Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 38: Phương Thục Bình báo thù

Editor: Thiển Thiển

Beta: mèo Sana

Việc Triệu Noãn Tình rời đi, người nhà Hoắc gia xem như không biết gì, nhao nhao vây quanh bàn cơm, người thì bốc lấy bánh bột ngô, người thì gắp thức ăn, ăn uống một cách ngon lành.

Ánh mắt Hoắc Khải Minh tối sầm, nhìn một bàn người đang ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói, vươn tay lấy mấy cái bánh bột ngô, đứng dậy đi ra ngoài.

Đi chưa được bao xa, hắn gặp Triệu Noãn Tình đang hoảng hốt, vẻ mặt vô cùng lo lắng, vừa nhìn thấy hắn liền chạy tới: "Ngươi thấy Tử Thần đâu không? Ta không tìm được nó.”

“Ta vừa từ trong nhà ra, cũng không thấy nó đâu." Hoắc Khải Minh cũng có chút gấp gáp, lo lắng, nhưng thấy Triệu Noãn Tình đang hoảng loạn, nên chỉ có thể đè nén sự lo lắng trong lòng, an ủi nàng nói: "Chúng ta đi tìm lần nữa xem thử, trong thôn bình thường sẽ không có người ngoài vào, nói không chừng do nó ham chơi quên mất thời gian.”

Từ khi Triệu Noãn Tình mở mắt ra ở thế giới này đến bây giờ, dáng vẻ dễ thương hiểu chuyện của tiểu bánh bao đã khắc sâu trong lòng nàng, tiểu nhân nhi lúc trước còn bán manh(1) trước mặt nàng thoáng cái không thấy đâu, trái tim nàng giờ đây như bị ném vào dầu sôi, đau đến khó chịu.

(1) bán manh: cố ý bày trò, tỏ ra dễ thương để gây ấn tượng với người khác.

Vừa rồi nàng tìm một vòng cũng không thấy nhi tử, lòng đã gấp đến mức hoang mang tột độ, nên vừa nhìn thấy Hoắc Khải Minh, lập tức theo bản năng coi hắn là chỗ dựa, nghe hắn nói vội vàng gật đầu liên hồi: "Ngươi nói đúng, chúng ta mau đi tìm nhi tử đi! Không nhìn thấy chúng ta nó có lẽ rất sợ hãi.”

“Ừ, đừng nóng vội, chúng ta cùng đi tìm." Hoắc Khải Minh vỗ vỗ vai Triệu Noãn Tình, cùng nàng đi tìm người trong thôn hỏi thăm.

So với Triệu Noãn Tình không có ký ức của nguyên chủ, Hoắc Khải Minh ít nhiều cũng biết trong thôn nhà nào có hài tử trạc tuổi Hoắc Tử Thần, Triệu Noãn Tình giống như một con ruồi không đầu bị hắn kéo đi hỏi từng nhà từng nhà một, hỏi đến nhà cuối cùng thì có một hài tử nói nó nhìn thấy đại bá nương Hoắc gia dắt theo Hoắc Tử Thần và Hoắc Tử Lan lên núi rồi.

Đầu Triệu Noãn Tình ong ong, trong đầu ngay lập tức hiện lên hình ảnh lúc trước gặp Phương Thục Bình ở trong sân, "Nhanh, chúng ta quay về!" Nói xong cô ba chân bốn cẳng chạy về nhà trước.

Còn chưa vào nhà, đã nghe thấy Dương Kim Hoa cao giọng gào khóc: "Hài nhi của ta~~, con chạy đi đâu rồi, nếu con có chuyện gì xảy ra, nương phải làm sao đây, Tử Lan ơi~~~". Bên ngoài đã có rất nhiều người vây quanh, thấy hai người bọn họ tới, nhao nhao tránh ra nhường cho bọn họ một con đường đi vào.

Triệu Noãn Tình thở hổn hển nhìn Hoắc Khải Minh, một cước đá văng cánh cửa khép hờ.

Dương Kim Hoa ngồi dưới đất, vỗ đùi khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng, Hoắc Khải Trạch đứng bên cạnh ả, người Hoắc gia cũng đều đứng trong sân, ngay cả Hoắc Trạch cũng đi ra, ả vừa thấy Triệu Noãn Tình bước vào, lập tức phẫn nộ đứng dậy nhào về phía nàng, điên cuồng hét lên: "Triệu Noãn Tình, ngươi giấu con ta ở chỗ nào rồi?”

Triệu Noãn Tình không có tâm tình cùng ả tranh cãi, không chút khách khí đá Dương Kim Hoa đang muốn cào vào mặt nàng ra thật xa. "Ngươi cút xa ta một chút, còn nháo nữa cô nãi nãi sẽ không khách khí dạy ngươi cách làm người đó.”

Dương Kim Hoa trong nháy mắt bị biểu tình hung dữ của nàng dọa sợ, nhưng nỗi lo lắng cho nhi tử rất nhanh chiến thắng sự sợ hãi đó. Sau khi được Hoắc Khải Trạch đỡ đứng vững thân thể, ả lại không biết điều vọt tới: "Triệu Noãn Tình, ta liều mạng với ngươi!”

Triệu Noãn Tình đang vội vã tìm Phương Thục Bình để hỏi tung tích Hoắc Tử Thần, nhưng Dương Kim Hoa không chịu buông tha không ngừng đuổi theo nàng và gây chuyện như vậy, ánh mắt sắc bén liếc ả, khi Dương Kim Hoa lao tới trước mặt nàng, dứt khoát vật ngã ả ta, chỉ thấy thân thể hơn năm mươi kg của ả bị nện xuống đất. Không thể che giấu được sự tức giận, nàng quát: "Ngươi muốn chết?”

Hoắc Khải Minh ở gần nàng nhất, giây phút nàng tức giận, hắn như thấy được thi sơn huyết hải(1) cất giấu sau lưng nàng, ngay lúc đó hắn cảm thấy trong lòng cực kì căng thẳng, vội vàng ôm Triệu Noãn Tình vào lòng, vỗ về thân thể cứng ngắc của nàng: "Được rồi, được rồi, đừng so đo với nàng ta, chúng ta nhanh tìm đệ muội hỏi cho rõ ràng nào!”

(1)Thi sơn huyết hải: Máu chảy thành biển, xác chồng chất như núi, mô tả số người bị gϊếŧ rất nhiều.

Hoắc Khải Trạch chạy tới muốn giúp nương tử mình, nghe Hoắc Khải Minh nói vậy khóe miệng giật giật, nói cho cùng là ai không so đo với ai? Các ngươi không thể đánh người còn muốn trả đũa đó chứ? Nhưng khi đối mặt với cơn thịnh nộ của Triệu Noãn Tình, những lời này của hắn đều bị nghẹn trong lòng, một câu cũng không dám nói ra.

“Phương Thục Bình, ngươi đưa con trai ta đi đâu rồi? Bây giờ ngươi nói ra ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra." Dưới sự trấn an của Hoắc Khải Minh, Triệu Noãn Tình bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng đi tới trước mặt Phương Thục Bình, gằn từng chữ nói.

“Ta không hiểu tẩu đang nói gì." Vẻ mặt Phương Thục Bình rất bình thản, như chuyện này không liên quan đến cô ả vậy, nhưng Triệu Noãn Tình có thể nhìn thấy ác ý vô tận ở trong ánh mắt ả.

"Đừng để ta nói lần thứ ba, ngươi mang nhi tử ta giấu đi đâu rồi?" Triệu Noãn Tình vươn tay nắm lấy vạt áo Phương Thục Bình.

“Tẩu nói mấy lần thì muội vẫn là câu nói kia, muội không hiểu tẩu đang nói gì." Thần sắc trên mặt Phương Thục Bình trở nên có chút điên cuồng, ánh mắt đờ đẫn lúc trước hiện tại nhiễm một loại kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái.

“Không nói phải không?" Triệu Noãn Tình đột nhiên bình tĩnh lạ thường, nàng buông vạt áo Phương Thục Bình ra, nắm lấy cổ tay của ả. "Rắc" một tiếng vang nhẹ, tay Phương Thục Bình đã bị nàng bẻ trật khớp, trên trán ả thoáng cái mồ hôi chảy ròng to như hạt đậu, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả mọi người trong sân ai nấy đều nhìn đến ngây người há hốc mồm.

“Vẫn không nói sao?" Triệu Noãn Tình nắm lấy cổ tay còn lại của ả, nhìn thẳng mắt ả hỏi.

"Ngươi, ngươi đánh chết ta, ta, ta cũng là không biết, a~~" lại là một tiếng "rắc" kèm theo tiếng kêu thảm thiết, cái tay còn lại của Phương Thục Bình cũng đã bị nàng bẻ trật khớp.

"Miệng cũng cứng thật, như vậy thì sao? Vẫn không chịu nói sao?" Lần này tay Triệu Noãn Tình đặt lên vai Phương Thục Bình.

“Đại tẩu, đại tẩu, tẩu tha cho Thục Bình, đệ, đệ hỏi giúp tẩu." Hoắc Khải Tinh đứng ra, lắp bắp nói với Triệu Noãn Tình.

“Được, ta cho ngươi một cơ hội." Triệu Noãn Tình cẩn thận nhìn Hoắc Khải Tinh một cái, ánh mắt không chút ấm áp gật đầu đáp ứng hắn.

Nàng buông Phương Thục Bình ra, bước sang bên cạnh vài bước, nhường chỗ cho Hoắc Khải Tinh, theo động tác của nàng, những người còn lại của Hoắc gia đều theo bản năng bước cách xa nàng hai bước.

Triệu Noãn Tình căn bản không quan tâm những điều này, hai mắt nàng nhìn chằm chằm Phương Thục Bình cùng Hoắc Khải Tinh, tư thế kia như thể nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi không đạt được kết quả như ý sẽ ra tay gϊếŧ người bất cứ lúc nào.

Không biết Hoắc Khải Tinh đã nói gì với Phương Thục Bình, mà một lúc lâu sau hắn chỉ nói với Triệu Noãn Tình mấy chữ, liền thấy nàng không quay đầu lại, hướng về phía đường lên núi, cất bước chạy đi, Hoắc Khải Minh cũng theo sát phía sau nàng.

Phương Thục Bình nhìn bóng lưng Triệu Noãn Tình biến mất, khí lực toàn thân như thể bị rút sạch, ả ngồi bệt dưới đất, buồn bã nhìn tướng công mình, hai cổ tay bị trật khớp dường như không cảm thấy đau nữa.

Dương Kim Hoa bị Triệu Noãn Tình vật ngã có chút choáng, thật vất vả mới hoàn hồn lại, chợt nghe thấy Triệu Noãn Tình ép hỏi Phương Thục Bình, ả mới biết nhi tử mình mất tích tất cả đều là do Phương Thục Bình giở trò quỷ. Chờ Triệu Noãn Tình và Hoắc Khải Minh đi rồi, ả mới điên cuồng lao tới, đánh đấm vào người Phương Thục Bình.

Hai tay Phương Thục Bình bị Triệu Noãn Tình làm trật khớp, hiện tại không thể phản kháng Dương Kim Hoa được, không bao lâu mặt của nàng ta cũng sưng lên, quần áo bị xé rách, ngay cả tóc cũng bị nhổ xuống không ít, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

"Đồ tiện nhân ôn dịch nhà ngươi, chính mình không sinh được hài nhi lại tới hãm hại nhi tử của ta, ra tay với cái tiểu hài tử còn nhỏ như vậy, ngươi không sợ trời đánh sao!"

“Ta khinh! Ngươi còn dám nói, ta không sinh được thì trách ai? Con ta đang nằm trong bụng, bị nhi tử ngươi đυ.ng hư, ta không trực tiếp gϊếŧ chết nó ngươi hẳn phải thắp hương cảm tạ ông trời rồi." Hài tử là tử huyệt của Phương Thục Bình, đã không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến ả liền phát điên.

"Bất quá, nó hiện tại xem như không chết, nhưng cũng không sống được bao lâu, cái này chúng ta hoà nhau, ai cũng không có nhi tử, thật tốt a! Ngươi nói có đúng không? Ha ha ha ha~~~.” Phương Lục Bình nói xong lại điên cuồng cười phá lên.

“Đại tẩu, rốt cuộc tẩu đưa nhi tử đệ đi đâu rồi?" Bịt miệng Dương Kim Hoa đang còn muốn mắng chửi người, Hoắc Khải Trạch hỏi Phương Thục Bình.

“Ở chỗ Thần miếu đó! Có bản lĩnh thì đi tìm đi, ta xem các ngươi có thể tìm ra nghiệt chủng kia hay không, ha ha ha~~~”

Phương Thục Bình cười như điên, phu thê Dương Kim Hoa và Hoắc Khải Trạch nghe xong câu trả lời của ả thì nhìn nhau ngã quỵ trên mặt đất.