Dịch: Miella
Tần Nguyệt Trân nắm lấy tay Tần A Nam, an ủi bà: “Chú hảo, dì đừng nản lòng, hôm nay không nấu thịt nữa, đã muộn thế này rồi, nấu một miếng thịt muối lớn như vậy thì đến nửa đêm mới xong, để hôm khác đi. Còn cái nhà kia, cứ chiếm giữ phòng phía tây mãi như vậy không phải là chuyện tốt, đề phòng ngày đêm cũng khó tránh khỏi trộm cắp.”
“Biết là như thế! Nhưng mà... Ôi, bây giờ dì cũng không biết phải làm sao, cái nhà không biết xấu hổ kia, dì muốn đuổi bọn họ đi lắm! Nhưng con cũng biết đấy, nếu dì nói với đại đội trưởng, không nói có đuổi được hay không, không biết bác cả dì sẽ mắng chửi dì ra sao, ba anh em nhà bọn họ nữa, không biết sẽ hận dì, hành hạ dì thế nào đây, biết đâu dì thực sự có thể bị bọn họ thiêu chết trong căn nhà này!”
Tần A Nam thở dài một hơi, ngồi phịch xuống ghế, nhăn mày nhìn về phía tây.
Thế hệ cha mẹ của Tần A Nam có hai anh em, đã chia nhà từ rất sớm.
Ban đầu, căn nhà mà Tần A Nam đang ở, gồm có hai phòng chính ở phía đông và phía tây, một phòng bếp, một phòng khách ở giữa, tổng cộng bảy phòng, tất cả đều thuộc về gia đình Tần A Nam.
Căn nhà giống hệt như vậy ở phía sau mới là nhà của bác Tần A Nam.
Nhưng, gia đình Tần A Nam chỉ có một người con gái, dù đã có chồng, nhưng chồng lại mất, còn không có con cái, trong khi nhà bác Tần A Nam lại có ba người con trai.
Gia đình bác Tần A Nam liền âm mưu với Tần A Nam.
Lúc đầu bác Tần A Nam nói căn nhà phía sau không đủ chỗ ở, tạm thời để con trai út, tức là Tần Thuật, ở phía tây của căn nhà Tần A Nam đang ở.
Nhưng đợi đến khi cha Tần A Nam mất, những người đó bắt đầu bắt nạt Tần A Nam không chồng không con, thẳng thừng để Tần Thuật kết hôn và ở trong căn phòng phía tây nhà Tần A Nam, điều này theo phong tục nông thôn ở Giang Nam thì không được phép, nhưng Tần A Nam là quả phụ nên không dám nói lời nào.
Bây giờ cả nhà Tần Thuật đã ở đó được bảy, tám năm, sinh ra hai đứa con, vẫn không hề nhắc đến chuyện chuyển đi, hành xử như thể đó là nhà của mình, rõ ràng là muốn chiếm đoạt nhà ở, sao có thể nói dăm ba câu là chuyển đi?
Vì vậy, Tần A Nam luôn muốn nhận nuôi một đứa trẻ, để có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Bà biết tính cách mình yếu đuối, nhận trẻ quá nhỏ không có người giúp đỡ, một mình bà không nuôi được, cũng không giúp được bà; lớn hơn mà tính cách không tốt, bà cũng không dám nuôi, như vậy khó xử lắm!
Những chuyện này, vì Tần A Nam và Tần Nguyệt Trân từ nhỏ đã thân thiết, thường xuyên nói chuyện với nhau, nên Tần Nguyệt Trân biết chuyện bà sẵn lòng trả ba mươi đồng và nhiều phiếu lương thực để nhận nuôi một đứa trẻ.
Nhưng Tần Nguyệt Trân trước đây, chính là một người nhút nhát, chỉ biết nghe mà không dám phát biểu ý kiến.
Bây giờ thì khác rồi.
Tần Nguyệt Trân ghét Tần Vệ Cương, cũng ghét Tần Đạt, đối xử tệ với con gái ruột, lại còn trọng nam khinh nữ, còn có Kim Tú cùng Mạc Quế Hoa bắt nạt cơ thể này, gia đình như vậy, cô phải rời đi!
Tần Nguyệt Trân xuyên không đến đây, cô có đủ tự tin, cô nhất định sẽ sống tốt trong tương lai, còn lâu cô mới để những người thân ác độc kia lợi dụng mình!
Nhưng bây giờ là thập niên bảy mươi, lưu động nhân khẩu rất ít, ra khỏi thôn làm việc cũng cần phải có giấy chứng nhận, cô, một cô gái nhỏ mười bốn tuổi, cần phải có một gia đình, một thân phận mới được, không phải muốn đi là đi.
Vì vậy, khi ký ức trong đầu Tần Nguyệt Trân được sắp xếp rõ ràng, cô quyết định sẽ sống cùng Tần A Nam.