Cửa bị đá văng ra, Lý Nhược Thần nắm cây bút trong tay, xoay người lại, Hàn Sơ Lẫm đang đứng cùng với Nhạn Nhung, người trước mặt đã ửng đỏ, dáng vẻ lạnh lùng cũng trở nên ôn nhu không ít.
Lý Nhược Thần nơm nớp lo sợ dìu Hàn Sơ Lẫm đến bên giường, giúp hắn cởi vớ ra. Mùi rượu trên người Hàn Sơ Lẫm nồng nặc, cánh tay đè lên người cậu nặng trĩu.
Ngược lại, Nhạn Nhung còn có chút tỉnh táo, anh cởϊ qυầи áo, lộ ra thân hình được rèn luyện săn chắc, anh đi vào phòng tắm.
Lý Nhược Thần còn muốn nhân lúc anh tắm thì làm thêm chút bài tập, cậu dùng ngôn ngữ thân thể nói rằng bản thân không thể nói được, sau đó không dám nhìn anh nữa, cúi đầu chờ anh đi vào. Nhạn Nhung lướt qua người cậu, đột nhiên dừng lại nói: "Chà lưng cho tôi."
Lý Nhược Thần còn chưa từng vào phòng tắm công cộng, chứ đừng nói gì là chà lưng cho người khác. Mà trong phòng vệ sinh không hề có gì để chà lưng, cậu cũng không biết làm sao chỉ đành dùng tay đấm bóp lên chiếc lưng săn chắc của Nhạn Nhung.
Phòng tắm cũng trở nên ấm áp hơn dưới ánh đèn, soi rọi lên cơ bắp hoàn mỹ của anh, chạm vào rất mềm mại nhưng lại rất có lực. Rõ ràng là bằng tuổi nhau, nhưng Nhạn Nhung lại cao hơn cậu một cái đầu.
Cậu không nhịn được mà giật mình một cái, không phải cậu chưa từng lãnh giáo qua sức lực của Nhạn Nhung, nếu mà ngày nào Nhạn Nhung cũng hành hạ cậu, thì chắc chắn cậu có thể bị đánh chết ngay tại đây.
Sẽ có người khám xác của câu sao? Mà khám xác có cần phải cởϊ qυầи áo không?
Không...không được.
Nhạn Nhung dường như phát hiện ra người ở phía sau lưng mình đang thất thần.
Anh liền xoay người, dọa cho Lý Nhược Thần lập tức lùi về phía sau, lập tức trượt té một cái mà ngã mạnh xuống sàn phòng tắm.
Lý Nhược Thần cố nén cơn đau mà đứng lên, cảm thấy mông mình sắp bể rồi.
Đồng phục học sinh của cậu cũng ướt sũng, dính bết lên chiếc eo nhỏ nhắn.
Trong làn hơi nước, Lý Nhược Thần không nhìn rõ biểu cảm của Nhạn Nhung, nhưng theo bản năng liền có thể cảm nhận được nguy hiểm.
Nước chảy xuống khuôn mặt của cậu, Lý Nhược Thần quay đầu lại, khiến cho quần áo trên người càng thấm đẫm nước hơn.
"Cậu, cũng tắm đi." Nhạn Nhung ngắn gọn ra lệnh cho cậu.
Lý Nhược Thần trừng mắt, vội vàng huơ tay lia lịa.
"Cởϊ qυầи áo, tắm." Nhạn Nhung không cho phép cậu từ chối.
Lúc này, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cậu. Trước kia, Nhạn Nhung bởi vì thấy cậu bẩn mà đánh cậu một trận. Nếu như cậu cởϊ qυầи áo, Nhạn Nhung cũng không thèm quan tâm. Ngược lại, nếu như cậu liệu mạng phản kháng, Nhạn Nhung nhất định sẽ cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ.
Hai tay cậu run rẩy đối mặt với Nhạn Nhung mà cởϊ qυầи áo ra, sau đó ném nó ra ngoài.
Nhạn Nhung cầm vòi hoa sen, mặt không biến sắc xối nước lên người cậu.
Lý Nhược Thần so với người khác thì rất trắng, cơ thể gầy guộc, nhưng cũng không phải ốm lắm, toàn thân mềm mại hệt như dáng vẻ của nữ sinh, hai chân vẫn đang không ngừng run lên.
Món đồ chơi bên dưới nhỏ bé đến đáng thương, rũ người xuống, ngay cả tinh hoàn cũng không nhìn thấy.
Nhạn Nhung liếc nhìn, nói: "Xoay người."
Lý Nhược Thần ngoan ngoãn xoay người.
Nhạn Nhung rốt cuộc cũng tìm thấy nơi mình cảm thấy có hứng thú. Trước mắt là cặp mông tròn trịa mềm mại, cảm giác rất đầy đặn, chiếc eo nhỏ nhắn càng nổi bật với làn da trắng hơn, anh đặt tay lên cặp mông, xoa xoa nắn nắn nó.
Nhìn thẳng thì có thể thấy được, vai của tên rác rưởi này đang run lên.
Lý Nhược Thần cố gắng để bản thân không kích động mà hét lên, bàn tay của Nhạn Nhung rất lớn, trên đó còn có vết chai sần, tùy ý mà xoa xoa nắn nắn mông cậu.
...Chờ khi anh sờ xong sẽ không sao cả.
Lý Nhược Thần cố gắng nén nhịn.
Nhạn Nhung rũ mắt thả lỏng tay, hai ngón tay thăm dò khe hở kia, vô tình mò đến một nơi mềm mại được che giấu bên dưới.
Mắt anh liền tối sầm xuống, người trước mặt đã trở nên hoảng sợ, lập tức muốn mở cửa phòng mà chạy ra bên ngoài.
Nhạn Nhung cũng không phí sức mà đã bắt được cậu, ấm chặt Lý Nhược Thần lên giường, cũng không thèm để ý cậu đã làm loạn, tay lại chạm lên chỗ mềm mại vừa rồi.
Một cái lỗ nhỏ, nằm giữa cặp mông đầy đặn, chạm vào rất mềm mại.
Hàn Sơ Lẫm vẫn còn đang ngủ. Lý Nhược Thần nhất thời khóc lên, ác mộng đã trở thành sự thật, bí mật của cậu đã bị người khác phát hiện, điều này là đả kích rất lớn với cậu.
"Cậu là nữ?" Giọng của Nhạn Nhung không chút gợn sóng.
Anh lại đưa tay chạm lên cây gậy thịt nhỏ xíu của cậu: "Hay là nam?"
"A, a a..."
Lý Nhược Thần khóc đến mức không thể thở được, cậu muốn nói, nhưng không thể nào phát ra bất kỳ âm thanh, chỉ có thể không ngừng nức nở.
Cậu bị Nhạn Nhung sờ vào chỉ muốn chạy trốn, cho đến khi bị anh đấm cho mấy cái, mới vô lực nằm trên giường. Nhạn Nhung hạ thủ rất chính xác hơn nữa còn rất mạnh tay, khiến cho cậu sống không bằng chết.
Nhạn Nhung không nhịn được mà tách hai chân cậu ra, đem cậu bày ra tư thế M, thậm chí còn kéo đèn bàn tới để nhìn.
Lý Nhược Thần rơi lệ khẩn cầu anh, hai tay còn đang ôm lấy bụng vừa bị đánh, con ngươi nhìn về phía ánh đèn mà ướt đẫm nước mắt, cặp mông đầy đặn cũng bị tác ra.
Đáy mặt của Nhạn Nhung phút chốc ngập tràn du͙© vọиɠ.