Hôn Hôn Dục Miên

Chương 61: Cô là diễn viên

Tần Trăn Trăn đến trường quay cũng gần hơn 10 giờ, Dư Trường Lâm đang nói chuyện với trợ lý trường quay, trợ lý trường quay thấy cô đi tới liền đến chào hỏi:

"Tần tiểu thư, chào buổi sáng."

"Chào anh, Trần lão sư chưa tới sao?" Tần Trăn Trăn lướt nhìn một vòng xung quanh, không thấy Trần Phong, trợ lý trường quay gật đầu: "Trần lão sư lát nữa mới tới."

Tần Trăn Trăn gật đầu, vốn dĩ họ có cảnh quay trên núi, chỗ cũng chọn xong rồi nhưng phía Trần Phong có việc đột xuất không thể rời khỏi thành phố A nên đành quay cảnh sau trước.

Hôm nay cảnh quay chính là cảnh cô bị bệnh đưa từ trên núi xuống, vào bệnh viện.

Tần Trăn Trăn cầm kịch bản trên tay, cô nghĩ đến cuộc đối thoại giữa mình với Lục Như Vân vào tối hôm qua, cô vỗ vỗ mặt mình, một ý chí chiến đấu vô hạn lan tràn khắp người, thẩm thấu vào trong mạch máu toàn thân.

"Trăn Trăn, uống trà nóng đi."

Quý Lộ cầm hai ly trà nóng đến bên cạnh cô, trong phòng trang điểm người đến người đi, các diễn viên phụ đều đã đến, họ đang trang điểm.

"Thợ trang điểm đâu?" Tần Trăn Trăn nhấp miếng trà nóng, ấm áp lan khắp l*иg ngực.

Quý Lộ nhìn nhìn:

"Vẫn chưa đến, chờ chút nữa."

Tần Trăn Trăn đặt ly trà xuống, cúi đầu xem kịch bản, cũng không lâu lắm bên cạnh có người ngồi xuống, cô nghiêng đầu nhìn, là Trương Thiến, trong kịch bản cô ấy đóng vai vợ trước của Trần Phong.

Trương Thiến đối diện với ánh mắt của Tần Trăn Trăn, cô gật đầu cười cười. Trước đây hai người chưa từng gặp nhau, hôm qua cô còn ở nước ngoài, sáng nay mới gấp rút bay về, đây cũng không phải lần đầu cô hợp tác với Dư đạo nên cũng xem như quen thuộc người trong đoàn phim của Dư đạo.

"Chào chị Thiến."

"Chị Thiến."

Từng lời chào hỏi ân cần truyền đến, Trương Thiến lại mỉm cười đáp lại. Trương Thiến khác với những nghệ sĩ mà Tần Trăn Trăn từng gặp qua, khí chất của Trương Thiến cực kỳ dịu dàng mềm mỏng, chừng bốn mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp, khóe mắt vì cười thường xuyên nên có vài nếp nhăn, tuy đã trang điểm nhưng vẫn mơ hồ thấy được.

Tuy ở trong giới, Trương Thiến thua xa Đường Á, nhưng cũng được xem là có chút danh tiếng, nhân viên công tác nhìn thấy vẫn sẽ cung kính gọi chị Thiến.

Tần Trăn Trăn trước đó đã xem phim của Dư Trường Lâm quay, tất nhiên sẽ không xa lạ gì Trương Thiến, so với điệu bộ cao ngạo của Đường Á thì cô càng thích Trương Thiến, ngồi chung chỗ cũng cảm thấy thoải mái.

Chẳng bao lâu, Dư Trường Lâm và Trần Phong đi tới, hắn thấy Trương Thiến liền đi nhanh tới bên cạnh, nói:

"Vẫn chưa giới thiệu với em."

Trương Thiến cười đứng lên:

"Dư đạo nói Tần tiểu thư sao? Em có xa lạ gì đâu."

Dư Trường Lâm khẽ gật đầu:

"Cũng đúng, bây giờ Trăn Trăn đang là người rất nổi tiếng."

Mấy người họ nhìn nhau cười, Tần Trăn Trăn bị ghẹo, chỉ đứng sau họ cười cười, Dư Trường Lâm thay họ giới thiệu lẫn nhau, sau đó nhân viên đưa họ đi thay đồ hóa trang.

Cảnh diễn đầu tiên của hôm nay là ở trong bệnh viện, bây giờ họ vẫn ở trường quay cách đoàn phim của Lục Như Vân rất xa. Bên này kiến trúc hiện đại, Tần Trăn Trăn thay đồng phục bệnh nhân đi ra ngồi trước bàn trang điểm chờ hóa trang, có vài nhân viên công tác cúi đầu nói chuyện phiếm.

"Thật không? Sao thấy không tin tưởng được nhỉ?"

"Không tin thì đi hỏi thử đi, không mang thai thì mua quần áo em bé làm gì, rảnh quá khùng hả?"

"Nhưng..."

Mấy nhân viên nhìn thấy Tần Trăn Trăn từ trong phòng thay đồ đi ra liền vội nhìn, sau đó nhanh chóng dời chỗ nói chuyện. Tần Trăn Trăn ngồi trước gương nhìn lông mi của mình, thình lình nghe thấy giọng Quý Lộ gọi.

"Trăn Trăn!"

Tay Tần Trăn Trăn đang kéo lông mi chợt run lên, làm cô đau đến nước mắt lưng tròng, cô kêu lên, giọng cáu kỉnh:

"Sao vậy?"

Quý Lộ nhìn xung quanh, sát đến bên tai cô thì thầm.

"Cái gì!" Tần Trăn Trăn nhảy dựng lên! Nhân viên công tác đang hóa trang cho Trương Thiến nhìn sang cô, cô ho khẽ chậm rãi ngồi xuống, giả vờ như không có chuyện gì: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Quý Lộ ghé bên tai cô nói:

"Đã lên hotsearch rồi, chị Mạnh cũng không biết rốt cuộc làm sao, bây giờ không dìm xuống được."

Cô vừa nói vừa đặt điện thoại trước mặt Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn nhìn nhìn chủ đề từ diễn đàn cho đến Weibo: Có người vô tình nhìn thấy Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân, phát hiện họ chọn quần áo trẻ em.

Tần Trăn Trăn ấn vào trong, đã có hơn một trăm nghìn chia sẻ, gần một triệu lượt xem, cư dân mạng đều cảm thán: Ơ kìa! Thật sự là Trăn Trăn và Vân Tiên? Cho nên họ chuẩn bị có em bé?

- Một lần nữa tag Trịnh đạo và quần chúng ăn dưa, nói kết hôn giả mà nhỉ? Giải thích dùm đi, mấy người nói kết hôn giả nè.

- Kết hôn giả đã được chứng thực là do Trịnh đạo mưu hại rồi, bây giờ tôi chỉ muốn biết là ai mang thai!!! Đừng nha, Trăn Trăn vừa nhận điện ảnh của Dư đạo, mang thai sẽ mệt lắm nhỉ?

- Rõ ràng cho thấy là Vân Tiên, lầu trên ngu hả, chẳng phải khoảng thời gian trước Vân Tiên té xỉu ở trường quay sao? Nhất định là vì đang mang thai rồi!

- Đúng đúng đúng, tám phần là Vân Tiên, thảo nào trước đó Vân Tiên xuất viện sắc mặt vẫn không tốt, thì ra là mang thai.

Tần Trăn Trăn nghẹn họng nhìn trân trối cư dân mạng liên kết hai chuyện không hề liên quan đến nhau, cô chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó vẫn nên gọi điện cho Lục Như Vân.

"Lục lão sư, cô xem hotsearch chưa?" Tần Trăn Trăn cúi thấp đầu, giọng rất nhỏ.

Lục Như Vân đang ở trong đoàn phim, vừa đến đã có một đám người chúc mừng làm cô ngơ ngác, đang xem hotsearch thì nhận được điện thoại của Tần Trăn Trăn:

"Xem rồi."

Tần Trăn Trăn nghe thấy tiếng tít tít trong điện thoại, cô cầm điện thoại ra xem lại, nhìn thấy Mạnh Hân gọi đến, cô vội nói:

"Nếu không tôi nhờ chị Mạnh đăng thông cáo."

"Mau lên! Chuẩn bị đi! Thợ trang điểm đâu? Hóa trang nhanh lên!" trợ lý trường quay đến phòng trang điểm, thấy thợ trang điểm đứng bèn hối thúc, Lục Như Vân cũng nghe được trong điện thoại:

"Cô quay phim trước đi, chuyện này tôi để Song Song xử lý, cô không nên quá lo lắng."

"Tôi sẽ liên hệ phía Mạnh Hân."

Tần Trăn Trăn còn muốn nói nhưng thợ trang điểm đã đến:

"Tần tiểu thư, trang điểm thôi."

Cô nghẹn lời, đành nhỏ giọng nói với Lục Như Vân ở bên kia:

"Ừm."

Cô cúp máy, giao điện thoại cho Quý Lộ, thợ trang điểm cũng nhanh chóng đến trước mặt cô, bắt đầu trang điểm.

"Chuẩn bị xong chưa?" Dư Trường Lâm đứng bên cạnh mọi người xác nhận một lần, mọi người gật đầu. Tần Trăn Trăn hơi lo lắng, đôi mày kiếm của Dư Trường Lâm nhíu lại:

"Trăn Trăn?"

"Dạ?" Tần Trăn Trăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của mọi người tập trung vào mình, cô khẽ gật đầu: "Được rồi."

Dư Trường Lâm nhìn chằm chằm Tần Trăn Trăn, mở miệng nói với trợ lý trường quay:

"Bảo các bộ phận xác định."

Trợ lý trường quay nhanh chóng đi xác nhận và báo kết quả lại:

"Dư đạo, tất cả đều OK."

Tần Trăn Trăn được Quý Lộ đỡ lên giường bệnh.

Đây là cảnh lần trước Tần Trăn Trăn thử vai, vừa tỉnh lại đã mơ màng bất định, hiếu kỳ thăm dò thế giới này, toàn bộ cảm xúc phức tạp đều tập trung ở đây, Dư Trường Lâm nhìn vào máy quay, hô:

"Bắt đầu!"

Thư ký trường quay nhanh chóng gõ bảng Clapper board*, trong màn hình phút chốc hỗn loạn, bầu không khí khẩn trương trong bệnh viện, đủ loại âm thanh vang lên không ngừng, tiếng em bé khóc, tiếng bác sĩ dỗ dành, tiếng bệnh nhân xì xào bàn tán hoặc tiếng người thân thăm hỏi hòa với nhau.

*Clapperboard là một chiếc bảng phấn hoặc acrylic có thể viết lên và xoá, ở phía trên tấm bảng có 2 thanh gỗ với một thanh được cố định vào bảng và một thanh có một đầu gắn vào bản lề được cố định, đầu còn lại có thể chuyển động. Cấu tạo này giúp 2 thanh gỗ khi đập vào nhau sẽ tạo ra một âm thanh vang, rất đanh và dứt khoát.

Chỗ đối diện quầy y tá có treo một chiếc tivi, trong tivi đang chiếu một người đàn ông đang được phỏng vấn, anh ta nhìn MC trước mặt cười nói:

"Đương nhiên, tôi rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ làm tốt những việc thuộc trách nhiệm của mình, không thẹn với lòng."

Tiếng vỗ tay vang xung quanh vang lên, hòa với tiếng ầm ĩ của bệnh viện.

Ống kính kéo gần hơn, bắt đầu chăm chú vào một cô gái mặc áo choàng trắng, cô ấy không khác gì người bên cạnh, dáng vẻ cũng bình thường, nét mặt nghiêm túc, đang viết gì đó, thi thoảng trả lời người bên cạnh:

"Cô gái ở giường 23 tỉnh chưa?" Cô nghiêng đầu hỏi, y tá bên cạnh lắc đầu: "Vẫn chưa."

Cô lắc đầu, vội viết xong bệnh án trên tay sau đó giao cho y tá bên cạnh, rồi xoay người đi đến phòng bệnh, ống kính vẫn theo sát cô, mãi cho đến khi cô đứng trước cửa phòng bệnh.

Trên cửa phòng bệnh còn ghi số giường 23-25.

Y tá đẩy cửa đi vào, cô gái trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh, cô theo thường lệ kiểm tra qua, ánh mắt chú ý ngũ quan của cô gái này, rất xinh đẹp, chỉ là trên mặt có chút vết bẩn phá đi sự xinh đẹp này. Cô chỉ nhìn vài lần, lắc đầu rồi ra khỏi cửa.

Ngay khi cửa phòng khép lại thì cô gái nằm trên giường nhúc nhích ngón tay.

Rất khẽ nhưng trong màn hình nhìn thấy rất rõ ràng.

Bốn bề cực kỳ yên tĩnh, máy quay chuyển đến trong phòng bệnh, mọi người trước ống kính theo bản năng không dám thở, rất sợ quấy rầy người nằm trên giường.

Khởi đầu là chuyển động nhỏ của ngón tay, sau đó cô gái ở trên giường bệnh chậm rãi mở mắt.

Lông mi dài như cánh bướm, trên không trung vẽ ra một đường cong, đối diện với ống kính là đôi mắt trong trẻo của Tần Trăn Trăn.

"Cắt!"

Dư đạo nhìn ánh mắt đó thở dài, cầm kịch bản đi tới bên cạnh Tần Trăn Trăn, mọi người đều nhìn vào hình ảnh mới vừa rồi, vẫn không nhìn ra được chỗ nào không ổn.

Tần Trăn Trăn vừa nghe hô cắt, trong lòng hồi hộp, ánh mắt bất giác hiện lên vẻ lo lắng, Dư đạo đi đến bên cạnh cô, nhìn cô trấn an:

"Đừng quá lo lắng, biểu hiện vừa cô không tệ lắm, chỉ là ánh mắt vẫn chưa toát ra được thôi."

Điều hắn muốn không phải là cảm giác trống rỗng.

Là linh hoạt thay đổi chứ không phải trống rỗng.

Tần Trăn Trăn nghe xong lời này, gật đầu. Dư đạo cho người trang điểm cho cô, vỗ vỗ vai cô:

"Lại lần nữa."

"Được."

Các bộ phận chuẩn bị xong, thư ký trường quay hô bắt đầu, Tần Trăn Trăn tiếp tục nằm trên giường, tiếng đóng cửa quen thuộc khiến cho ngón tay cô theo bản năng nhúc nhích, ánh mắt của mọi người lại dán chặt vào màn hình.

Ngay cả Quý Lộ cũng ló đầu sang nhìn.

Tần Trăn Trăn chậm rãi mở mắt.

"Cắt!"

Dư đạo thở dài một hơi, Tần Trăn Trăn đã bước tới đứng cạnh hắn, nói:

"Xin lỗi Dư đạo."

Dư Trường Lâm nhìn cô:

"Trăn Trăn, có phải quá khẩn trương không? Không sao đâu, đừng quá khẩn trương, cứ giống như hôm thử vai là được."

Tần Trăn Trăn mím môi, rốt cuộc là chuyện trên Weibo ảnh hưởng tâm trạng hay vì lần đầu hợp tác với Dư đạo khó tránh khỏi khẩn trương.

Dư Trường Lâm thấy vậy, chỉ đành an ủi:

"Không sao, chúng ta làm lại lần nữa."

Tần Trăn Trăn khẽ hắng giọng.

Mấy phút sau.

"Cắt! Trang điểm lại!"

"Cắt! Trăn Trăn, biểu cảm không đúng."

"Cắt---"

"Cắt cắt cắt!"

Dư đạo liền tục hô bảy tám lần, sắc mặt dần có chút bất mãn, người trong đoàn phim theo hắn đều biết, thường thì NG* năm lần đã là cực hạn với hắn, không ngờ hôm nay cảnh quay đầu tiên đã NG bảy lần.

*NG (No good): ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng

"Xảy ra chuyện gì, sao cứ NG vậy?"

"Thì ra vậy, nói vậy tới trưa cũng không quay xong một cảnh."

"Cho nên mới nói bình hoa chính là bình hoa, cho cơ hội vẫn là bình hoa."

"Suỵt... nhỏ thôi."

Đủ tiếng bàn tán không kiêng dè truyền tới chỗ Tần Trăn Trăn, nhân viên công tác xì xào to nhỏ, sắc mặt Dư đạo càng ngày càng tệ, hắn đứng lên đi đến trước mặt trợ lý trường quay nói:

"Quay riêng."

Trợ lý sửng sốt:

"Quay riêng?"

Thường thì quay riêng chỉ là để quay cảnh thân mật, còn cảnh này phải quay riêng khiến hắn ngây ra.

Dư đạo thở dài, ánh mắt nhìn về phía Tần Trăn Trăn mơ hồ không còn kiên nhẫn, lẽ nào hắn sai rồi sao? Ngày đó chỉ le lói vượt xa bình thường? Thật ra cô ấy không phải là diễn viên mình muốn tìm?

Hắn thấy hơi đau đầu, vẫy tay ra dấu cho trợ lý bắt đầu sắp xếp, nhân viên lần lượt ra ngoài, Dư Trường Lâm hắng giọng rồi đi đến bên cạnh Tần Trăn nói:

"Đừng quá khẩn trương, tôi để Tiểu Mạnh sắp xếp quay riêng."

Tần Trăn Trăn nhỏ giọng nói:

"Cảm ơn Dư đạo."

Ngay cả nụ cười Dư Trường Lâm cũng không nặn ra được, mặt nghiêm như thể không nghe thấy sau đó xoay người rời khỏi.

Quý Lộ vội chạy đến bên cạnh Tần Trăn Trăn:

"Trăn Trăn, em sao vậy?"

"Không có gì." Tần Trăn Trăn lắc đầu: "Kịch bản đâu?"

Quý Lộ đặt kịch bản vào tay Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn cúi đầu nhìn những ghi chép bên trên, là tối qua Lục Như Vân viết cho cô, bên trên không chỉ có chú thích cảnh quay này mà còn cả những người quay phim quen thuộc của Dư đạo.

Trước đó Tần Trăn Trăn biết Dư đạo là người theo chủ nghĩa cầu toàn điển hình, cảnh quay đều phải là cảnh sau tốt hơn cảnh trước, ngay cả Đường Á quay với hắn cũng sẽ NG, nên hai lần NG cô cũng không để bụng, chỉ là không ngờ liên tiếp NG nhiều lần.

Điều này khiến cho những phiền muộn vừa đè xuống trong lòng lại bắt đầu trỗi dậy, Tần Trăn Trăn để kịch bản qua một bên.

"Chuẩn bị xong chưa?" Dư đạo ở cách đó không xa hỏi, trợ lý trường quay chạy đến chỗ cô, cô đáp: "Dạ rồi."

Ống kính lia tới, tiếng gõ cửa vang lên, ngón tay Tần Trăn Trăn nhúc nhích, mọi thứ đều tiến hành trôi chảy, người trong phòng bệnh bị đuổi ra ngoài bớt, ánh mắt Dư Trường Lâm nhìn chằm chằm màn hình.

Người trên giường bệnh cử động ngón tay, lông mi khẽ động sau đó vẽ ra đường cong, trên màn hình, Tần Trăn Trăn chạm rãi mở mắt ra, đôi mắt sáng hiện ra.

"Cắt!"

Dư Trường Lâm thở ra một hơi thật dài, giọng đã hơi khàn khàn, Tần Trăn Trăn nghe hô cắt mí mắt cô rũ xuống, tất cả mọi người theo bản năng không phát ra tiếng, chờ đợi cơn thịnh nộ của Dư đạo.

"Tần tiểu thư, cô nói cho tôi biết: bây giờ cô đang nghĩ gì?" Giọng Dư Trường Lâm lạnh lùng, nổ bên tai những người còn ở đây, những người khác nhìn nhau thầm hiểu lui ra khỏi phòng bệnh.

Quý Lộ cắn ra bất chấp đi đến bên cạnh Tần Trăn Trăn.

Sắc mặt Dư Trường Lâm tái xanh, giọng lạnh băng, Tần Trăn Trăn á khẩu, không trả lời được, mặc cho hắn mắng.

"Rốt cuộc cô đang nghĩ gì?"

"Để một cảnh quay cô cũng không qua được? Tần tiểu thư, xin đừng làm cho tôi có cảm giác tôi nhìn sai người, được không? Làm phiền cô chuyên nghiệp lên! Cô là diễn viên, mặc kệ trước đó cô nghĩ gì, cô phải biết rằng: dù cho cô bệnh nặng nhưng chỉ cần cô xuất hiện trong ống kính của tôi thì cô là diễn viên, cô hiểu không?"

Mặc dù Dư Trường Lâm không gào thét nhưng những lời đó giống như dao đâm lên người Tần Trăn Trăn, cô tái cả mặt, cụp mắt xuống:

"Xin lỗi Dư đạo."

"Cô không cần xin lỗi tôi, cô nên xin lỗi nỗ lực của chính mình kìa, nếu như cô chỉ muốn mỗi ngày chụp ảnh trên đường, tạo tư thế hay quay những bộ phim dài lê thê tầm thường* thì xin lỗi, Tần tiểu thư, tôi nghĩ hợp tác giữa chúng ta có lẽ nên dừng lại ở đây."

*Từ gốc là 泡沫剧 Kịch xà phòng (tiếng Anh: soap opera) là một dạng kịch truyền thanh hoặc phim truyền hình dài tập với nội dung chủ yếu đề cập đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính cao. Thuật ngữ kịch xà phòng ở phương Tây bắt nguồn từ việc các nhà tài trợ cho các vở kịch này thường là các nhà sản xuất xà phòng

Tần Trăn Trăn vẫn cúi đầu, Quý Lộ đứng ở sau lưng cô, muốn thay cô nói nhưng chỉ há miệng vì không biết nên nói gì.

Trong mắt Dư Trường Lâm hiện lên nỗi thất vọng sâu đậm, hắn muốn xoay người đi nhưng nghĩ điều gì đó liền nói:

"Tần tiểu thư, cô còn nhớ rõ trước đây cô đã nói gì với tôi không? Cô nói cô nguyện ý vì vai diễn này mà thay đổi bằng bất cứ giá nào."

"Biểu hiện bây giờ của cô nói cho tôi biết cô chỉ đang nói suông, ngay cả một chút chuyên nghiệp tối thiểu của một diễn viên cô cũng không có."

"Ngược lại tôi cảm thấy Trịnh Thiếu Nguyên nói rất đúng, một nghệ sĩ suy nghĩ đầu tiên nên đề cao diễn xuất, kiên định làm một diễn viên mà không phải chỉ biết gây sự chú ý của mình bằng diễn xuất như bình hoa di động."

Hắn nói xong cũng không quay đầu, dứt khoát rời đi. Quý Lộ đi đến bên cạnh Tần Trăn Trăn, vừa định mở miệng an ủi lại thấy cô xua tay:

"Chị ra ngoài đi."

Quý Lộ chỉ đành ra cửa, Tần Trăn Trăn ngồi một mình trên giường bệnh, suy nghĩ nửa ngày sau đó nằm lên giường, nhắm mắt rồi lại mở ra.

---------Hết chương 61-------

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^