Editor: Thiển Thiển
Beta: mèo Sana
“Ngươi!” Hoắc Khải Ngôn biết rõ chuyện lên núi không may gặp phải lợn rừng không thể trách Triệu Noãn Tình được, nhưng hắn ta không thể chấp nhận được việc mình tay không trở về, đã thế còn chật vật không thôi, trong lòng vốn dĩ đã không thoải mái rồi nên khi vừa nhìn thấy mẫu tử Triệu Noãn Tình, theo bản năng liền bật ra hai ba câu chua ngoa.
Nếu như là trước kia, cho dù hắn có nói gì thì Triệu Noãn Tình căn bản sẽ không phản bác lại, nếu có phản bác thì cũng chính là Hoắc Tử Thần sẽ dùng ánh mắt oán hận liếc nhìn hắn mà thôi. Nhưng hôm nay Triệu Noãn Tình chẳng những phản bác lại mà còn phản bác rất có tình có lý nữa chứ, làm cho hắn trước mặt mọi người trong thôn mất hết cả mặt mũi.
Triệu Noãn Tình cầm tay Hoắc Tử Thần đứng ở đó, lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Khải Ngôn, trong ánh mắt nàng không còn vẻ sợ hãi hay thu mình như trước kia nữa. Không biết vì sao, Hoắc Khải Ngôn liếc nhìn cô vài lần lại cảm thấy sống lưng toát cả mồ hôi lạnh.
Ngay cả Hoắc Khải Ngôn cũng có thể cảm giác được Triệu Noãn Tình trước mặt này đã khác ngày trước hoàn toàn, thì không có lý nào mà Hoắc Khải Trạch không cảm giác được, thậm chí so với Hoắc Khải Ngôn, Hoắc Khải Trạch hắn càng rõ ràng Triệu Noãn Tình thật sự đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, nàng đã trở nên không hề nhu nhược, không hề sợ hãi như trước nữa.
“Lão Hoắc gia lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”
“Ta cũng không biết nữa, nhưng vừa rồi hình như ta nghe tiểu tử Hoắc gia nói cái gì mà lên núi, rồi cái gì mà lợn rừng gì đó.”
“Đúng, ta cũng nghe thấy, hẳn là hai tiểu tử Hoắc gia lên núi săn thỏ, kết quả thỏ đâu không thấy lại gặp phải lợn rừng.”
“Thỏ sao? Ta nghe Tần thẩm thẩm nói, hôm nay thẩm ấy cùng Khải Minh tức phụ lên núi đào rau dại, kết quả may mắn bắt được một ổ thỏ.”
“Thật hay đùa vậy? Thỏ dễ bắt như vậy sao? Còn vừa bắt đã bắt được một ổ?”
“Là thật đó, bằng không hai tiểu tử Hoắc gia kia làm sao lại lên núi chứ?”
“Như vậy chắc là thật rồi, ngày mai ta cũng muốn đi thử vận may xem sao, cũng lâu rồi chưa được ăn thịt.”
“Ồ, ta cũng muốn đi, chúng ta cùng đi đi.”
“...”
Các thôn dân mồm năm miệng mười bàn tán rôm rả, nghe tin mẫu tử Triệu Noãn Tình bắt thỏ dễ dàng như vậy một số ít người cũng muốn lên núi thử vận may xem sao, xem có thể săn được chút thú rừng giúp gia đình mình thêm món ăn hay không.
Nghĩ đến bộ dạng Hoắc Khải Trạch và Hoắc Khải Ngôn vừa rồi, còn có con lợn rừng chưa kịp xử lý trong không gian của mình, Triệu Noãn Tình muốn nhắc nhở mấy người bọn họ trong núi không an toàn, nhưng nhìn bộ dạng hưng trí bừng bừng của mọi người, nàng liền biết người tốt này không thể làm được rồi, nói không chừng còn có người cảm thấy nàng không muốn bọn họ cũng săn được gì.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Triệu Noãn Tình liếc nhìn hai huynh đệ Hoắc gia một cái, sau đó dắt Hoắc Tử Thần đi về nhà.
Không phải nàng máu lạnh mà thật sự nàng đối với nhân tính đã quá thất vọng rồi, sau khi xuyên tới nơi này không khí trong lành có núi có sông muốn có gì có cái đó, không những vậy bên cạnh lại có tiểu bánh bao, hiện tại nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình bình an an, đợi Hoắc Khải Minh mang tiền bán nhân sâm về, nàng tính dắt theo Tiểu bao tử dọn ra khỏi Hoắc gia.
Vừa bước vào cửa Hoắc gia, đập vào mắt mẫu tử nàng là Dương Kim Hoa đang ôm Hoắc Tử Lan ngồi dưới mái hiên, hình như đang trông mong điều gì đó, nhìn thấy mẫu tử các nàng đã quay về, Dương Kim Hoa hừ một tiếng, quay mặt đi không nhìn mẫu tử nàng, nhưng phản ứng của Hoắc Tử Lan cũng thật kỳ quái, trên mặt hắn sao lại hiện rõ biểu tình vui sướиɠ khi người gặp họa và hả hê khi được báo thù đan xen nhau như vậy.
Triệu Noãn Tình cũng không nghĩ nhiều, dắt tiểu bánh bao trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng sau khi vào phòng nàng liền hiểu ra vì sao vừa rồi Hoắc Tử Lan lại có biểu tình như vậy.
Phòng của mẫu tử nàng hiện tại đã không thể gọi là phòng nữa rồi, vì bên trong không còn một vật nào nguyên vẹn, nhìn cục diện thật là thảm mà.
Chăn đệm trên kháng dường như đã bị ai đó dùng kéo cắt từng lỗ từng lỗ nhỏ, để lộ lốm đốm ra bên ngoài lớp bông gòn đen tuyền, trộn lẫn với vỏ kiều mạch trong gối bay ra. Bàn ghế, thậm chí ngay cả cái tủ trên kháng cũng đã chi chít những vết rìu chém loang lổ, trên kháng còn bị giội nước, khắp nơi đâu đâu cũng ẩm ướt.
Ở kiếp trước Hoắc Tử Thần cũng đã nếm trải qua rất nhiều chuyện xấu do người Hoắc gia gây ra cho mẫu tử bọn họ, nào là bị người ta hắt nước vào chăn, nào là cắt hỏng y phục, nào là rắc nhọ nồi vào trong thức ăn… nhưng đó đều là chuyện của nhiều năm sau mới phát sinh! Sao ở kiếp này lại xảy ra sớm như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì nương hắn chưa chết sao?
Triệu Noãn Tình ở kiếp trước cũng không ít lần bị người ta khi dễ, lúc đầu nàng lựa chọn cách nhẫn nhịn nhân nhượng cho qua chuyện, vì nàng sợ một khi phản kháng sẽ bị trả thù, nhưng sau này nàng liền hiểu được, loại chuyện này càng nhẫn nhịn, người ta lại càng lấn tới bắt nạt, muốn giải quyết triệt để cũng chỉ có một biện pháp hiệu quả nhất, đó chính là - - đánh, đánh cho đến khi phục thì thôi, một trận đánh không phục vậy liền đánh hai trận, ba trận, bốn trận…
Phòng ở biến thành như vậy là ai làm không phải đã quá rõ ràng rồi sao, tức phụ Hoắc gia đại phòng sinh non, nam nhân thì bị thương, vừa rồi lên núi cũng không thấy hắn đi theo, có thể thấy bọn họ đều đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh, hẳn là không phải người Đại phòng bọn họ làm.
Hoắc lão tam tức phụ Triệu Linh thì như người vô hình trong nhà, bởi vì cưới nhau lâu như vậy nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì nên không được Lưu thị chào đón, đối đãi ở Hoắc gia có lẽ tốt hơn so với mẫu tử nguyên chủ, mà Hoắc Khải Ngôn tính tình nóng nảy gắt gỏng, nếu có việc gì xảy ra hắn sẽ động thủ ngay, cho nên cũng không có khả năng là Tam phòng bọn họ làm.
Ở Hoắc gia, ngoại trừ Lưu thị thì Dương Kim Hoa là người khốn nạn nhất, lúc xảy ra chuyện gì đó không vừa ý, ả ta có thể bộc trực lời qua tiếng lại với Lưu thị ngay, kết hợp với dáng vẻ của mẫu tử nàng ta lúc mới vào cửa, thì nàng chắc chắn rằng người động thủ không phải mẫu tử bọn họ thì còn ai vào đây nữa.
“Tử Thần, nương hiện tại phải đi giải quyết chút chuyện, ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng đợi nương quay lại nhé, nhớ là không được đi đâu đâu đấy?” Triệu Noãn Tình vẫn rất giữ hình tượng trước mặt tiểu bánh bao, nàng không hy vọng tiểu bánh bao nhìn thấy cảnh nương hắn hung bạo động thủ “đập phá”.
“Nương, người muốn đi báo thù cho chúng ta sao?” Hoắc Tử Thần ánh mắt lóe lên, kéo dài giọng hỏi.
“Tử Thần của ta thật thông minh.” Triệu Noãn Tình xoa xoa đầu hắn, lại véo nhẹ cái má đang phụng phịu của hắn một cái.
“Nương, người không thể dắt hài nhi đi cùng sao? Nương xem, tiểu ngựa gỗ của hài nhi cũng bị hỏng rồi.” Nói xong, Hoắc Tử Thần đưa một con ngựa gỗ nhỏ gần như bị chém thành hai nửa cho Triệu Noãn Tình xem.
“Tử Thần có sợ không?”
“Nương đánh người xấu, Tử Thần không sợ!”
“Tử Thần ngoan, vậy đi cùng nương nhé.” Triệu Noãn Tình khom lưng bế tiểu bánh bao lên, mười phần khí thế bước ra cửa, đi thẳng đến phòng Dương Kim Hoa và Hoắc Khải Trạch.
Dương Kim Hoa và Hoắc Tử Lan từ sau khi mẫu tử Triệu Noãn Tình bước vào cửa, đã ngồi xổm dưới cửa sổ chờ nghe lén phản ứng của mẫu tử nàng.
Ả ta ngàn vạn lần không nghĩ tới bọn họ chẳng những không nghe lén được gì, lại nhìn thấy Triệu Noãn Tình ra cửa đi về phía căn phòng của bọn họ. Trong lòng Dương Kim Hoa nảy sinh dự cảm không tốt, không kịp căn dặn nhi tử của mình, vứt Hoắc Tử Lan ở đó một mình, sốt ruột vội vội vàng vàng đuổi theo sau Triệu Noãn Tình, miệng hô lớn: “Đại đường tẩu, ngươi định làm gì?”
Triệu Noãn Tình căn bản không để ý tới Dương Kim Hoa, bước nhanh tới cửa phòng ả ta, nhấc chân dùng sức đạp mạnh một cái, cửa phòng đang đóng chặt “phanh” một tiếng bị đá văng, thoáng chốc một cỗ mùi khó ngửi xộc vào mũi nàng.
“Chết tiệt, nơi này có chuột chết sao? Sao lại thối như vậy!” Triệu Noãn Tình lui về phía sau một bước tránh làn khói bụi bốc lêns, nàng nhỏ giọng mắng một câu sau đó dùng tay áo che miệng mũi Hoắc Tử Thần lại, chính mình cũng nín thở.
Dương Kim Hoa đuổi theo phía sau thấy nàng cũng không có ý định đi vào, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó thấy động tác của nàng, lại bị tức đến sặc sụa. Phòng của ả chỉ là hơi bẩn một chút, hơi khó ngửi một chút thôi mà, nàng có cần phải biểu hiện chán ghét như vậy không?
Nhưng chán ghét cũng tốt, chán ghét thì bọn họ nhất định sẽ không đi vào trong, nghĩ tới đây, Dương Kim Hoa ngược lại không vội cũng không tức giận nữa, ả ta đắc ý tựa vào tường chờ xem bộ dạng Triệu Noãn Tình vừa tức giận vừa bất lực không biết phải làm sao.
Ở trong không khí sặc mùi tang thi, thân sống ở kiếp trước đã quá quen với cái mùi này nên Triệu Noãn Tình làm sao sẽ sợ loại mùi này chứ? Nàng vừa rồi sở dĩ dừng lại toàn bộ động tác là bởi vì nàng không muốn nhi tử mình bị nhiễm độc bởi mùi hôi trong phòng.
Vì vậy sau khi mở cửa phòng cho thông thoáng một lát, nàng không chút do dự nhấc chân rảo bước tiến vào phòng Dương Kim Hoa.