Editor: Thiển Thiển
Beta: mèo Sana
Triệu Noãn Tình bên này đuổi theo bước chân Hoắc Tử Thần lên núi, rất nhanh đã tìm được nhi tử mình, còn con thỏ màu xám kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy bóng người nho nhỏ đang ngồi xổm ở đó không biết đang làm gì.
“Tử Thần, con thỏ đã sớm chạy không thấy bóng dáng rồi, chúng ta trở về thôi!” Triệu Noãn Tình bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Tử Thần nói.
“Không phải, nương, người nhìn xem.” Ngón tay út gầy gò mảnh khảnh của Hoắc Tử Thần chỉ vào bụi cỏ phía trước mặt nói, trong giọng nói mang theo sự hưng phấn không che giấu được.
“Ân? Cái gì vậy?” Triệu Noãn Tình nhìn theo hướng nó chỉ nhìn qua, phát hiện nơi đó có một cái lỗ to bằng hai nắm tay, chung quanh cỏ dường như đã bị con gì đó ăn đi một ít nên trông có vẻ thưa thớt, nhưng bên cạnh cửa hang lại mọc ra một vòng cỏ nhỏ xanh mơn mởn.
“Trong này có cái gì?" Triệu Noãn Tình cũng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi nhi tử.
“Nương, con thỏ hồi nãy vừa chui vào trong cái động nhỏ này.” Hoắc Tử Thần nhỏ giọng đáp.
“Vậy à, như này nhé, Tử Thần ở chỗ này trông chừng, nương đi tìm xem có còn cái hang nào khác hay không, Tử Thần đừng đi đâu hết, biết không?”
“Con biết rồi, nương mau đi đi! Con sẽ ở chỗ này không đi đâu cả.”
Triệu Noãn Tình đi vòng quanh nơi này vài vòng, thì tìm thấy thêm hai cái hang nhỏ tương tự như cái hang nhỏ mà Hoắc Tử Thần tìm thấy cách đó không xa, nàng tìm mấy viên đá chặn hai cái cửa hang kia lại, sau đó quay trở lại chỗ Hoắc Tử Thần, tiểu bánh bao quả nhiên vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm canh chừng không nhúc nhích.
Thấy Triệu Noãn Tình trở về, hai mắt nó sáng lên, "Nương, đều xử lý xong rồi ạ?”
“Đương nhiên, nương xuất mã nào có chuyện không giải quyết được!” Triệu Noãn Tình hếch cằm, đi tìm cỏ khô để thu hút con thỏ.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia, trên mặt Hoắc Tử Thần lộ ra vẻ ảo não. Việc dẫn dụ một con thỏ nhỏ thì ai mà chẳng làm được? Đời trước lúc ra chiến trường hắn cũng không thiếu thỏ rừng, chỉ là hiện tại thành nhóc tỳ ba tuổi, chuyện gì cũng không làm được, ngẫm lại thì thật là làm cho người ta buồn bực a!
Lúc Triệu Noãn Tình quay lại liền nhìn thấy cảnh tiểu bánh bao nét mặt u sầu nhìn bầu trời 45 độ, không biết đang phiền muộn cái gì.
“Tử Thần tránh ra một chút, nương phải đốt lửa.” Rút mấy nắm cỏ khô, Triệu Noãn Tình đưa lưng về phía Hoắc Tử Thần len lén dùng bật lửa đốt, chờ cỏ khô bốc ra khói thì đưa tới cửa hang thỏ, bởi vì bên trong có không khí lưu động, cho nên rất nhanh khói liền cuốn vào trong động.
Một lát sau, cửa hang liền truyền đến động tĩnh, đầu tiên là một con thỏ lớn màu xám chui ra, ngay sau đó chính là con thỏ nhỏ màu xám trắng lúc nãy, lần lượt từng con từng con bò ra ngoài như những quả cầu lông nhỏ đang lăn, tổng cộng có sáu con.
Con thỏ lớn vừa chui ra khỏi hang đã muốn bỏ chạy ngay, nhưng bị Triệu Noãn Tình nhanh tay nhanh mắt lập tức xách lấy lỗ tai, những con thỏ con còn lại cũng không bỏ chạy nữa, cuối cùng tất cả chúng nó đều bị mẫu tử bọn họ bắt được. Suy cho cùng những con thỏ con này cũng còn quá nhỏ, có thể chạy cũng chỉ có một con thỏ xám lớn nhất đàn mà thôi.
“Nương nha, hài nhi có thể nuôi những con thỏ nhỏ này không?” Hoắc Tử Thần ngẩng đầu nhìn Triệu Noãn Tình, trong ánh mắt sáng ngời lộ rõ vẻ khát khao muốn được nuôi chúng.
“Tất nhiên là được rồi!” Tiểu tử này rất có lòng yêu thương, Triệu Noãn Tình thầm nghĩ.
“Thật tốt quá! Sau này hài nhi sẽ có rất nhiều thịt thỏ ăn mãi không hết!”
Triệu Noãn Tình: “…” Là ta quá ngây thơ rồi sao!!!
Khi các nàng ôm một con lớn sáu bảy con thỏ nhỏ trở lại nơi đào rau dại, thì thấy hai bà tức Thúy Lan đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tìm các nàng.
Triệu Noãn Tình nhìn thấy trong sọt của mình có không ít rau dại, liền biết là vừa rồi bà tức Thúy Lan đã giúp nàng đào bỏ vào, vì thế tính mang con thỏ lớn kia tặng bọn họ, nhưng bọn họ nhất quyết không nhận, ba người nhường qua đẩy lại nửa ngày, cuối cùng con thỏ đó vẫn không có cơ hội đổi chủ.
“Nương, làm sao bây giờ?” Hoắc Tử Thần nhìn bóng lưng Tần lão lão và Thúy Lan xuống núi, hỏi Triệu Noãn Tình.
“Không sao cả, chờ nương nấu chín thỏ rồi đưa cho các nàng một ít là được.” Triệu Noãn Tình đem rau dại trong sọt xếp qua một bên, sau đó lót không ít cỏ khô vào trong, an trí tốt cho đám thỏ nhỏ, sau đó một tay xách lỗ tai thỏ lớn, một tay dắt Hoắc Tử Thần xuống núi.
Hai mẫu tử các nàng một đường về nhà thương lượng nuôi thỏ ở đâu, kết quả vừa vào cửa nhà đã bị Dương Kim Hoa và Hoắc Tử Lan phát hiện rồi.
Triệu Noãn Tình nhíu nhíu mày, Hoắc Tử Lan đã trở lại, chẳng lẽ chuyện Phương Thục Bình sinh non cứ như vậy cho qua?
“Con thỏ!” Hoắc Tử Lan vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy con thỏ mập đô đô trong tay Triệu Noãn Tình, nhanh chóng phóng tới muốn cướp nó đi.
Triệu Noãn Tình giơ tay lên, Hoắc Tử Lan liền bổ nhào vào không trung, nó xoay người kêu lên: “Tang môn tinh (1), mau đưa thỏ cho ta.”
(1)Tang môn tinh: đồng nghĩa “sao chổi”; phép ẩn dụ người hay mang lại tai hoạ hoặc xui xẻo
“Đây là thỏ của chúng ta, dựa vào cái gì mà phải đưa cho ngươi, ngươi còn mắng nương ta nữa, thỏ của ta làm xong cũng không cho ngươi ăn!” Hoắc Tử Thần nhảy dựng lên, lớn tiếng quát.
“Tiểu tiện chủng, ta là trưởng tôn tử của lão Hoắc gia, cái nhà này tương lai đều là của ta, mau đem con thỏ cho ta, bằng không ta liền đuổi một nhà các ngươi đi hết.” Hoắc Tử Lan vừa nói vừa muốn đưa tay ra đánh Hoắc Tử Thần.
“Dương Kim Hoa, hài tử của ngươi nếu ngươi không biết dạy thì ta không ngại giúp ngươi một tay.” Triệu Noãn Tình dùng tay còn lại ôm Hoắc Tử Thần vào trong ngực né tránh Hoắc Tử Lan, lạnh lùng nói với Dương Kim Hoa.
“Đại tẩu, tẩu cũng đừng nóng giận, Tử Lan nhà chúng ta nói cũng không sai a! tẩu cùng đại ca vẫn là gọi công công muội một tiếng thúc thúc nha!” Nàng ta vừa nói vừa che miệng cười, làm Triệu Noãn Tình nổi cả da gà.
Thừa dịp hai người bọn họ đang nói chuyện, Hoắc Tử Lan hướng về phía Triệu Noãn Tình húc đầu tới, động tác y hệt lần trước hắn đυ.ng vào Phương Thục Bình.
Triệu Noãn Tình nheo nheo mắt, thấy Dương Kim Hoa căn bản là không có ý định ngăn cản nhi tử của mình “hành hung”, vì thế cũng không hề chần chừ kiêng kỵ gì nữa, nhấc đầu gối, xoay chân, nâng hông, sau đó nhón nhón chân, một cú đá ngang trực tiếp rơi thẳng vào mông Hoắc Tử Lan.
Một cước này Triệu Noãn Tình dùng lực vừa vặn, nhưng cũng bỏ ra năm phần khí lực, với khí lực như vậy sẽ không làm bị thương một hài tử bốn tuổi, nhưng cũng không tính là nhẹ, bởi vì nàng vốn muốn giáo huấn cho tiểu tử này một bài học.
Hoắc Tử Lan bị đá lảo đảo về phía trước vài bước, nhưng cuối cùng cũng không thể đứng vững, tư thế ngũ thân tiếp địa nằm rạp trên mặt đất, cũng may nền sân là đất, ngoại trừ có chút bẩn ra thì không có gì đáng ngại cả.
“Triệu Noãn Tình, ngươi làm gì đá nhi tử của ta?” Dương Kim Hoa thấy Hoắc Tử Lan bị Triệu Noãn Tình một cước đá xuống đất, tròng mắt đều đỏ lên, vừa thét chói tai vừa chạy tới ôm Hoắc Tử Lan dậy, cũng không nhìn hắn bị thương chỗ nào, ngồi lì dưới đất khóc than nào là tâm can bảo bối a, trời a, đất a, thu hút sự chú ý của tất cả những người Hoắc gia đang ở nhà.
“Lại chuyện gì nữa đây, chuyện gì làm cho ngươi ngồi đây khóc tang hả? Còn không mau câm miệng lại cho ta!” Mặt Lưu thị nhăn nhúm thành một cục, trực tiếp đi qua đá Dương Kim Hoa một cước.
“Nương! Người phải làm chủ cho ta! Tử Lan nhà chúng ta sắp bị người ta đánh chết rồi!” Dương Kim Hoa vừa thấy Lưu thị, thấy có người chống lưng lập tức bắt đầu gào khóc cáo trạng.
“Tử Lan còn hảo hảo đó thôi? Kim Hoa, nàng mau đứng lên trước, đứng lên nói đàng hoàng với nương, nàng yên tâm, nương nhất định sẽ làm chủ cho nàng.” Hoắc Khải Trạch đi tới trước mặt Dương Kim Hoa, đưa tay kéo ả ta dậy.
Không thể không công nhận, Hoắc Khải Trạch này thật sự là người biết nói chuyện nhất trong ba huynh đệ, cũng là người có nhãn lực nhất, vừa rồi lúc bước vào hắn vừa nhìn tình hình trong sân liền hiểu được nhất định nương tử và hài nhi của mình lại cãi nhau gây sự với Triệu Noãn Tình.
Lại nhìn Hoắc Tử Lan đang gào khóc trong lòng Dương Kim Hoa, Hoắc Khải Trạch biết lần này hai mẫu tử bọn họ lại không chiếm được tiện nghi. Cũng đúng, từ sau khi Triệu Noãn Tình rơi xuống nước tựa như thay đổi thành một con người khác, toàn thân như mọc gai, chỉ cần ai bắt nạt nàng một chút, nhất định sẽ bị “đâm” cho lỗ thủng đầy người, không biết lần này hai mẫu tử bọn họ lại làm ra chuyện ngu xuẩn gì nữa.
Lưu thị cùng Hoắc Khải Trạch suy nghĩ không khác nhau là bao, Triệu Noãn Tình này tuy rằng thay đổi không ít, nhưng chỉ cần không đi chọc nàng, nàng sẽ không dễ dàng động thủ với ai. Ngẫm lại Phương Thục Bình còn nằm ở trên kháng, lại nhìn Triệu Noãn Tình đang xách trong tay con thỏ, nhìn cũng biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi ai đến giải thích rõ ràng cho ta?” Lưu thị nháy mắt với Dương Kim Hoa, ý là để cho ả ta giải thích chiếm lý một chút.
Nhưng hiện tại trong đầu Dương Kim Hoa đều là chuyện nhi tử bị người ta đánh, căn bản là không để ý đến ám hiệu của Lưu thị, ả cao giọng nói sơ lược lại sự tình, đương nhiên, trong lời nói của nàng ta trọng điểm vấn đề vẫn là việc sở hữu con thỏ cùng chuyện Triệu Noãn Tình đá mông Hoắc Tử Lan.