Đường Song Hán không lâu trước đây mới phát sinh s·ự cố giao thông liên hoàn, nhưng nơi này vẫn đông đúc như cũ, phảng phất tiếng kêu khóc rung trời ngày đó chỉ là ảo giác.
Hoàng Mễ lôi kéo Thôi Thúy Thúy từ lầu một dạo đến lầu sáu, cái gì cũng cũng muốn mua, thậm chí còn mua cho Thôi Thúy Thúy một chiếc váy.
Thôi Thúy Thúy không lay chuyển được người bạn thân này của mình, cuối cùng bỏ tiền ra mua cho Hoàng Mễ một đôi giày.
Hai người mua đến khi toàn thân mệt lả, đến hàng ghế dài khu nghỉ ngơi không ngừng liếʍ kem, Hoàng Mễ chợt hưng phấn, nhớ ra điều gì đó: “Tớ nghe đồng nghiệp nói gần đây có một cái ngõ nhỏ bán bánh củ cải rất ngon!”
“Chờ một chút, tớ hỏi đồng nghiệp đó xem địa chỉ ở đâu, lần trước cô ấy mang đến văn phòng, trời lạnh nhưng vẫn ăn đặc biệt ngon.”
Hoàng Mễ cắn kem, hai tay nhanh chóng gửi tin nhắn, sau một lúc cô mới nhận được địa chỉ mà đồng nghiệp cho.
“Đi đi đi, tớ biết nó ở đâu rồi.” Hoàng Mễ lôi kéo Thôi Thúy Thúy, xách theo một đống túi lớn túi nhỏ hấp tấp đi ra ngoài.
Sau khi bỏ đồ vào xe thì Hoàng Mễ lại nhận được tin nhắn của vị đồng nghiệp kia, nói gần đó đang thi công đường không lái xe vào được, tốt nhất nên đậu xe ở trung tâm thương mại rồi đi bộ qua đó.
“Đúng lúc, chúng ta bây giờ đang ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.” Hoàng Mễ đắc ý cất điện thoại di động vào, nói với Thôi Thúy Thúy, “Bên kia đang sửa đường, Thúy Thúy bọn mình đi bộ qua đó đi.”
Khoảng cách cũng không xa, hai người đi bộ ước chừng mười phút là tới, chủ yếu là đường bên đó đang thi công bao vây xung quanh lại, có chút không biết nên đi đường nào.
“Là chỗ đó sao?” Thôi Thúy Thúy nhìn thấy một tấm biển không đặc biệt dễ thấy bên trái con hẻm nhỏ, trên đó viết ba chữ ‘ bánh củ cải ’ bằng bút lông đen.
“Chúng ta qua xem một chút.” Hoàng Mễ hai mắt phát sáng, chưa gì đã nuốt nước bọt, so với đến công ty Giang Nam kích động hơn nhiều.
Trong ngõ có một quán nhỏ, không tính là lớn, nhưng không gian quán sáng sủa, nhìn qua rất sạch sẽ, ngoại trừ chiếc chảo sắt đang chiên trước quầy bếp, phía trên còn phết một lớp dầu mỏng, nhìn nghiêng phía sau một bà cụ đang gói những lát củ cải đã cắt mỏng vào bột, sau đó lại dùng chày cán bột qua một lần, cuối cùng ném chuẩn xác lên chảo sắt phát ra tiếng ‘ xèo xèo ’.
“Chính là hương vị này.” Hoàng Mễ kéo mạnh góc áo Thôi Thúy Thúy, vui mừng đến suýt ngất.
“Bà ơi, cho cháu mười cái bánh củ cải ạ!” Hoàng Mễ hào phóng nói.
“Được được, chờ bà một chút.” Động tác bà cụ làm bánh nhanh nhẹn, nhưng lúc nói chuyện lại chậm rãi nhẹ nhàng, mang theo vẻ dịu dàng của người con gái Giang Nam.
“Thúy Thúy, cậu muốn mấy cái?” Hoàng Mễ quay đầu hỏi Thôi Thúy Thúy.
Thôi Thúy Thúy sửng sốt một chút, cô nghĩ……