Hôn Hôn Dục Miên

Chương 55: Tôi giúp cô định vị

Tần Trăn Trăn ở trong phòng sách lề mề một hồi lâu, phòng sách rất lớn, giường tatami* đặt giữa hai tủ sách, ngoài ra chỉ có một cái bàn làm việc, Lục Như Vân có lẽ rất thích đọc sách, tuy lúc cô dọn vào đến giờ chưa thấy Lục Như Vân vào phòng sách nhưng cuốn sách trên bàn rất cũ kỹ, có cả nếp nhăn, có lẽ nó thường xuyên được lật xem.

*Tatami: là một loại chiếu truyền thống của người Nhật có thể xếp lại được, dùng để trải sàn nhà.

Tần Trăn Trăn vượt qua đêm hôm qua trên ghế sofa, lúc này mới có dịp quan sát kỹ phòng mới của mình.

Đơn điệu, quá đơn điệu, ngoài trừ sách thì là tủ với bàn, ngay cả giá quần áo cũng không có, huống chi là gương, cô muốn trang điểm mà không có bất kỳ thứ gì hỗ trợ.

Cô ở trong phòng sách cân nhắc nửa ngày sau đó quyết định ôm quần áo và đồ trang điểm chạy vào nhà vệ sinh.

Lục Như Vân thay đồ xong, đi xuống lầu liền thấy Tần Trăn Trăn mặc áo khoác nỉ màu kem ngồi trên sofa, phối với chân váy màu đen. Cô chậm rãi bước xuống, Tần Trăn Trăn nghe thấy âm thanh ở phía sau liền quay đầu lại nhìn, Lục Như Vân mặc áo len quần ống rộng kết hợp với áo khoác dài.

Người này vốn đã cao, phối thêm áo khoác càng tôn lên vóc dáng cao gầy hơn, chiếc áo khoác ngoài màu rám nắng càng tôn lên da thịt trắng nõn, rõ ràng chỉ là một bộ đồ bình thường nhưng mặc lên người cô ấy ngược lại càng mười phân vẹn mười hơn.

"Thay đồ rồi?" Tần Trăn Trăn đứng lên nhìn về phía Lục Như Vân, lúc này Lục Như Vân mới phát hiện Tần Trăn Trăn mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong, vạt áo sơ mi đều nằm trong chiếc váy, ở phần eo của chiếc váy còn có một băng ruy màu đen, chưa buộc.

Lục Như Vân đi tới, sắc mặt hơi gượng gạo:

"Xong rồi."

"Xong rồi thì làm phiền Lục lão sư giúp tôi thắt cái này lại." Tần Trăn Trăn lắc lắc cái ruy băng, vẻ mặt đàng hoàng nhìn Lục Như Vân, có chứng có cứ nói:

"Trong phòng sách ngay cả một cái gương cũng không có, tôi không nhìn được phía sau."

Lục Như Vân nghĩ lại thì trong phòng đúng là không có gương, ngoài trừ cái giường thì là tủ sách, cô mím môi đi đến sau lưng Tần Trăn Trăn, giúp Tần Trăn Trăn thắt ruy băng.

Băng ruy đen phải quấn hai vòng qua eo, Lục Như Vân nín thở đưa tay vòng qua vòng eo thon của Tần Trăn Trăn, bàn tay nhận lấy băng ruy chạm vào cổ tay của Tần Trăn Trăn liền khựng lại, sau đó 'bình tĩnh' thắt một chiếc nơ nhỏ hình con bướm, giống như một cô gái nhỏ.

Tần Trăn Trăn chỉnh lại vạt áo, ngước mắt nhìn Lục Như Vân ở trước mặt:

"Sao, đẹp chưa?"

Lục Như Vân khẽ gật đầu:

"Đi thôi."

Cô cầm lấy túi xách trên sofa sau đó thay giày đi ra ngoài, Tần Trăn Trăn cầm điện thoại và ví tiền đi theo sau lưng cô, hai người ra khỏi nhà, Tần Trăn Trăn thở dài:

"Lục lão sư, chúng ta thương lượng chút nha, tôi sửa phòng sách lại được không? Hay là cô cho tôi phòng khách, tôi thấy phía dưới có mấy phòng, đâu thể để tôi ngủ giường tatami riết?"

Lục Như Vân nghĩ đến phòng dưới lầu, ánh mắt suy tư, sau đó nói:

"Cô sửa phòng sách đi."

"Được, tôi thêm vài thứ chứ không làm loạn, chờ sau khi tôi dọn ra ngoài, Lục lão sư vứt đi cũng tiện."

Câu nói này của Tần Trăn Trăn làm cho Lục Như Vân thoáng nhíu lông mày, nhưng cũng không nói gì, hai người đi dọc theo con đường nhỏ phía ngoài dãy nhà đi ra ngoài.

Bảy tám giờ tối, cuộc sống xa hoa trụy lạc về đêm mới bắt đầu, đèn neon lập lòe ở cách đó không xa, màn hình lớn thật lớn treo trên cao đang chiếu quảng cáo, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân đi trên con đường đá, bốn bề yên lặng, dường như nơi này cách xa thành phố ồn ào nhộn nhịp.

Khu này là khu nhà ở xa hoa, có rất ít người tản bộ, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân vừa đi vừa tán gẫu, hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh hiếm có này.

Lục Như Vân đã không còn nhớ được lần trước ra ngoài tản bộ là khi nào, cô nhìn ánh đèn đường mờ mờ phía trước, ngọn đèn xuyên qua khe lá chiếu xuống mặt đất nên ánh sáng loang lổ.

Sắc mặt của cô trở nên bức rức bất an.

Phút chốc trên cánh tay cô có sức nặng, cô ngạc nhiên quay đầu liếc nhìn chỗ cánh tay các cô quấn lấy nhau, Tần Trăn Trăn nhìn thấy cô nhìn qua mới hướng ánh mắt về phía cách đó không xa:

"Có chó săn."

Lục Như Vân nhìn sườn mặt Tần Trăn Trăn, chóp mũi quanh quẩn mùi hương như có như không, cô nhúc nhích tay nhưng Tần Trăn Trăn gần như dính lấy cánh tay của cô, cho nên cô khẽ nhúc nhích liền chạm vào l*иg ngực phập phồng của Tần Trăn Trăn, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được đường cong lả lướt uốn lượng bên dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng.

Đầu óc của cô mơ màng, vừa nghĩ gì đó lại hoàn toàn quên mất.

Tần Trăn Trăn cùng Lục Như Vân dắt tay nhau đi ra khỏi khu nhà, ra khỏi khu nhà Tần Trăn Trăn mới buông cô ra, cô liếc nhìn Tần Trăn Trăn, chợt cảm thấy cánh tay vừa bị buông ra trở nên lạnh lẽo.

"Ở phía trước." Tần Trăn Trăn quay đầu nói: "Lục lão sư đã tới đó chưa?"

Lục Như Vân nhìn theo ngón tay Tần Trăn Trăn chỉ về bảng hiệu ở phía trước cách đó không xa, cô lắc đầu.

Tần Trăn Trăn khẽ cười đưa khẩu trang và nón cho cô, nhìn thấy dáng vẻ vẫn chưa hiểu gì của Lục Như Vân cô bèn thay người này mang lên, Lục Như Vân lui về sau một bước đã bị Tần Trăn Trăn kéo tay sát đến bên cạnh mình, Tần Trăn Trăn nghiêm túc giúp cô đội nón đeo khẩu trang.

"Tôi..."

Tần Trăn Trăn cười khẽ:

"Yên tâm đi, khẩu trang mới."

Đôi môi của Lục Như Vân ở phía sau khẩu trang đóng chặt lại, cố nén không lên tiếng.

Cô cho rằng Tần Trăn Trăn muốn đi ăn một bữa hoành tráng, không thể ngờ là chỉ đến tiệm lẩu, tuy chỉ là một tiệm lẩu nhưng không sao cả.

Tần Trăn Trăn kéo Lục Như Vân đi vào tiệm sau đó chọn một phòng riêng, đi vào phòng rồi các cô mới mở khẩu trang và lột nón xuống, nhân viên nhìn hai gương mặt quen thuộc xuất hiện liền hô hoán lên:

"Tần Trăn Trăn!"

Người này vừa nói xong liền vội che miệng mình, trong mắt đầy áy náy.

Khu vực này gặp được người nổi tiếng thật ra cũng rất bình thường, ở bên cạnh còn có một đạo diễn mời đoàn phim ăn liên hoan, nhưng cô nhân viên này không thể ngờ có thể gặp được Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân- hai người đang khiến Weibo bàn tán sôi nổi.

Cô nhân viên cúi đầu không ngừng nói:

"Xin lỗi xin lỗi."

Tần Trăn Trăn cười cười:

"Không sao."

Cô bé nhân viên nhìn người trước mắt càng đẹp hơn so với trên tivi, phong thái rất nhã nhặn, tự nhiên phóng khoáng làm cho cô bé này khẩn trương, tim đập thình thịch, tay cầm bút cũng run lên.

"Hai vị dùng gì?"

Cô bé này kìm chế tâm trạng hưng phấn, liên tục nhìn về phía Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân. So với Tần Trăn Trăn hào quang bắn tứ phía thì Lục Như Vân hàm súc nội liễm hơn, rất có cảm giác một nhu một cương bù đắp lẫn nhau, má nó quá xứng đôi!

Dù không phải fan của hai người nhưng hai ngày nay ở trên hotsearch cô vẫn nhìn thấy, Tần Trăn Trăn ở trong thang máy dứt khoát không lưu tình rời đi, so với Trịnh Thiếu Nguyên giả tạo vô sỉ thì điều đó càng làm cho cư dân mạng càng sinh thêm ấn tượng tốt gấp bội.

Cô cũng không ngoại lệ, trước đây chỉ cảm thấy mình có chút ấn tượng tốt với Tần Trăn Trăn, bây giờ nhìn thấy người thật, cô thầm muốn hét to lên!

Tần Trăn Trăn nhìn thấy ánh mắt càng lúc càng cuồng nhiệt của cô bé này đối với mình bèn cười nói:

"Chúng tôi chọn xong sẽ gọi em."

Mỗi phòng riêng đều có chuông, cần phục vụ thì trực tiếp ấn chuông là được, cô bé kiềm chế sự hưng phấn, có chút lưu luyến nói:

"Dạ."

Tần Trăn Trăn mỉm cười với cô bé này:

"Cảm ơn."

Nụ cười này lập tức làm cho cô bé cảm thấy trước mắt nở hoa, trái tim đập đùng đùng khiến mặt đỏ âu, lúc đi ra ngoài cũng cảm thấy bước chân nhẹ tênh.

Tần Trăn Trăn nghe thấy tiếng cửa khép lại liền đưa thực đơn cho Lục Như Vân:

"Cô chọn đi."

Lục Như Vân không hiểu, ánh mắt của cô từ trên mặt Tần Trăn Trăn chuyển sang thực đơn Tần Trăn Trăn đưa, mím môi:

"Cô chọn đi, tôi sao cũng được."

Tần Trăn Trăn nhìn thấy Lục Như Vân đẩy thực đơn về phía mình, cô nhún vai, cúi đầu xẹt xẹt vài nét bút, Lục Như Vân không biết cô chọn gì nhưng khi nhìn thấy món ăn đặt lên bàn không ngừng lúc này mới mở miệng hỏi:

"Cô chọn bao nhiêu?"

Tần Trăn Trăn bỏ nấm vào lẩu, sắc mặt tự nhiên:

"Không có bao nhiêu."

Sau đó bỏ thêm một câu:

"Tôi không biết cô thích ăn gì, tôi chọn hết."

Lục Như Vân: ...

Nói là chọn hết nhưng số lượng không nhiều, mỗi món đều chọn một dĩa, bàn rất lớn, món ăn chỉ có chút chút. Tần Trăn Trăn đã rất lâu rồi không ăn lẩu nên ăn rất hăng say, Lục Như Vân không quá chú trọng ăn uống, nhưng thời tiết này ăn đồ nóng quả thật có một loại cảm giác khó tả.

Rất thoải mái.

Ấm áp đến trong lòng cũng thoải mái.

Cô đã quen đi ăn một mình, chưa từng cảm nhận có thêm người sẽ là cảm giác như vậy, một dòng nước ấm tuôn trào trong lòng, trong nhất thời cô không biết là vì ăn lẩu hay bởi vì người ăn lẩu cùng cô.

Tần Trăn Trăn không biết khẩu vị của Lục Như Vân cho nên chọn lẩu uyên ương, một bên lẩu rất cay, cô ăn chưa được bao lâu liền ngẩng đầu nói chuyện với Lục Như Vân, dù cánh môi hơi sưng cô cũng không thèm để ý, dùng khăn giấy lau lau rồi uống hai ngụm nước đá.

Lục Như Vân nhìn chằm chằm ánh mắt trong veo như nước kia, cả cánh môi sưng đỏ, cô ho khẽ rồi cúi đầu, qua loa trả lời câu hỏi của Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn nghe mấy câu trả lời cho có lệ của người này khóe môi giật giật, cô cảm thán một câu việc thì nặng mà đường thì xa, trong phòng truyền tới tiếng ùng ục của nồi lẩu sôi, cô cúi đầu lau khóe miệng đồng thời liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng lên.

Là Mạnh Hân gọi điện cho cô.

Tần Trăn Trăn hơi nghi ngờ nhưng vẫn nghe máy:

"Xin lỗi? Em không cần xin lỗi. Chị Mạnh, cứ làm theo trình tự pháp luật đi."

"Trăn Trăn, chuyện kết hôn giả, bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm được chứng cứ là Trịnh Thiếu Nguyên làm."

"Hơn nữa chuyện trên mạng, hắn không chỉ đích danh em, cho dù chúng ta kiện, hắn muốn chối cũng rất dễ cho nên chị cảm thấy theo trình tự pháp luật không chỉ hao tốn thời gian dài mà tỉ lệ thắng kiện cũng nhỏ."

"Hay là thế này, để hắn công khai xin lỗi và thanh minh, như vậy rất có lợi cho chúng ta."

Tần Trăn Trăn nghe xong lời Mạnh Hân nói liền ngập ngừng, nửa ngày mới gật đầu:

"Chị xem rồi xử lý đi."

Mạnh Hân nói với điện thoại:

"Trăn Trăn, em đừng buồn."

Tần Trăn Trăn cười cười:

"Chị Mạnh, em không có buồn, cảm ơn chị."

Chuyện lần này nếu như không phải là Mạnh Hân xử lý, chỉ e là bây giờ cô vẫn còn chìm trong vòng xoáy dư luận, chuyện kết hôn giả có thể tiện xử lý nhưng chiêu trò đen tối của Trịnh Thiếu Nguyên khó lòng phòng bị.

Trải qua nhiều chuyện từ chuyện đánh người lần trước đến một loạt chuyện sau này cũng làm cho Tần Trăn Trăn hiểu rõ một điều, cô vẫn chưa đứng vững ở trong giới giải trí này.

Nền móng không chắc đứng không vững, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đào thải, một chút gió thổi cỏ lay trên mạng, thậm chí một tin đồn như có như không của đạo diễn đều có thể khiến cho những cố gắng trước đó của cô bại trong gang tấc.

Mà cô không có cách nào đυ.ng tới gã đạo diễn kia.

Xét cho cùng thì bây giờ sự tồn tại của cô là có cũng được không có cũng chẳng sao, cô đang ở sát đường ranh giới bị thay thế, muốn đứng vững chỉ có thể nâng cao thực lực của chính mình trước.

Về phần có vui hay không vui.

Cô vốn không có tư cách suy nghĩ.

Tần Trăn Trăn nghe xong điện thoại ánh mắt trầm xuống, ngay cả ăn lẩu cũng không còn khí thế, Lục Như Vân nhìn thấy thay đổi của Tần Trăn Trăn liền hỏi:

"Sao vậy?"

"Chuyện của Trịnh Thiếu Nguyên, chị Mạnh chấp nhận hòa giải."

Lục Như Vân cụp mắt xuống, nhìn gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện của Tần Trăn Trăn trong làn khói trắng, cô đau lòng, nhíu mày hỏi:

"Cô không vui?"

Tần Trăn Trăn bưng cốc nước lạnh khẽ nhấp môi, vị lạnh từ khoang miệng chảy xuống dạ dày, làm cho cả người cô run run.

"Không có không vui, chẳng qua cảm thấy mình rất thất bại."

Cô cười tự giễu:

"Tới bây giờ ngay cả định vị của mình là gì tôi cũng không biết."

Định vị chính là chỉ ấn tượng người ngoài vòng đối với nghệ sĩ, ví dụ Lục Như Vân, cư dân mạng nhìn thấy cô ấy sẽ nghĩ tới Vân Tiên, thậm chí biết tên của cô ấy nhưng thừa biết nhận vật này. Thêm một ví dụ nữa là diễn viên Đường Á, cư dân mạng nhắc tới cô ấy cũng không khỏi thốt ra nữ hoàng Đường Á, đây là cái tên dính lấy cô ấy.

Ngay cả Ngụy An-người trước nay cứ dính lấy cô để gây sự chú ý cũng có biệt hiệu của mình.

Nhưng cô không có.

Tần Trăn Trăn ủ rũ cúi đầu, cũng không thể xem là không có, bây giờ cô cũng có không ít cái tên như ngốc bạch ngọt, bình hoa không biết diễn không có linh khí. Lục Như Vân thấy Tần Trăn Trăn như vậy, tay siết chặt cái ly, khẽ nói:

"Cần tôi giúp một tay không?"

"Hả?" Tần Trăn Trăn ngạc nhiên ngước mắt nhìn, đối diện với đôi mắt đen láy của Lục Như Vân, đôi mắt ấy giống như hồ sâu không đấy, thu hút mọi sự chú ý của cô.

"Giúp?"

"Lục lão sư muốn dạy tôi diễn?"

Lục Như Vân nhìn cô, lắc đầu:

"Giúp cô định vị."

Nụ cười khẽ trên mặt Tần Trăn Trăn dần tan biến, đôi mắt sáng trong trẻo, cổ họng căng chặt, âm thanh từ cổ họng khô khốc thốt ra:

"Giúp tôi định vị?"

Giọng nói rõ ràng của Lục Như Vân phá vỡ bầu không khí trầm lắng này, truyền tới tai Tần Trăn Trăn, nặng nề đập vào l*иg ngực cô, bịch bịch làm màng tai cô đau nhức.

"Tôi giúp cô định vị, dán lên một cái tên mới."

Tần Trăn Trăn sửng sốt:

"Tên mới gì?"

Lục Như Vân vẫn thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh, nhấn mạnh rõ ràng:

"Tần Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn đối diện với đôi mắt sáng như hồ nước lạnh lẽo kia, cô cảm thấy trong đầu mình 'đùng' một tiếng, có thứ gì đó đã nổ tung.

------Hết chương 55------

Ps. Chúc mọi người buổi tối ấm áp!^^