Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 36: Triệu Noãn Tình muốn dọn ra ngoài ở

Editor: Thiển Thiển

Beta: mèo Sana

“Nương tử, cái này cho nàng." Hoắc Khải Minh cảm nhận được không khí có chút ngượng ngùng, từ trong chăn chui nửa người ra, lấy ra thứ gì đó trong túi áo trường sam dài tay hôm nay mặc đưa cho Triệu Noãn Tình.

“Hở? Cái gì vậy?” Mượn ánh sáng của ánh trăng ngoài cửa sổ, Triệu Noãn Tình chỉ có thể đại khái nhìn ra thứ Hoắc Khải Minh đưa cho nàng là mấy tờ giấy, trên mặt giấy hình như còn có mấy hoa văn lòe loẹt.

“Ngân phiếu, nhân sâm mà nàng đưa cho ta bán, bán được một ngàn tám trăm lượng bạc, đây là ngân phiếu.”

Triệu Noãn Tình đột nhiên ngồi dậy nhoài ra hướng cửa sổ, cầm mấy tờ giấy kia đến gần sát trước mắt mình, mượn ánh trăng ngoài cửa nhìn kỹ, trong miệng còn không ngừng cảm thán: “Thì ra ngân phiếu có bộ dạng như thế này a!"

Hoắc Khải Minh bị giọng điệu của nàng chọc cười, “Ngân phiếu nào mà chẳng như vậy, có gì kỳ quái chứ.”

“Ngươi không hiểu đâu. Ta lớn như vậy rồi nhưng chưa thấy qua ngân phiếu bao giờ.” Trước kia lúc xem phim truyền hình, đã rất nhiều lần nàng hiếu kỳ với những loại tiền tệ như ngân phiếu này, hiện tại vật đã nằm trên tay, nếu không hảo hảo xem kĩ thì thật có lỗi với lần xuyên không này rồi.

“Được rồi, sáng ngày mai rồi xem, hiện tại đi ngủ nhanh nào!” Triệu Noãn Tình cứ cầm mấy tờ ngân phiếu kia lật qua lật lại nhìn nhìn, Hoắc Khải Minh nghe tiếng giấy ma sát phát ra âm thanh sột soạt, không nhịn được nói với Triệu Noãn Tình.

“Ồ, hảo, thế cũng được.” Triệu Noãn Tình tò mò cũng đủ rồi, sau khi nằm xuống nàng cầm sấp ngân phiếu nhét xuống dưới gối, nhưng thực ra là chuyển vào trong không gian.

“Nàng đã nghĩ đến sử dụng số tiền này như thế nào chưa?" Hoắc Khải Minh nhất thời không buồn ngủ, liền hỏi Triệu Noãn Tình.

“Tiêu tiền cũng phải suy nghĩ sao?”

“Tất nhiên là phải suy nghĩ rồi. Nàng đột nhiên có một khoản tiền lớn như vậy, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ xem phải tiêu như thế nào, ví dụ như lên trấn trên mua y phục đắt tiền, son phấn, vàng bạc trang sức chẳng hạn?" Hoắc Khải Minh trêu chọc nàng.

“Ta mua những thứ đó làm gì, sợ không ai biết ta có tiền sao, kêu gọi mọi người nhanh nhanh đến cướp hả?" Triệu Noãn Tình cãi lại hắn.

"Vậy nàng định mỗi ngày sẽ lôi ngân phiếu ra ngắm sao?"

“Ngươi quan tâm ngân phiếu của ta như vậy làm gì?" Triệu Noãn Tình đề phòng nhìn Hoắc Khải Minh.

“Phốc!" Hoắc Khải Minh bị giọng điệu của nàng chọc không nhịn được, cười phá lên.

“Nàng yên tâm, ta không nhớ nhung gì ngân phiếu của nàng đâu." Sau khi cười đủ Hoắc Khải Minh nói với Triệu Noãn Tình, “Ta chỉ muốn nhắc nàng đừng để người khác biết, nàng thoáng cái liền có nhiều tiền như vậy thôi, bằng không sẽ rất dễ thu hút mấy tên trộm vặt, nhưng ta thấy tính cảnh giác của nàng cao như vậy, căn bản không cần ta nhắc nhở, nên ta chỉ muốn trêu chọc nàng một chút.”

“Nhàm chán!" Triệu Noãn Tình để lại cho Hoắc Khải Minh hai chữ liền trở mình, đưa lưng về phía hắn, biểu hiện cự tuyệt trò chuyện rất rõ ràng.

Nhìn bóng lưng gầy gò nằm cách tiểu bánh bao không xa, Hoắc Khải Minh lại im lặng nở nụ cười, sau đó cũng trở mình, nghe tiếng hít thở một lớn một nhỏ đều đều bên cạnh, dần dần cũng tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, một nhà ba người bọn họ bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Triệu Noãn Tình và Hoắc Khải Minh bị giật mình cùng lúc mở mắt, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời chỉ vừa tờ mờ sáng, cơn tức khi bị làm phiền lúc sáng sớm lập tức nổi lên.

“Ai vậy?" Giữ Triệu Noãn Tình đang tức giận tính đi mở cửa, thì Hoắc Khải Minh đã lên tiếng hỏi.

“‘Đại ca, là đệ, nương bảo đệ tới nói với ca một tiếng, cha đệ đang bị trọng thương, chắc hôm nay sẽ không đi tảo mộ đại bá với ca được." Là giọng Hoắc Khải Tinh.

“Được, ta biết rồi.”

Sau khi nhận được câu trả lời, Hoắc Khải Tinh liền rời đi.

“Hôm nay phải đi tế bái sao?" Khi biết chuyện, tật xấu bị đánh thức lúc còn đang ngủ của Triệu Noãn Tình đã vơi đi vài phần, nằm ở trong chăn lười biếng hỏi Hoắc Khải Minh.

“Ừm, hôm nay là đoan ngọ.” Hoắc Khải Minh nhàn nhạt đáp, không nghe ra cảm xúc gì.

“Cái đó...chúng ta cần chuẩn bị những gì?” Triệu Noãn Tình biết đi tế bái tổ tiên nhất định phải chuẩn bị tế phẩm, nhưng nàng không rõ phong tục nơi này như thế nào.

“Cái gì cũng không cần chuẩn bị, cha nương ta không để ý hình thức, chúng ta cùng tới trò chuyện với họ là được." Hoắc Khải Minh vừa nói vừa vén chăn xuống giường.

“Như vậy...được sao?" Triệu Noãn Tình chần chừ hỏi.

“Bọn họ là cha nương của ta, ta rất hiểu bọn họ." Hắn xoay người cười với nàng.

Hoắc Khải Minh vốn đã rất soái, lại là kiểu người Triệu Noãn Tình thích. Chỉ là trong lòng nàng còn bận tâm rất nhiều chuyện, cho nên lần đầu nhìn thấy tiện nghi tướng công chỉ kinh diễm một chút rồi thôi.

Kết quả sáng sớm nay lại đả kích trái tim nhỏ bé của nàng bằng một cái nhan sắc mỹ miều như vậy, làm cho trái tim nhỏ bé của nàng "bùm bùm" nhảy liên hồi.

“Không có tiền đồ, có chút đẹp mắt thôi mà! Triệu Noãn Tình, ngươi phải lý trí, người này có phải óc heo hay không còn phải thử, ngươi ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt trái tim của mình!" Nàng nghĩ, hận không thể xâu một sợi dây chuyền trong não của mình. Trên đường đi tảo mộ cha nương Hoắc Khải Minh, Triệu Noãn Tình không nhìn cũng không nói một lời nào với hắn.

“Cha, người chọc nương tức giận sao?" Hoắc Tử Thần sà vào lòng Hoắc Khải Minh, cái miệng nhỏ nhắn ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi.

“Tại sao Tử Thần hỏi như vậy?”

"Bởi vì nương không nhìn cha, cũng không để ý tới cha nha!" Hoắc Tử Thần thật sự lo lắng, kiếp này tuy rằng cha đối với hắn rất tốt, nương cũng không chết, nhưng hắn nhìn tình cảnh bọn họ ở chung liền cảm thấy thật mệt mỏi a.

Kiếp trước Trấn Quốc Công cưới tiểu nữ nhi của Chinh Nam tướng quân, là một sư tử hà đông chính hiệu, có chuyện gì sẽ đánh sẽ chửi sẽ tranh cãi với hắn, chứ không giống nương hắn, động một chút là không để ý tới người khác.

Tiểu bánh bao cứ như vậy mà phát sầu một đường đi tới trước mộ gia gia nãi nãi hắn.

Hoắc Khải Minh đứng trước mộ hợp táng của phu phụ Hoắc thị, cúi đầu nhìn tấm bia mộ đơn sơ kia, tâm tư suy nghĩ miên man nhìn về nơi xa.

Kiếp trước hắn đối với nơi này không có cảm giác thân thuộc chút nào, sau khi trúng cử cũng không trở lại nơi này nữa. Bây giờ nghĩ lại, hắn đâu chỉ phụ lòng mẫu tử nàng. Phỏng chừng nguyên chủ cùng cha nương hắn trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất hận sự vô tình của hắn.

"Cha, nương, còn có Hoắc Khải Minh, mọi người hảo hảo yên nghỉ, lần này ta nhất định sẽ trân trọng sinh mệnh, quý trọng người trước mắt, sẽ không dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước nữa." Hoắc Khải Minh thì thào trong lòng.

Bỗng một trận gió nhẹ thổi qua, tựa như một tiếng thở dài mãn nguyện!

Trên đường xuống núi Triệu Noãn Tình cảm nhận được Hoắc Khải Minh rõ ràng không giống hắn trước đây, hắn tuy rằng trầm mặc, nhưng có thêm một loại hơi thở tươi mới mà trước đây không có.

“Hoắc Khải Minh, chúng ta nhất định phải sống cùng một chỗ với thúc thúc thẩm thẩm ngươi sao?" Triệu Noãn Tình suy nghĩ một lúc, tìm chủ đề nói với hắn.

“Ừ? Sao lại hỏi vậy? Nàng có ý kiến gì sao?”

"Ta chỉ muốn biết chúng ta có thể dọn ra ở riêng không, ngươi nghĩ xem, chúng ta có tiền rồi, có thể ở trong thôn tự mình xây một căn nhà, ăn của mình, ở của mình, ta cũng không phải làm những việc từ trên trời rơi xuống làm mãi không hết nữa, cũng không phải ngày ngày nghe mắng chửi không dứt nữa, cũng sẽ không có người lấy danh nghĩa thân thích khi dễ nhi tử chúng ta nữa."

Triệu Noãn Tình không biết lúc nàng nói những lời này thì ánh mắt toát ra vẻ sáng ngời, rực rỡ chói mắt, soi chiếu ánh mắt hắn cũng soi chiếu trái tim hắn.

“Dọn ra ở riêng cũng được, nhưng căn nhà đó là do cha nương ta xây.”

“Phá tài miễn tai (1) chàng chưa nghe qua sao?” Triệu Noãn Tình mắt trợn tròn liếc hắn một cái, "Ta hỏi chàng, căn nhà đó đối với chàng mà nói có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"

(1) Phá tài miễn tai: của cải tài sản mất đi thì bớt đi một phần tai hoạ, của đi thay người.

"Không có, năm đó xây nhà chưa được bao lâu cha nương ta liền mất, nhiều lúc ta tự hỏi, nếu không vì xây nhà lớn như vậy thì cha nương ta sẽ không cần phải vất vả ra ngoài làm việc kiếm tiền, cũng sẽ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn?" Hoắc Khải Minh quay lại nhìn ngôi mộ, trầm giọng nói.

Ý nghĩ này thường xuyên xuất hiện trong đầu nguyên chủ, Hoắc Khải Minh có được toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ đương nhiên sẽ biết điều này.

"Vậy không phải đã rõ rồi sao, ngươi không có vướng bận gì với căn nhà này, còn miễn cưỡng ở đó làm gì? Ta hỏi ngươi một câu nữa, sau này ngươi có tiếp tục tham gia khoa cử nữa không?”

"Ta có dự định như vậy, nàng... không muốn ta tiếp tục thi sao?"

“Đương nhiên không phải, ý của ta là, ngươi đã muốn tham gia khoa cử, nhất định là muốn làm quan đúng không? Ngươi cũng đừng phủ nhận." Thấy Hoắc Khải Minh có ý định chối, Triệu Noãn Tình phất phất tay không cho hắn cơ hội mở miệng. "Ta đoán chừng không có thư sinh nào dày công khổ luyện nhiều năm lại không muốn trúng cử làm quan cả."

“Đúng, nàng nói gì cũng đúng." Nhìn bộ dạng “nhìn thấu tất cả" của Triệu Noãn Tình, Hoắc Khải Minh mỉm cười phụ họa.

"Ngươi cũng biết người một nhà thúc thẩm ngươi đều là loại người gì, lỡ như sau này ngươi thật sự vị cực nhân thần (2), cả nhà bọn họ không biết sẽ gây ra cho ngươi bao nhiêu phiền phức, cho nên nhân lúc hiện tại chưa phát sinh chuyện gì, tốt nhất dứt khoát bỏ căn nhà kia và cùng bọn họ đoạn quan hệ đi." Cổ nhân mà, chỉ cần hơi hù dọa một chút thì nàng liền đạt được mục đích.

(2) Vị cực nhân thần: một vị quan đại thần cực kỳ quyền lực.