Hôn Hôn Dục Miên

Chương 11: Hôn lễ, phòng cưới đều không gấp.

Không biết có phải tiếng gọi 'mẹ' của Lục Như Vân quá êm tai hay không mà sắc mặt của Doãn Lan Phương rốt cuộc cũng giãn ra không ít, tuy rằng bà vẫn hừ hừ nói chuyện với Tần Trăn Trăn nhưng ít ra bà cũng nguyện ý trả lời.

Chỉ là trọng tâm câu chuyện ba câu thì cả ba đều không tách rồi khỏi vấn đề 'Kết hôn', bà nói Tần Trăn Trăn làm việc lỗ mãng, không lo lắng hậu quả, hẹn hò cũng không nói với cha mẹ một tiếng, tin tức liên quan đến kết hôn cũng nghe được từ chỗ người khác, không hề để họ trong lòng, không hề hiếu thảo.

Bà càng nói càng tức, bà lôi chuyện cũ trước kia cũng như sai lầm ra trách móc.

Tần Trăn Trăn ngồi trên ghế sofa, vẫn co đầu rụt cổ, giống như đà điểu, đầu cúi thấp, nhìn dáng vẻ như đang hối lỗi.

Lục Như Vân vẫn nắm tay cô, trời thì nóng, điều hòa trong phòng là kiểu cũ, hiệu quả làm lạnh không quá tốt cho nên lòng bàn tay của hai người đều toát mồ hôi, dinh dính rất khó chịu.

Tần Trăn Trăn muốn rút tay về lại sợ hành động này quá đột ngột cho nên vẫn lúng túng duy trì cái nắm tay này.

Không dễ dàng gì Doãn Lan Phương mới ngừng trách, Tần Diệp vội vàng nói:

"Đươc rồi, chuyện này kết cục đã định, có mắng con cũng không thể thay đổi được gì."

Doãn Lan Phương quay đầu nhìn ông:

"Ông lại che chở đứa con này, riết tính cách vô pháp vô thiên đều là do ông tạo ra."

Tuy là mắng nhưng ngữ khí đã không còn cứng rắn như trước đó, làm cho mọi người thả lỏng không ít.

Tần Diệp liếc mắt nhìn Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân, ánh mắt đặt trên nắm tay của hai người:

"Được rồi, bà xem như tôi bao che con đi, rõ ràng là chuyện vui đừng có làm ầm ĩ như chuyện xấu vậy."

"Hơn nữa đặc thù công việc của Trăn Trăn, bà cũng không phải không biết. Ngược9 lại con đã thẳng thắn với chúng ta, bà không sợ chuyện vui bị người ta bép xép lộ ra à? Đến lúc đó lại mang thêm phiền phức cho Trăn Trăn."

"Trăn Trăn nếu thật sự không quan tâm bà vậy lúc bà năm viện ai quay xong lúc 10 giờ vẫn còn đến bệnh viện qua đêm với bà? Con cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, con lớn rồi làm việc có chừng mực, con nói xem có đúng không Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn nghe vậy ngẩng đầu, len lén nhìn Doãn Lan Phương, yếu ớt mở miệng:

"Mẹ..."

Doãn Lan Phương trừng mắt nhìn Tần Trăn Trăn nhưng rốt cuộc cũng là miếng thịt trên người rớt ra, làm sao không yêu thương, trong lòng bà nghĩ chờ con về nhà sẽ chỉnh đốn đàng hoàng, dù đánh một trận cũng không quá đáng, nhưng khi nhìn thấy đứa con này núp trên sofa, bộ dạng biết sai rồi bà cũng không ra tay được.

Hơn nữa những lời vừa rồi bà cũng nghe lọt lỗ tai, đặc thù công việc của Trăn Trăn: từ khi Trăn Trăn vào giới giải trí, số lần về nhà rất ít cả gọi điện cũng vậy, ăn một bữa cơm cũng phải tranh thủ thời gian, năm ngoái tim bà xảy ra vấn đề phải nằm viện, Trăn Trăn xin nghỉ sau đó cãi nhau với người đại diện, cuối cùng ở cùng bà một ngày thì lại bay tới bay lui khắp trời Nam biển Bắc.

Không phải bà không biết con bận. Nhưng bà là mẹ, là người thân thiết nhất của con, bà không giận chuyện con yêu đương hay kết hôn mà bà giận con không thẳng thắn với bà, rõ ràng giữa hai người là quan hệ thân thiết nhất nhưng bà phải thông qua người khác mới biết được tin của con.

Thứ bà phát tiết không phải là tức giận mà là xót xa trong lòng.

Nét mặt Doãn Lan Phương trở nên lạc lõng, vừa nhìn đã khiến người ta đau lòng, Tần Trăn Trăn rút tay về, ngồi xuống bên cạnh Doãn Lan Phương, giơ tay ôm lấy bà, nhỏ giọng nói:

"Con xin lỗi mẹ."

"Con xin lỗi." Doãn Lan Phương nghe thấy lời xin lỗi của con liền đỏ mắt, mũi chua xót, giọng nghẹn ngào:

"Bỏ đi, con cảm thấy tốt là được, sau này đừng có nước mắt nước mũi trở về nhà."

Tần Diệp ngồi bên cạnh hai người mắt đã đỏ hoe:

"Đây là chuyện vui mà, có gì mà khóc, Trăn Trăn, Lục... Lục..."

Ông nhìn chằm chằm Lục Như Vân, Lục Như Vân cúi đầu lễ phép nói:

"Ngài cứ gọi con Như Vân là được."

Tần Diệp gật đầu:

"Trăn Trăn, Như Vân tụi con chưa ăn đúng không, ba vào bếp làm cơm."

Ông nói xong liền đứng lên, bước nhanh về phía nhà bếp, Tần Trăn Trăn ôm Doãn Lan Phương, cô từ đầu vai mẹ mình nhìn sang, xuyên qua cửa kéo thủy tinh của nhà bếp là cảnh ba mình đang dùng tay lau mặt, trái tim của cô như bị bóp chặt lại, viền mắt đỏ lên, cô khóc không thành tiếng.

......

Bữa cơm tối diễn ra rất trễ, Tần Diệp ở trong bếp bận rộn đến hơn chín giờ mới ra ngoài, bảy tám món ăn, đều nói là chuẩn bị sẵn từ trước nhưng Tần Trăn Trăn biết mẹ mình là người nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, trước đây khi cô phạm sai lầm, làn nào cũng làm nũng với mẹ sau đó với sự yểm trợ của ba thì mọi sự ngu dốt đều được cho qua.

Chỉ là lần này---lỗi lầm quá lớn.

Nghĩ đến chuyện cô giấu giếm cô càng vò đầu, tóc dài bị cô vò đến rối tung, ngoài cửa Tần Diệp gọi:

"Trăn Trăn, xong chưa con, ăn cơm thôi."

Tần TRăn Trăn trả lời:

"Dạ."

Cô từ bồn cầu đứng lên, nhìn đôi mình trong gương, vừa rồi khóc một tran lớp trang điểm bị trôi nhìn hơi kỳ kỳ, cô nhìn chằm chằm gương, khựng lại vài giây sau đó dứt khoác tẩy trang.

Tần Trăn Trăn từ nhà vệ sinh đi ra, lông mi vẫn còn vương nước, mặt mộc, đuôi mắt ửng đỏ, so với làn da trắng noãn cực kỳ bắt mắt.

Lục Như Vân ngước mắt nhìn Tần Trăn Trăn, không biết là do liên quan đến việc Tần Trăn Trăn để mặt mộc hay không mà cô có cảm giác cô gái này xinh đẹp trẻ trung hơn. Dáng người cao gầy, mái tóc dài màu nâu gợn sóng, đôi mắt sáng nhìn người mang theo vài phần kiêu ngạo, lần trước gặp mặt rõ ràng bị dư luận bủa vây cũng không bộc lộ vẻ chật vật mà còn kiêu ngạo.

Cô cho rằng Tần Trăn Trăn chính là người như vậy,

Nhưng tối nay, người này làm cho cô mở mang tầm mắt.

Trước đó bị chửi đến không có cách nào cãi lại thì lúng túng, bây giờ tẩy trang thì trang nhã, không có lớp trang điểm khí chất của người này dịu xuống không ít.

Doãn Lan Phương nhìn thấy Tần Trăn Trăn từ trong nhà vệ sinh đi ra thì hừ hừ giọng mũi, Tần Diệp đẩy tay vợ mình, cười nói:

"Trăn Trăn mau ngồi ăn đi con, con đã lâu không về, lần trước ngồi ăn với nhau hình như đã là dịp tết."

Lời của ông vừa dứt thì gương mặt lạnh của Doãn Lan Phương cuối cùng cũng thả lỏng, chỉ là giọng vẫn cứng như trước:

"Ăn đi."

Tần Trăn Trăn nhìn Lục Như Vân, cười ngượng ngùng, ý bảo Lục Như Vân ăn đi.

Ngoài cửa số ngựa xe như nước, tiếng kèn xe ồn ào một khoảng trời, trong phòng ngọn đèn vàng ấm áp, điều hòa thì phát ra tiếng ù ù, từ sau khi chăm sóc vợ thì Tần Diệp có đi học thêm nấu nướng, cho nên mấy món nhìn ngon ăn cũng ngon, không hề thua kém tiệm ăn.

Chỉ là bữa ăn này cả bốn người đều không tập trung, DOãn Lan Phương không có khẩu vị, bà lùa mấy hạt cơm nhai rồi nuốt, sau đó buông đũa, nhìn về phía Tần Trăn Trăn hỏi:

"Nhận giấy kết hôn rồi?"

Tần Trăn Trăn đang uống canh, nghe xong liền bị sặc, cô khẽ gật đầu:

"Dạ rồi."

Doãn Lan Phương hít sâu một hơi:

"Tiệc rượu thì sao? Khi nào tổ chức? Nhà Như... Vân biết không? Khi nào gặp mặt ăn bữa cơm?"

Tần Trăn Trăn đối mặt với liên tiếp câu hỏi của mẹ mình chỉ biết cứng họng, cô có chút hối hận khi không thẳng thắn với mẹ mình, nhất định mất não đi tìm Lục Như Vân diễn kịch.

Lúc này quả thật phóng lao thì phải theo lao!

Lục Như Vân liếc mắt quan sát, cô thu vào mắt toàn bộ dáng vẻ ngốc nghếch của Tần Trăn Trăn, tay cầm đũa khựng lại, ngước mắt, nói:

"Xin lỗi mẹ, tiệc rượu tạm thời tụi con chưa chuẩn bị xong, lúc trước con tức giận khi cư dân mạng tùy tiện suy đoán cho nên trong lúc nhất thời kích động cùng Trăn Trăn đi đăng ký kết hôn, hành động thiếu suy nghĩ, sau khi sự việc đã rồi tụi con cảm thấy rất lấy làm tiếc."

"Về phần người nhà của con, họ ở nước ngoài suốt, trong nhất thời không thể về nước liền, chuyện gặp mặt con sẽ chờ họ trở về và sắp xếp."

Lục Như Vân nói xong liền nhìn Tần Trăn Trăn, lúc này nét mặt của cô đã trở nên dịu dàng ấm áp, khóe môi vẽ nên đường cong vừa phải, thật sự đúng với cái gọi là vừa xinh đẹp vừa khéo léo/

Tần Trăn Trăn quay đầu nhìn, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gọi là bức người! Thâm tình đung đua trong ánh mắt,, thái độ dịu dàng, thi thoảng còn thể hiện tình cảm thân thiết, hoàn toàn thể hiện chân tình, nhìn không ra là đang diễn.

So với tiếng mẹ cô thật sự bái phục người này!

Chính bản thân cô còn không nhận ra là đang diễn huống chi là mẹ và ba của cô, sự thản nhiên khéo léo không quá bức bách người làm cho ba và mẹ cô thoáng hài lòng. Doãn Lan Phương không còn tức giận, chỉ hỏi:

"Vậy phòng cưới thì sao? Phòng cưới mua ở bên nào?"

Tần Trăn Trăn cảm thấy da đầu tê dại:

"Mẹ, phòng cưới không gấp đâu."

Doãn Lan Phương trừng mắt nhìn Tần Trăn Trăn:

"Không gấp? Sao lại không gấp? Hai đứa kết hôn rồi không thể buổi tối cứ ngủ bên này rồi ngủ bên kia!"

Tần Trăn Trăn bị mẹ mình nói tới ho khan, gò má trắng nõn nhiễm đỏ, mi mắt rũ xuống run run, đối mắt sáng chợt lóe:

"Đâu có khoa trương như vậy!"

"Sao lại không?"

Lục Như Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Trăn TRăn, khóe môi của cô giương lên:

"Phòng cưới ở nước ngoài, cũng gần bên ba mẹ con, vốn dĩ con định mua ở thành phố A, nhưng Trăn Trăn nói quá lãng phí nên không đồng ý."

Tần Trăn Trăn nghe Lục Như Vân giải thích như vậy vội vàng gật đầu:

"Đúng đúng đúng."

Nói xong cô hầm hừ trong lòng.

Đúng con khỉ!

Tự nhiên bây giờ Lục Như Vân trở thành cô nàng hiếu thảo với cha mẹ, còn cô trở thành đứa con gái hư hỏng không hiểu chuyện??

Cái tên này nói mua phòng cưới ở gần chỗ cha mẹ, còn ở thành phố A vì cô không đồng ý nên không mua, chuyện này nói cho mẹ cô biết, kiểu gì mẹ cô cũng mắng tiếp.

Tần Trăn Trăn nhanh chóng cướp lời trước khi giông bão nỗi lên:

"Mua! Phòng cưới nhất định phải mua! Nhưng con và Lục... con và Như Vân vừa nhận phim mới, chờ tụi con quay xong sẽ quyết định."

Doãn Lan Phương không hài lòng lắm về lời giải thích này, nhưng cũng biết đặc thù tính chất công việc của cô nên đành cam chịu:

"Vậy bây giờ hai đứa ở đâu?"

Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân đồng thanh nói:

"Ở bên nhà con."

Hai người nói xong liền liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục đồng thanh:

"Ở nhà em/chị ấy!"

Nãy giờ Tần Diệp luôn duy trì im lặng đến lúc này ông nhíu mày hỏi:

"Rốt cuộc ở bên nào?"

Trái tim của Tần Trăn Trăn đập thình thịch, cánh tay vô thức thúc thúc người bên cạnh, ra hiệu đừng nói để cô giải thích, không ngờ tới người bên cạnh hiểu sai ý, môi son khẽ mở:

"Trước đây là ở nhà em ấy, bây giờ là ở nhà con."

Tần Diệp trầm tư gật đầu, Tần Trăn Trăn thoáng thở phào một hơi, bưng ly nước uống một ngụm, chưa kịp nuốt xuống thì nghe Doãn Lân Phương hỏi:

"Trước đó hai đứa ở chung?"

Tần Trăn Trăn 'phụt' một tiếng phun hết đồ uống trong miệng lên người Lục Như Vân!

........

Lúc Quý Lộ đến đón thì nhìn thấy Lục Như Vân đã thay quần áo, hơi nhỏ một chút nhưng càng tôn lên đường cong lả lướt quyến rũ, cô ngạc nhiên muốn hỏi Tần Trăn Trăn nhưng lại phát hiện Tần Trăn Trăn đã tẩy trang rồi!

Làm chuyện gì mà phải thay đồ tẩy trang???

Hai người này về nhà ăn cơm mà nhỉ?

Sao lại...

Lẽ nào trong nhà không có ai?

Trong đầu Quý Lộ bắt đầu xuất hiện vô số giả thiết, nhưng có Lục Như Vân ở đây cô cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là sau khi đỡ hai người lên xe thì cô lên ngồi ở vị trí kế tài xế.

Bầu không khí im lặng, Tần Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn Lục Như Vân, sau đó mở miệng:

"Đêm nay cảm ơn cô."

Lục Như Vân lên xe liền thay đổi thành người khác, tuy sắc mặt vẫn không thay đổi nhưng giơ tay nhấc chân đều mang theo vài phần xa cách, cô nhận ra Tần Trăn Trăn mím môi nói ra lời đó. Cô nói:

"Không cần cảm ơn, có qua có lại mà thôi."

Tần Trăn Trăn sửng sờ:

"Có qua có lại?"

Lục Như Vân quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu xuống, bóng cây loang lổ, đôi mắt của cô phát sáng:

"Chuyện buổi sáng."

Tần Trăn Trăn nghĩ đến cuộc gọi buổi sáng liền hiểu, cô gật đầu.

Chiếc xe bảo mãu chạy thẳng đến cửa nhà của Lục Như Vân, Tần Trăn Trăn sau khi xuống xe vẫn luôn theo phía sau Lục Như Vân, hai người bước chân về phía cửa nhà, Quý Lộ vốn nghĩ đuổi theo nhưng nghĩ đến chuyện hai người tẩy trang thay đồ nên cảm thấy không thích hợp, dứt khoát đứng ở phía xa nhìn họ.

Lục Như Vân quay đầu nhìn Tần Trăn Trăn vẫn cứ theo sau mình, nói:

"Được rồi, cô có thể về rồi."

Tần Trăn Trăn nghiêm túc nói:

"Mặc kệ là nói gì đi nữa thì đêm nay vẫn cảm ơn cô, nếu như sau này ba mẹ cô cần..."

Sắc mặt của Lục Như Vân hai phần ẩn trong bóng tối, cô ngắt lời:

"Tần tiểu thư, tôi nghĩ là không cần."

Tần Trăn Trăn hít sau một hơi, bên tai dường như có thể nghe thấy tiếng đàn quạ đen bay qua, cô cắn môi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười:

"Không cần thì tốt."

Không khí ngột ngạt tràn lan giữa hai người, Tần Trăn Trăn giơ tay chuẩn bị tạm biệt Lục Như Vân thì có một người đứng dưới tán cây cách đó không xa, giọng nức nở gọi:

"Như Vân!"

Tần Trăn Trăn nghe thấy tiếng gọi liền nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy trắng chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng Lục Như Vân!

Tư thế vô cùng thân mật, bầu không khí mập mờ.

Tần Trăn Trăn đứng yên, khóe miệng giật giật, bây giờ là tình huống gì?

Bạn trai của cô ấy không phải là Đoàn Thu Hàn sao?

Sao biến thành nữ?

Đoàn Thu Hàn---- đi chuyển giới?