Chương 1: Bạo lực khẩu giao, bị làm như ly tự sướиɠ (H)
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, càng ngày càng gần. Một người đi khá nhanh, mỗi bước đi đều vội vàng, người còn lại không nhanh không chậm đi về phía trước.
Tiếng bước chân đó như đang đá lên người Lý Nhược Thần, một người mất kiên nhẫn dùng chân giẫm lên người cậu, người còn lại dùng mũi chân đè lên người cậu vừa đau vừa nhức.
Cậu bất an nhíu mày.
Tiếng đập cửa vang lên.
Lý Nhược Thần giật mình tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, hai tay hai chân lăn lông lốc xuống giường, cuống quít xỏ dép lê đi đến cửa nghênh đón, vừa mở cửa ra, Nhạn Nhung và Hàn Sơ Lẫm áo mũ chỉnh tề đã đứng đợi, hai người còn chưa mặc đồng phục, trên người là chiếc áo bành tô thời thượng, phác họa dáng người cao ngất.
"Anh, các anh đã trở về." Lý Nhược Thần nở một nụ cười miễn cưỡng, hai người ở đối diện không có ý định quan tâm đến cậu.
Bọn họ đi vào phòng, Lý Nhược Thần vội vàng lấy dép lê bên dưới để trước mặt họ, sau khi treo áo bành tô cho Nhạn Nhung xong lại quay người hầu hạ Hàn Sơ Lẫm.
Hai người kia có lẽ đã chơi điên cuồng bên ngoài rồi, hôm nay sẽ không còn sức để quấy phá cậu. Trong lòng Lý Nhược Thần nổi lên cảm xúc vui sướиɠ, cố giảm sức tồn tại của mình, lùi về chiếc giường kê sát chân tường.
Hàn Sơ Lẫm ngồi ở đầu giường, liếc mắt nhìn Lý Nhược Thần hận không thể nhét mình vào giường, hừ lạnh nở nụ cười.
Hắn và Nhạn Nhung liếc nhau, nói: "Rác rưởi, đến đây."
Lý Nhược Thần lập tức đứng phắc dậy, rụt cổ đi đến trước mặt hắn: "Anh Hàn, có chuyện gì...... A ——"
Cậu bị Hàn Sơ Lẫm đá ngã lên sàn, xương cốt vô cùng đau đớn, đầu đập mạnh xuống sàn, hơi lạnh từ gạch men theo da thịt len lỏi vào trong.
Hàn Sơ Lẫm đứng thẳng dậy, trên cao nhìn xuống cậu: "Nằm cho tốt, tôi muốn hít đất."
Lý Nhược Thần mê mang nghĩ, muốn hít đất còn có động tác đá người hả?
Rất nhanh, Lý Nhược Thần biết hắn muốn hít đất như thế nào rồi, mặt cậu đối diện với chỗ đó của nam nhân, khuất nhục mở miệng, tùy ý côn ŧᏂịŧ thô tráng cắm vào khoang miệng mềm mại, yết hầu muốn nôn ra mà dùng sức đẩy qυყ đầυ ra, lông sinh dục thường chọc vào mũi cậu, mang theo hơi thở giống đực nồng đậm. Cậu chỉ có thể mở miệng lớn hết cỡ, đè thấp lưỡi xuống, cho nam nhân có nhiều không gian để di chuyển hơn, tránh bị sặc nước miếng.
Từ góc độ Nhạn Nhung nhìn qua, tốc độ hít đất của Hàn Sơ Lẫm càng lúc càng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đè dưới người đã đỏ bừng vì hít thở không thông, nước mắt chảy đầy mặt, nước miếng cũng chảy ra ngoài, thấm ướt cả cằm.
Hàn Sơ Lẫm cắm sâu mấy cái, Lý Nhược Thần theo bản năng cầu xin tha thứ, trông có vẻ đã đến cực hạn, nâng tay đỡ đùi thịt rắn chắc của hắn lại: "Anh......Ưʍ..... Em......."
"ĐM........." Lòng từ bi của Hàn Sơ Lẫm bỗng dâng lên, rút côn ŧᏂịŧ cứng rắn đầy nước bọt ra ngoài, bình tĩnh ngồi lên giường.
Lý Nhược Thần còn sững sờ ngồi trên sàn nhà ho khang, yết hầu đau đớn lại còn mùi vị lạ.
"Còn mẹ nó ngồi ngốc ở đó làm gì? Nhanh lăn qua đây liếʍ cho ông!"
Lý Nhược Thần quỳ gối ở mép giường, vuốt ve côn ŧᏂịŧ của hắn, cố nước nước bọt trong hoang miệng. Hàn Sơ Lẫm nhìn đôi mắt đỏ bừng sắp hỏng đến nơi của cậu, không nặng không nhẹ tát một cái.
"Tôi nói, liếʍ!" Giọng nói đầy tính đe dọa.
Cậu lập tức đặt qυყ đầυ của hắn lên môi, dùng sức mυ'ŧ mạnh một cái, sau khi cho côn ŧᏂịŧ tiến vào được một chút, Hàn Sơ Lẫm sướиɠ đến run da đầu, lấy hộp thuốc dưới gối ra, rút một điếu đặt ngay miệng, cảm giác bực tức trong người lúc này mới được phát tiết một chút, nói với Nhạn Nhung đứng đối diện: "Tôi thật không biết bọn họ nghĩ gì, cho học sinh trung học thân thiết với nhau....... Mẹ nó thật thú vị."
Nhạn Nhung vẫn từ chối cho ý kiến như trước.
Hàn Sơ Lẫm nhìn xuống Lý Nhược Thần đang ra sức khẩu giao cho hắn, đầu lưỡi mềm mại lại linh hoạt đảo quanh côn ŧᏂịŧ của hắn: "Tôi thích tên phế vật như này, dâʍ đãиɠ. Nuốt toàn bộ vào trong, sâu thêm chút nữa...... Kỹ thuật của đồ bỏ đi ngày càng tốt...... CᏂị©Ꮒ chết cậu....."
Lý Nhược Thần chết lặng đón nhận sự làm nhục của hắn, chịu đựng cảm giác buồn nôn trong người nuốt sâu thêm. Hàn Sơ Lẫm sắp đến lúc bắn tinh lại cắm mạnh thêm vài cái, không cho cậu trốn tránh, hoàn toàn xem cậu là cốc thủ da^ʍ mà dùng. Lý Nhược Thần không thể hít thở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cổ họng khoảng mười giây nhưng nước mắt nước mũi cậu đã chảy ròng ròng, mở to miệng ói chất lỏng trắng đυ.c bên trong ra.
"Mẹ nó, ghê tởm muốn chết, ai cho cậu phun ra? Đến đây, liếʍ sạch sẽ cho tôi."
Lý Nhược Thần lại há miệng ngậm côn ŧᏂịŧ của hắn vào, trên lông mi còn dính cả tϊиɧ ɖϊ©h͙, trông vô cùng dâʍ đãиɠ.
Nếu có nam sinh nào mà khóc lóc nhu nhược như vậy trước mặt hắn, Hàn Sơ Lẫm sớm đã đánh chết tên đó nhưng dáng vẻ Lý Nhược Thần khóc trông thuận mắt hơn nhiều.
Đến khi liến sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên lỗ tiểu, cậu lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt, đứng dậy muốn đi tắm.
"Tôi nói này, rác rưởi, cậu không phát hiện anh Nhạn của cậu cứng rồi sao?"
Lý Nhược Thần xoay người nhìn về phía Nhạn Nhung, trên mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ nhưng vị trí giữa hai chân lại căng phồng rõ ràng.
Nhạn Nhung luôn không tham gia vào việc Hàn Sơ Lẫm làm, nhiều lắm chỉ đạp cậu hai ba cái để trút giận, không thích ức hϊếp người khác như hắn. Nhưng không biết tại sao, cậu lại sợ anh hơn cả Hàn Sơ Lẫm. Cậu cảm thấy tròng mắt đen nhánh của Nhạn Nhung không giống người, ngược lại giống loài mãnh thú nào đó.
Cậu không thể ngưng nước mắt trong khoảng thời gian ngắn được, bật khóc thút thít, hỏi: "Anh, anh Nhạn, anh muốn, muốn em ngậm giúp không?"
Nhạn Nhung nhìn thẳng vào mặt cậu, không biết là nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn trên mặt hay gì khác.
Hàn Sơ Lẫm châm điếu thuốc, dáng vẻ hóng chuyện vắt chéo chân, tựa lên đầu giường.