Hôn Hôn Dục Miên

Chương 52: Tôi bị bệnh lười thời kỳ cuối

Ngay sau khi Trịnh Thiếu Nguyên đăng lên Weibo liền thu hút người xem, mọi người đều biết nghệ sĩ kết hôn giả mà hắn nói chính là Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân, còn về phần tin đồn nửa thật nửa giả mặc dù đối tượng chưa được xác minh nhưng cư dân mạng nhanh chóng đoán được hàm ý hắn ám chỉ là Tần Trăn Trăn.

Kết hợp với khoảng thời gian trước trên mạng có bàn tán Tần Trăn Trăn đắc tội với đạo diễn nào đó rồi bị mất tài nguyên, chuyện này dần dần lộ rõ.

Cư dân mạng như bừng tỉnh, thì ra là đắc tội như thế này.

Muốn bán thể xác, kết quả người ta vốn chẳng quan tâm.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội, đủ lời bàn tán, lời giải thích văn vở chút là Tần Trăn Trăn muốn hi sinh vì nghệ thuật, thô tục thì là để có tài nguyên muốn leo lên giường đạo diễn.

Cũng may vị đạo diễn này khá chính trực, một đá đá Tần Trăn Trăn xuống, còn có lòng khuyên Tần Trăn Trăn hãy đi con đường ngay thẳng.

Cư dân mạng hóng chuyện đều nói cô ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, căn cứ vào nhân phẩm của Trịnh đạo thì không chừng lên sân khấu thể hiện trình độ diễn xuất thì còn có thể được chọn, sau khi quan điềm này xuất hiện lập tức dẫn đến một tràn chế giễu.

- Chọn cái gì, tụi mày điên hả? Điện ảnh của Trịnh đạo chọn cô ta? Ít nhất cũng là diễn viên thực lực như Uy An kìa.

- Cắt cắt cắt, trước đó còn nói Uy An muốn thay Tần Trăn Trăn, xin lỗi nha, đừng có xúc phạm Uy An nhà này.

- Tri nhân tri diện bất tri tâm*, chỉ là tôi cảm thấy Trịnh đạo không nói rõ là ai, suy đoán như vậy cũng chẳng hay ho, tôi thấy Tần Trăn Trăn bình thường cũng rất biết phép tắc.

*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người thì biết được mặt chứ không biết được tấm lòng của họ

- Sợ là lầu trên không biết phép tắc là cái gì, ra một bộ phim truyền hình thì kéo nam chính nam phụ tạo tin đồn, một đống kịch bản dàn xếp, mày còn nói phép tắc với tao? Sợ là mày cũng không biết cô ta trở thành minh tinh lưu lượng như thế nào luôn.

- Thì còn sao nữa, dùng mông làm thôi.

Những ngôn từ khó coi chỉ trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã tràn khắp mạng, những người rảnh rỗi lại có thêm mấy câu chuyện, bởi vì nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên bắt đầu cống hiến, tới gần tối Weibo của Trịnh đạo đã vượt một triệu like.

Bọn họ đạp Tần Trăn Trăn đồng thời cũng không quên cho Trịnh đạo chính trực một like, khen hắn là dòng nước trong trong giới đạo diễn, là Bá Nhạc của các diễn viên, dám nói dám làm.

Trên mạng bận rộn thì bên ngoài mạng cũng chẳng nhàn rỗi cho lắm, phía truyền thông lớn nhỏ bắt đầu chuẩn bị ra thông báo, dù Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân không kết hôn giả nhưng Tần Trăn Trăn định ngủ với đạo diễn xem như có một nửa sự thật rồi. Thậm chí có truyền thông muốn hẹn Trịnh Thiếu Nguyên phỏng vấn.

Lúc đó Tần Trăn Trăn đã ngồi trên sofa trong nhà Lục Như Vân. Tháng 11, mới sáu giờ hơn phía chân trời đã dần tối, Hạ Song Song đang ngồi trước máy tính làm việc, điện thoại N cuộc gọi, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, lần đầu tiên Tần Trăn Trăn nhìn thấy dáng vẻ làm việc nghiêm túc của Hạ Song Song, rất là không quen, cô chợt nhớ đến cuộc nói chuyện lần trước giữa hai người.

"Tôi không phải là người trợ lý và người đại diện phù hợp, tôi miễn cưỡng được xem là một người bạn thích hợp."

"Nếu Như Vân tìm được một người đại diện có năng lực thì hiện tại tuyệt đối sẽ không như thế này."

"Cô cũng biết tình huống của cậu ấy rồi đó, cậu ấy không chỉ không thể chịu đựng được những người khác mà cũng rất kén chọn kịch bản..."

Tần Trăn Trăn cụp mắt xuống, Hạ Song Song giải quyết xong một đợt liền đi rót ly nước, thuận tiên báo tình hình:

"Liên quan đến chuyện kết hôn giả giữa cậu với Tần tiểu thư tạm thời đã bị đè xuống."

Còn về phần đè như thế nào thì đương nhiên là do tin đồn của Trịnh Thiếu Nguyên.

Tin đồn đó quá rõ ràng, xét cả về nghĩa đen hay nghĩa bóng đều hướng người ta liên tưởng đến hắn nói Tần Trăn Trăn, cho nên hai chuyện liên tiếp xảy ra, kết hôn giả bị đè xuống nhưng nhiệt về nội dung của bài đăng kia càng lúc càng đi lên.

Bây giờ trên mạng, ngày càng nhiều người yêu cầu xử lý Tần Trăn Trăn.

Lục Như Vân nghe nói vậy cũng không lên tiếng, sắc mặt vẫn bình thường, chỉ là môi mím thành một đường, rõ ràng không hề vui vẻ, cô nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Song Song:

"Vẫn chưa tìm được người tung tin sao?"

Hạ Song Song lắc đầu, cô và Mạnh Hân đã cố gắng lùng sục cả buổi chiều vẫn không tìm được, Lục Như Vân đứng lên đi đến trước máy tính, mở bài đăng tin hôm trước ra xem.

Khi nhìn thấy ảnh chụp quen thuộc, cô hơi do dự:

"Ở góc độ này, người chụp sẽ đứng ở đâu?"

Hạ Song Song ghé đầu sát qua, ngay cả Tần Trăn Trăn cũng từ trên ghế sofa đi tới, hai người suy nghĩ vẫn không tìm được góc chụp, nhưng lật tới hình của cô, có tấm chụp ở hành lang, cô chỉ vào hình của mình nói:

"Tấm này chắc là đứng ở góc đó chụp."

"Cô hỏi cái này làm gì?"

Lục Như Vân vẫn không hé răng, cô nhìn chằm chằm ảnh chụp, Tần Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn cô, ánh sáng lóe lên trong đầu:

"Lẽ nào cô nghĩ..."

"Tiếp tục kéo dài chỉ e dư luận càng ngày càng bất lợi, nếu như chúng ta không tìm được người tung tin, vậy phải ra tay từ chỗ khác."

Lục Như Vân nói xong liền nhìn về phía Hạ Song Song.

Hạ Song Song gật đầu, cô bắt đầu hiểu ý của Lục Như Vân.

Thường thì bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng tìm vua quá khó, trong thời gian ngắn điều này không thả thi cho nên các cô chỉ đành lui về sau một bước, tìm ra lính quèn sẽ tìm được vua.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại gọi đi, Tần Trăn Trăn trở lại sofa, nhìn xu hướng trên Weibo càng lúc càng bất ổn, dường như có người dẫn dắt người qua đường trên mạng, để họ tích cực nhảy vào.

Mà fan của cô cũng bị mắng đến khom người, cô nhìn trên màn hình đầy lời thô tục mà lặng người.

Hạ Song Song cúp máy, đi đến bên cạnh Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn nói:

"Mình đi lấy video."

Cô nói xong chợt ngập ngừng nói tiếp:

"Chỉ sợ bây giờ video người ta cũng nhanh chân lấy trước."

Dù sao lần này bàn tay đen tối phía sau tấm màn làm việc cẩn thận, video bị lấy đi hoàn toàn có thể hiểu.

Tần Trăn Trăn vội lắc đầu:

"Không đâu, họ tới lấy video sẽ tự làm lộ bản thân."

Hạ Song Song lấy túi xách:

"Cũng đúng, vậy tôi đi trước."

"Hai người..."

Trước khi đi cô vẫn lo lắng nhìn nhìn Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân, Tần Trăn Trăn khẽ gật đầu:

"Yên tâm đi, chúng tôi không sao."

Lục Như Vân ngay lập tức ngước mắt nhìn cô rồi âm thầm thu hồi tầm mắt, xem như cam chịu lời của Tần Trăn Trăn, Hạ Song Song đi tới cửa, phút chốc Tần Trăn Trăn ở phía sau chợt lên tiếng:

"Thật sự không ngờ, chuyện đầu tiên chúng ta hợp tác lại là chuyện này."

Lời của Tần Trăn Trăn làm cho Hạ Song Song đang đi phía trước chợt dừng bước, quay đầu, trong ánh mắt có chút bùi ngùi, có lẽ kế hoạch không theo kịp những thay đổi.

"Vậy đi, tôi đi trước."

Tần Trăn Trăn đứng sau lưng cô nói:

"Cảm ơn."

Hạ Song Song ngước mắt nhìn cô sau đó dời ánh mắt phức tạp qua nơi khác, thì thầm:

"Cũng không phải vì cô."

Tần Trăn Trăn cười cười:

"Cũng may không phải vì tôi, nếu không, tôi còn phải nghĩ làm sao từ chối cô."

Hạ Song Song:...

Không có những cuộc gọi liên tục từ Hạ Song Song, không có tiếng gõ bàn phím lạch cạch, cả căn phòng đều rất yên tĩnh, hiếm khi Lục Như Vân cầm điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, cô mới ra viện, vừa trải qua một ngày với đống bồng bông, sắc mặt chẳng khá hơn là bao. Tần Trăn Trăn ngồi xuống bên cạnh cô, nói:

"Cô nghỉ ngơi đi, tôi chờ tin tức của họ là được."

Lục Như Vân nhìn cô:

"Không cần, tôi không mệt."

Tần Trăn Trăn thấy vậy bèn gật đầu, tựa lên vai Lục Như Vân, cảm nhận được cơ thể Lục Như Vân chợt cứng đờ, cô mới chậm rãi giải thích:

"Xin lỗi, tôi mệt muốn chết, mượn vai cô dựa một chút."

Lục Như Vân khẽ liếc nhìn Tần Trăn Trăn, nhìn gương mặt mệt mỏi của người này, tóc dài dính lên mặt, không biết là do trắng đen quá rõ ràng hay sắc mặt này tái nhợt, nói chung, không ổn lắm.

Điều này không tốt.

Bây giờ trên mạng ngoại trừ tin kết hôn giả, còn có tin đồn của Trịnh Thiếu Nguyên, Tần Trăn Trăn vừa ký hợp đồng phim mới với Dư đạo, trận phong ba này nếu không bình an vượt qua thì cô có thể thuận lợi vào đoàn phim hay không cũng chẳng ai biết.

Cho nên tâm trạng của cô không tốt.

Lục Như Vân nghĩ tới đây liền thả lỏng người để Tần Trăn Trăn dựa vào được thoải mái hơn, mặt vẫn điềm nhiên nhưng cố gắng nhích người về phía Tần Trăn Trăn, chỉ là hơi thở như có như không từ Tần Trăn Trăn thở ra phả vào cổ của cô, làm cho vành tai của cô dần dần ửng đỏ.

Trong phòng khách, hai người dựa vào nhau, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tần Trăn Trăn mới cất lời:

"Tại sao cô gạt tôi?"

Lục Như Vân hơi lo lắng, tay cầm điện thoại siết lại gây cảm giác đau đớn:

"Cô nói gì?"

Giọng của Tần Trăn Trăn rất nhỏ rất khẽ, dường như cô mệt muốn chết thật, nói ra cũng cố hết sức:

"Tại sao gạt tôi nói chỉ tùy tiện chọn kịch bản vào lúc này."

"Rõ ràng cô kiêng kỵ rất nhiều chuyện."

Cô đã nghe Hạ Song Song giải thích nên mới biết, hóa ra tất cả mọi người cho rằng Lục Như Vân sẽ không chọn diễn xuất, từ khi xuất đạo đến nay ngoại trừ vai diễn kinh điển Bạch Hoa tiên thì những vai diễn khác trong điện ảnh và truyền hình đều thuộc dạng hời hợt, vốn chẳng thu hút, cũng chẳng chường mặt trên màn hình.

Càng miễn bàn chuyện tranh giải thưởng.

Trước đó cô cũng giống mọi người nghi ngờ vô căn cứ, cảm thấy Hạ Song Song không có mắt chọn kịch bản, hóa ra tình hình thực tế là rất nhiều phim cô ấy không thể diễn.

Vì trong lòng cô ấy có một ác ma, cô ấy lui một bước, ác ma sẽ tiến thêm một bước, mãi cho đến khi cô ấy không thể lui được nữa.

"Đều là Hạ Song Song đã nói cho cô biết?"

Lục Như Vân vẫn cúi đầu xem điện thoại, trên mặt không rõ vui hay giận, dường như đang nói một chuyện chẳng liên quan gì bản thân, nhưng chỉ mình cô biết bây giờ cô khẩn trương cỡ nào, trái tim đập thình thịch, đau đến đôi mắt cô mở to, trước mắt trở nên mông lung.

Tần Trăn Trăn lắc đầu:

"Không hoàn toàn như vậy, là phó viện Đinh nói cho tôi biết."

Phó viện Đinh cho rằng quan hệ vợ vợ giữa các cô rất mặn nồng, là người nhà nên biết rõ tâm tư đôi bên cho nên mới nói cho cô biết bệnh tình, cũng để cô chú ý cô ấy hơn.

Lục Như Vân nhắm mắt lại, tay đặt lên huyệt thái dương xoa xoa, lần này cô nằm viện lại quên dặn dò bác sĩ Đinh. Không ngờ trong tình huống đó Tần Trăn Trăn lại biết được bệnh tình của cô, trái tim của cô bị nhấc bổng lên, môi mím lại:

"Vậy đêm đó cô ở trong bệnh viện với tôi, là vì đồng cảm với tôi?"

Tần Trăn Trăn rất ngạc nhiên, cô bật dậy, trên vai Lục Như Vân phút chốc không có sức nặng và ấm áp, cô vô thức liếc nhìn vị trí đó, cử động người một cách cứng nhắc.

"Đồng cảm? Tại sao tôi phải đồng cảm với cô?"

"Lục lão sư, trong mắt tôi cô là một người bệnh bình thường, đồng cảm cô sao, chi bằng tôi đồng cảm cho chính mình thì hơn."

Lúc này Lục Như Vân giống như phạm nhân ở trên đài chờ kết quả, chỉ là chưa tuyên án đã bị người ta biết: cô không sao. Cô nắm tay lại, làm chậm nhịp đập của con tim, ửng đỏ ở khóe mắt bắt đầu phai đi, ánh mắt dần trở nên thanh tỉnh.

Cô chỉ là một người bệnh bình thường.

Không phải điên, cũng không phải quái thai.

Đầu ngón tay của Lục Như Vân bấu vào ốp điện thoại, nhất thời không tiếp lời. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người làm cho cô có một loại ảo giác, dường như quan hệ giữa các cô không phải xa lạ, dường như thời gian lặng lẽ quay trở lại lúc các cô quay chương trình, dường như ngày đó cô nói với Tần Trăn Trăn bệnh tình của mình.

Mà Tần Trăn Trăn nói: Không sao cả.

Nhưng cuối cùng thì ngay bây giờ giữa các cô đã không phải là khoảng thời gian kia.

Vết thương rạch ra trước đó chỉ mới kết vảy không lâu, cô không có gan rạch ra một lần nữa. Cô cúi đầu nhìn những đầu ngón tay trắng bệch, giọng của Tần Trăn Trăn cứ vang vọng bên tai.

"Lục lão sư, tôi nói điều này ý là sắp tới là những ngày tháng chúng ta sống chung, tôi hi vọng cô đừng dựa vào mình bị bệnh mà bóc lột tôi."

"Cô biết đó, mỗi người đều có bệnh này nọ, tôi cũng có."

"Cô có gì?" Lục Như Vân ngước mắt nhìn Tần Trăn Trăn, ánh mắt của cô lướt nhìn đốm tròn đỏ vẫn chưa hoàn toàn tan biến, giống như thoa son phấn khiến cho gương mặt nghiêm túc tăng thêm vài phần phong tình, Tần Trăn Trăn nhìn thấy mình trong đôi mắt của Lục Như Vân, cô nói:

"Tôi bị bệnh lười thời kỳ cuối."

Lục Như Vân:...

----Hết chương 53----

Ps. Chúc mọi người có buổi tối mát mẻ!^^