Sau khi trở về nhà, Lục Như Vân nhận được thông báo đợt thử vai lần hai, Hạ Song Song nhìn danh sách trúng tuyển, nhìn thấy cái tên quen thuộc đôi mày chợt nhíu lại, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.
"Sao vậy?" Lục Như Vân thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại nên lên tiếng hỏi: "Có thông báo rồi?"
Hạ Song Song ngẩng đầu lên, sự chán ghét trong ánh mắt không kịp thu hồi:
"Ừ, bất quá lần này trong các đối thủ cạnh tranh của cậu có một người cậu không thích."
Lục Như Vân ngồi trên sofa ngẫm nghĩ: Cô không thích.
Với tính cách hiếm khi tiếp xúc với người trong giới giải trí để nói cô không thích... cô cụp mắt xuống:
"Là Chu Dao?"
Hạ Song Song khinh bỉ, nhếch miệng:
"Đúng vậy, thử vai nữ chính."
Có lẽ các cô thử vai sau nên không chạm mặt, trong khoảng thời gian gần đây Chu Dao sống cũng không tốt, bởi vì liên quan đến chuyện thường xuyên lên hotsearch, duyên với người qua đường vô cùng kém, tuy fan của cô đã cực lực tẩy trắng nhưng không chống nổi càng nhiều người ghét cô ta hơn, thậm chí có người bày tỏ thấy tên cô ta là thấy phiền, dưới Weibo của cô ta ba ngày xé một trận nhỏ năm ngày xé một trận lớn. Lúc trước cô đang nổi nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, bị người có ý xấu lên bài cho nên hôm nay fan của minh tinh kia quay lại quậy, mai lại đến một nhóm, lặp đi lặp lại, duyên người qua đường tốt mới lạ.
Mà hai ngày gần đây bởi vì chuyện của Giản Mộc và Tần Trăn Trăn nên hotsearch của cô ta bị đè xuống, sự chú ý của cư dân mạng đều dồn vào lần hợp tác của Giản Mộc và Tần Trăn Trăn, không ai đi quan tâm cô ta nữa.
Có lẽ cô ta muốn thừa dịp làn sóng dư luận qua đi, định Đông Sơn tái khởi cho nên mới tham gia thử vai, Hạ Song Song cầm máy tính bảng, cau mày nói:
"Chúng ta có cần để cô ta..."
"Không cần." Lục Như Vân hững hờ ngắt lời: "Mình thử vai thành công sẽ là sự trừng phạt tốt nhất dành cho cô ta."
Hạ Song Song suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Trong khoảng thời gian này Chu Dao không có tài nguyên nào, thậm chí có thể nói là trong trạng thái rút lui, từ lúc cô ta rút khỏi đoàn phim của Đoàn Thu Hàn thì không có thông cáo, lúc đầu nói muốn nghỉ ngơi sau này lại bị tung tin xấu, trước sau cũng khoảng hai tháng.
Lúc trước cô ta dối trá bảo dưỡng bệnh để từ chối tài nguyên, bây giờ tìm không được tài nguyên, lần này có cơ hội đến thử vai Say mộng giang hồ cũng cực kỳ trắc trở, cho nên nếu Lục Như Vân đoạt được vai nữ chính thì đúng là đả kích rất lớn với cô ta.
Hạ Song Song sau khi nghĩ thông suốt liền cùng Lục Như Vân xác định thời gian, cũng hỏi thử cô có đồng ý nhận quảng cáo không. Lục Như Vân xuất đạo nhiều năm, chưa từng quay qua hai cái quảng cáo, hằng ngày ngoại trừ đoàn phim thì chính là nhà, chương trình không tham gia quảng cáo không quay thông cáo không nhận, một hai năm một bộ phim truyền hình điện ảnh để duy trì nhiệt, cũng may Lục Như Vân diễn xuất tốt, duyên với người qua đường cũng khá, cũng có hai ba bộ phim truyền hình kinh điển, mỗi lần có phim truyền hình phim điện ảnh mới đều nhận được lời khen cho nên nhiệt không bị hạ.
Tuy không bị hạ nhưng vị trí trong giới giải trí cũng nửa vời, hơi ngượng ngùng là bởi vì xuất đạo lâu, hậu bối trong giới giải trí cũng có người gọi cô là Lục lão sư nhưng sau lưng cười cô ra vẻ.
Lục Như Vân nghe Hạ Song Song hỏi, cô ngồi trên sofa rất lâu sau đó mới đứng dậy nói:
"Nói sau đi."
Hạ Song Song nhìn theo bóng lưng cô lên lầu liền thở dài.
Nói sau thì đa phần là không muốn nhận rồi.
Lục Như Vân vào phòng thay quần áo bình thường, nhìn thấy khăn tắm còn mắc bên giường, cô thuận tay cầm lấy, bên tai vang lên tiếng lạch cạch, là tiếng lọ thuốc rơi xuống sàn nhà.
Cô cúi đầu nhìn, lọ thuốc màu trắng lăn đến bên chân cô, va vào mép chiếc dép rồi dừng lại, cô cúi người nhặt lên.
Thuốc này đã mấy ngày cô không uống rồi.
Từ lúc Tần Trăn Trăn dọn đến, co cho rằng mình sẽ không quen, không ngờ cô thích ứng hơn so với tưởng tượng, thậm chí... thậm chí khá an tâm.
Không hiểu sao khi biết Tần Trăn Trăn ở dưới lầu lại cho cô một loại cảm giác an toàn.
Thật buồn cười.
Cô sắp ba mươi tuổi lại phải dựa vào người khác mới có được cảm giác an toàn.
Lục Như Vân siết chặt lọ thuốc, ngồi xuống giường, tiếng điện thoại ong ong cắt đứt dòng suy tư của cô, cô cầm điện thoại lên xem, người gởi tin là Tần Trăn Trăn.
Chuyện này có tính là thần giao cách cảm không?
Lục Như Vân khẽ cười, cô cảm thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng ngây thơ.
Đầu bên kia, Tần Trăn Trăn gởi tin nhắn nhưng thấy Lục Như Vân không trả lời, cô nghĩ một hồi lại gởi tiếp: Lục lão sư?
Lục Như Vân cúi đầu nhìn, Tần Trăn Trăn gởi hai tin nhắn WeChat.
- Cô thử vai đậu không?
- Lục lão sư?
Ngón tay Lục Như Vân chạm trên màn hình, tay kia nắm chặt lọ thuốc, trả lời: Vòng đầu đậu.
Tần Trăn Trăn gởi một icon mặt cười to qua, Lục Như Vân nhìn thấy cũng không nhịn được cười rộ lên, từ trong màn hình điện thoại cô mơ hồ có thể thấy được vẻ mặt của mình liền vội thu lại nụ cười.
Điện thoại vẫn còn rung lên, Tần Trăn Trăn lại gởi tin đến: Vậy sao khi nãy cô không vui?
Đôi mắt Lục Như Vân trở nên sâu thẳm hơn: Trời lạnh, gió lớn, tôi không vui.
Tần Trăn Trăn: ...
Cô gởi dấu chấm lửng sau đó nhanh chóng gởi tiếp: Tôi mặc kệ cô! Buổi tối tôi muốn chúc mừng, làm phiền Lục lão sư ra tay!
Lục Như Vân nhìn tin nhắn trả lời cùng với ảnh đại diện con thỏ nhỏ của Tần Trăn Trăn khóe môi chợt giương lên, cô ngừng lại chút sau đó trả lời: Được.
Sau khi trả lời xong, cô quay sang nhìn lọ thuốc trong tay, trước mắt hiện lên gương mặt xinh đẹp của Tần Trăn Trăn và đôi môi khẽ mở.
'Cô không đành lòng nhìn thấy mầm tốt như tôi bị mai một, cũng đồng dạng tôi không hi vọng cô ngã xuống cho nên chúng ta hợp tác sẽ tốt cho đôi bên, không phải sao?'
Đúng vậy.
Cô cũng nên thuận theo cơ hội này tiến về phía trước.
Lục Như Vân mím môi, đặt lọ thuốc vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, sắc mặt như thường chỉ là ánh mắt đã rút đi sự ảm đạm, dần dần thanh tỉnh hơn.
Hạ Song Song vẫn ngồi trên sofa dưới lầu, cô nhìn thấy Lục Như Vân xuống lầu liền lên tiếng hỏi:
"Mình trở về nhà một chuyến, đúng rồi, Dao Dao biết cậu đi thử vai, muốn chúc mừng cho cậu, buổi tối hẹn cậu đi ăn, cần mình đặt chỗ không?"
Lục Như Vân ngước mắt nhìn cô:
"Bên phía Dao Dao không vội, chờ chúng ta kết thúc thử vai rồi tính."
Hạ Song Song gật đầu:
"Cũng được, vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình đi trước."
Cô nói xong liền đứng lên, Lục Như Vân nhìn theo bóng lưng cô gọi:
"Song Song."
Hạ Song Song quay đầu lại, nhướng mày khó hiểu:
"Sao vậy?"
Lục Như Vân đi về trước, ngồi trên sofa, mái tóc dài buộc hết ra sau, lộ ra gương mặt mộc trắng nõn, cô do dự nói:
"Quảng cáo lúc trước cậu nói, có mấy lời mời?"
Hạ Song Song chớp mắt:
"Cậu... cậu... cậu muốn nhận?"
Lục Như Vân khẽ gật đầu:
"Cậu gởi tất cả qua cho mình."
"Tất cả sao?" Cô nhận được không chỉ riêng quảng cáo, còn cả đủ các chương trình, dạ tiệc.
Lục Như Vân ngước lên, giọng lạnh nhạt nhưng ngữ khi không chen vào được:
"Tất cả."
Hạ Song Song nhìn Lục Như Vân ở trước mặt như biến thành người khác, trong nhất thời ánh mắt lóe lên tia phức tạp, cô và Dao Dao cố gắng nhiều năm nhưng chưa từng làm cho Lục Như Vân mở cánh cửa lòng, dù chỉ một chút. Cũng không cho cô bước về trước dù chỉ một bước, vậy mà Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân quen biết được bao lâu?
Thời gian chưa đến một năm, Lục Như Vân lại chuyển biến lớn đến vậy.
Thích, thật sự có ma lực lớn đến vậy sao?
Lục Như Vân thấy Hạ Song Song không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, cô nhếch miệng:
"Sao vậy?"
Hạ Song Song thật lòng trả lời:
"Tất nhiên là vừa vui mừng vừa tức giận."
Lục Như Vân:
"Hả?"
Hạ Song Song thở dài:
"Vui là vì rốt cuộc cậu biết tiến về phía trước rồi, còn giận là vì tụi mình cố gắng nhiều năm như vậy lại không hơn được một Tần Trăn Trăn."
Mặc dù là giọng oán trách nhưng nét mặt thật sự vui mừng vì cô, Hạ Song Song nói xong nở nụ cười tươi, bước về trước ôm lấy Lục Như Vân.
Lục Như Vân vẫn ngồi trên sofa, nhận lấy cái ôm đầy xúc động của Hạ Song Song, cô vỗ vai Hạ Song Song:
"Xin lỗi, mấy năm nay để cậu và Dao Dao cực khổ rồi."
Hạ Song Song vỗ vỗ lưng cô:
"Cậu biết tụi mình khổ cực thì mời nhiều nhiều bữa lên!"-Giọng có chút nghẹn ngào.
Thật ra cũng không khổ cực.
Lục Như Vân có lẽ là nghệ sĩ để cho người đại diện bớt lo nhất, không scandal, không marketing, một bộ phim quay ba tháng nghỉ ngơi hơn một năm, tuyên truyền đều do phía hợp tác làm. Hai năm trước sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty, cô tự thành làm phòng làm việc, nhưng phòng làm việc trước nay chỉ có hai người các cô.
Cô cũng được xem là người đại diện nhàn hạ nhất, nhưng cô lại không vui, cô sốt ruột thay Lục Như Vân, tình hình tiếp tục như vậy có thể đến già Lục Như Vân cũng không lên được tuyến một, cứ tiếp tục mấy năm nữa Lục Như Vân không còn trẻ nữa, ngay cả phim truyền hình cũng không có để đóng.
Mấy năm nay, người chê cười Lục Như Vân ngày càng nhiều, tuy trên mạng chưa có dấu hiệu gì nhưng mỗi lần đi vệ sinh hay ở trong phòng nghỉ đoàn phim đều có thể nghe thấy những lời không hay về Lục Như Vân.
Cái gì cũng vậy, chưa từng đoạt giải thưởng, diễn xuất cũng bình thường, không thể vào tuyến một, người ta ở sau cô đều trở thành huyền thoại, còn cô vẫn còn cao không cao thấp không thấp, họ gọi cô một tiếng lão sư thật sự là coi mình là tiền bối.
Mấy cuộc nói chuyện như vậy Hạ Song Song nghe thấy vô số lần, Lục Như Vân nhất định cũng nghe thấy nhưng từ đầu đến cuối đều chẳng quan tâm, chỉ cắm đầu quay, ngược lại bản thân cô thì bị những chuyện đó ảnh hưởng tâm trạng, càng ngày càng nóng nảy.
Bây giờ Lục Như Vân bằng lòng tiến về trước, Hạ Song Song vui hơn trúng độc đắc, cô nhịn không được ôm chặt lấy Lục Như Vân, chợt vỗ lưng Lục Như Vân vài cái.
Lục Như Vân bị cô ôm chặt, khẽ ho nhẹ:
"Song Song."
Hạ Song Song nghe thấy vội buông tay ra, đối diện với Lục Như Vân hai mắt cô đã ngân ngấn nước mắt, cô mỉm cười vành mắt đỏ lên, Lục Như Vân cũng nhìn cô cong khóe môi lộ ra nụ cười khẽ.
Lục Như Vân rút tờ khăn giấy trên bàn đưa cho Hạ Song Song.
Hạ Song Song sau khi nhận lấy liền lau qua loa, sau đó nói:
"Cậu biết bây giờ trong lòng mình đang nghĩ gì không?"
Lục Như Vân lắc đầu:
"Cậu nghĩ gì?"
Hạ Song Song ngồi xuống bên cạnh cô, quơ tay múa chân:
"Mình tưởng tượng cậu đạt được thành tựu xuất sắc, công thành doanh toại, đứng ở vị trí cao nhất nhìn xuống mọi người!"
Những suy nghĩ phóng đại này của Hạ Song Song làm cho Lục Như Vân mỉm cười lắc đầu, cô đứng lên đi về phía nhà bếp, Hạ Song Song đi theo sau lưng cô hỏi:
"Cậu làm gì? Hay buổi chúng ta ra ngoài ăn, gọi thêm Dao Dao, nếu cậu ấy biết..."
"Song Song."
Lục Như Vân ngắt lời Hạ Song Song, Hạ Song Song khựng lại, ngẩng đầu lên:
"Sao?"
Lục Như Vân:
"Cậu đi mua giúp mình ít đồ ăn đi."
Ánh mắt Hạ Song Song sáng lên, hưng phấn nói:
"Cậu muốn nấu bữa tiệc lớn cho mình ăn hả?"
Lục Như Vân nhìn cô chằm chằm, như thể không hiểu được tự nhiên sao Hạ Song Song hưng phấn vậy, cô mím mím môi:
"Buổi tối Trăn Trăn muốn chúc mừng mình qua được buổi thử vai, mình lo không có đồ ăn cho nên muốn nhờ cậu đi chợt giúp mình."
Hạ Song Song: ...
Vừa rồi nói không cần chúc mừng mà? Sao đối đãi bên trọng bên khinh vậy??
------Hết chương 72----
Ps. Chúc mọi người buổi tối tốt lành!^^