Editor & Beta: mèo Sana
“Theo ta thấy thì bệnh của Triệu thị đã khỏi, vậy cơm sáng để nàng làm đi, sắp vào ngày mùa bận rộn nên làm cơm ngon một chút.” Lưu thị phải dùng hết sức lực mới kìm nén bản thân không chửi như tát nước vào mặt Hoắc Khải Minh, bà ta đảo đôi mắt tam giác của mình, liền ném việc nhà lên đầu Triệu Noãn Tình.
“Thẩm, Noãn Tình…”
“Ta có thể làm được! Nhưng thẩm thẩm phải đưa lương thực cho ta! Nấu đồ ăn ngon không phải quá dễ sao, thẩm chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, nấu cá hay thịt đều được nha!” Triệu Noãn Tình kéo kéo ống tay áo Hoắc Khải Minh không cho hắn nói tiếp, sau đó nàng cười híp mắt đốp trả.
“Ngươi nói cái gì hả đồ tiện nhân? Còn nấu cá nấu thịt, ngươi có cái mệnh ăn những thứ đó sao? Cái thứ đê tiện tham ăn nhát làm, lão Hoắc gia ta thật sự là tám đời xui xẻo mới có thể cưới cái thứ tang môn tinh như ngươi vào cửa, ngươi... ai u!” Lưu thị đang mắng chửi hăng máu thì bị một khúc củi ném trúng mồm.
Triệu Noãn Tình thu chân lại, lạnh lùng nhìn môi Lưu thị bắt đầu rớm máu, “Giữ miệng sạch sẽ một chút, ta chịu hòa nhã nói chuyện với ngươi không có nghĩa là ta muốn nghe ngươi mắng chửi.”
“Ngươi... ngươi tiện nhân này”, Lưu thị hung tợn trừng Triệu Noãn Tình một cái, lúc nhìn về phía Hoắc Khải Minh lập tức thay đổi biểu tình, “Khải Minh à! Ngươi cũng thấy rồi đó, tức phụ này của ngươi đối xử với thẩm như vậy đó, tốt xấu gì thẩm cũng nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cứ trơ mắt nhìn nàng động tay động chân với thẩm sao?”
“Thẩm thẩm nói đúng, Noãn Tình động thủ với người là nàng không đúng, ta kéo nàng ấy về phòng giáo huấn, trút giận cho thẩm thẩm.” Nói xong, Hoắc Khải Minh đặt tiểu bánh bao trong lòng xuống, vươn tay túm lấy cánh tay Triệu Noãn Tình kéo nàng vào phòng, “Còn không mau vào, còn muốn đứng đó chọc thẩm thẩm tức giận sao?”
Triệu Noãn Tình co rút khóe miệng tùy ý Hoắc Khải Minh kéo nàng vào phòng, Hoắc Tử Thần cũng đi theo vào, “phanh” một tiếng đóng cửa vang lên, nhất thời một viện tử to như thế chỉ còn mình Lưu thị đứng một mình với những cơn gió cuồn cuộn thổi qua, mọi chuyện đúng là phát triển theo suy nghĩ của bà ta, nhưng vì sao bà ta không cảm thấy vui mừng mà lại có loại cảm giác quái lạ chứ?
“Nói, lần sau ngươi còn dám nữa hay không?”, “Sao ngươi lại có thể động thủ với thẩm thẩm hả?” Tiếng nói chuyện ngắt quãng xen lẫn tiếng đập đồ vật, khiến người ở ngoài sân không khỏi nghĩ ngợi.
“Nương! Người bị sao vậy?” Hoắc Minh Hà vốn luôn trốn tránh xem náo nhiệt, từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi môi sưng đỏ và vết máu chưa lau trên cằm Lưu thị, liền hét lên.
“Xưzzz…” Lưu thị vừa há miệng định trả lời thì đυ.ng đến vết thương đã ngừng chảy máu trên môi, đau đến mức bà ta không thể thốt lên một chữ nào nữa mà chỉ có thể rít qua kẽ răng một tiếng.
“Nương, người tạm thời đừng nói nữa, đến chỗ Triệu đại bá xem một chút! Cha đã bị thương rồi, người cũng không thể xảy ra chuyện theo.” Đây cũng là chuyện Hoắc Minh Hà lo lắng, nàng có rất nhiều tiểu tâm tư, có không ít chủ ý xấu đều là nàng đưa ra, sau đó là cha nàng đánh nhịp để nương nàng hoặc các tẩu tử của nàng thực hiện.
Bây giờ nơi đó của cha nàng bị thương, khẳng định trong thời gian ngắn không thể để ý tới nàng, nàng cũng chỉ có thể trông cậy vào nương, nếu nương nàng cũng xảy ra chuyện, nàng sẽ thật sự… nghĩ tới đây, nàng ớn lạnh một cái, đỡ cánh tay nương nàng bước nhanh rời đi.
Hoắc Khải Minh trong phòng vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, buông gối đầu vừa đập liên tục trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn về phía hai mẫu tử che miệng cười trên kháng, “Buồn cười vậy sao?”
“Còn, còn tạm được.” Cho dù thủ đoạn này chẳng hay ho gì, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là giải vây cho nàng, Triệu Noãn Tình không biết xấu hổ phun tào sáng kiến của Hoắc Khải Minh, gật đầu cho có lệ, sau đó mở tủ ra, đưa tay vào trong sờ soạng, kì thực là âm thầm lấy nhân sâm từ trong không gian ra ngoài.
“Ngươi xem xem cái này, có thể bán được bao nhiêu tiền?” Triệu Noãn Tình đưa túi vải rách bọc nhân sâm cho Hoắc Khải Minh.
“Cái, cái này nàng lấy ở đâu ra?” Hoắc Khải Minh mở từng lớp vải rách ra, khi nhìn thấy gốc nhân sâm thì con ngươi đều trợn to. Kiếp trước chức quan của hắn cao, thứ này cũng không được xem là hiếm thấy, nhưng nhân sâm có hình dáng đẹp như vậy thì hắn thật đúng là chưa từng thấy qua.
“Yên tâm, không phải trộm, cũng không phải cướp. Hôm nay lúc vào núi vừa lúc gặp phải, liền thuận tay đào lên.” Triệu Noãn Tình nhìn thần sắc Hoắc Khải Minh, còn tưởng hắn cho rằng nhân sâm của nàng có lai lịch bất chính vì thế nhanh chóng giải thích.
“Nàng vào sâu trong núi rồi sao?” Hoắc Khải Minh thấy dáng vẻ thuần thục của Triệu Noãn Tình săn bắt gà rừng hôm nay, liền biết nàng sẽ không quá an phận, nhưng không nghĩ tới lá gan của nàng lớn đến mức đó, trong rừng sâu cũng không chỉ có gà rừng, còn có lợn rừng, đàn sói, lão hổ.
“Ân, vào rồi.” Ở Mạt Thế vào một ngọn núi cũng không tính là đại sự, Triệu Noãn Tình trả lời đường đường chính chính.
“Nàng không biết sẽ có nguy hiểm sao? Vạn nhất gặp phải lợn rừng thì làm sao bây giờ? Còn có cả đàn sói thì sao? Lão hổ thì sao?” Nhìn vẻ mặt không thèm để ý của Triệu Noãn Tình, Hoắc Khải Minh liền cảm thấy một cổ tức giận xông thẳng lên não, làm hắn sắp nổ tung.
“Không sao, đánh không lại ta còn không biết chạy sao?” Trong nội tâm Triệu Noãn Tình còn đang nói trong không gian của ta đang chứa xác một con lợn rừng kia kìa! Chờ ta làm thành thịt kho tàu thơm ngào ngạt, để xem ngươi đến lúc đó ăn hay không ăn.
“Chạy? Nàng có thể chạy nhanh hơn cả đàn sói hay chạy nhanh hơn cả lão hổ?” Hoắc Khải Minh vừa nghĩ tới cảnh tiểu nữ nhân trước mắt bị đàn sói vây quanh tấn công đã cảm thấy ngứa răng, ngữ khí không tự chủ mà trở nên nghiêm túc.
“Được được được, ta bảo đảm sau này không đi nữa, ngươi cũng đừng trách móc nữa, nhìn xem nhi tử cũng bị ngươi dọa sợ rồi.” Triệu Noãn Tình không nghĩ tới Hoắc Khải Minh sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhìn Hoắc Tử Thần bên cạnh bị dọa trợn to hai mắt.
Chỉ là nàng có thể đã quên, thời điểm nàng vừa xuyên tới là lúc tiểu tử này đang bị Lưu thị đánh đập tàn nhẫn, ánh mắt nó nhìn Lưu thị không giống như kẻ nhát gan.
“Tóm lại sau này nàng đừng đi vào sâu trong núi nữa, cho dù muốn vào cũng phải có ta đi cùng nàng, nhớ kỹ chưa?”
“Hảo hảo hảo, ta biết rồi.” Triệu Noãn Tình nói qua loa có lệ. Trong nội tâm lại nói: gọi ngươi cùng đi là đang chê mệnh của bản thân dài quá hay sao? Mang theo một thư sinh trói gà không chặt như ngươi vào núi, mệt ngươi nghĩ ra được, ta hiện tại tuyệt đối tin tưởng nhi tử nói ngươi không thích hai mẫu tử chúng ta là thật, đây không phải là mưu hại trá hình sao!
“Nói xem nàng dự định làm gì với cây sâm này!” Hoắc Khải Minh mệt mỏi xoa xoa trán, nhìn dáng vẻ Triệu Noãn Tình liền biết những lời hắn vừa nói với nàng giống như gió thổi qua tai, người ta căn bản không để ở trong lòng, người này sao lại không an phận như vậy chứ! Aizzz!
“Đương nhiên là để bán nha! Ở trấn trên ngươi thấy có dược đường nào thích hợp không?” Nhắc tới cái này ánh mắt Triệu Noãn Tình lập tức sáng lên, đây chính là liên quan đến bạc nha!
“Ân, trấn trên có Trường Sinh dược điếm giá cả công bằng nhất, hơn nữa phía sau bọn họ là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nương nương – Tiết gia, cách làm người ngay thẳng, sẽ không lừa gạt dược liệu của nàng, hơn nữa người bình thường còn không dám tới gây rối.” Hoắc Khải Minh suy nghĩ nghiêm túc rồi mới nói.
“Vậy ngươi tìm thời gian đi bán nó đi! Bất quá ta nói trước, thứ này là ta mạo hiểm tính mạng tìm được, ngươi cũng đừng đầu này vừa bán xong đầu kia bạc đã vào trong túi thẩm thẩm ngươi.” Triệu Noãn Tình nhớ tới lời của tiểu bánh bao, nam nhân này trước kia luôn hướng về một nhà thúc thẩm hắn, vì thế lại bổ sung một câu, “Nếu ngươi dám lấy tiền bán nhân sâm đưa cho thẩm thẩm ngươi, ta nhất định sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất!” Nói xong còn quơ quơ nắm đấm nhỏ vàng vàng thô ráp của mình.
“Vi phu trước kia đúng là hồ đồ, phân không rõ người nào tốt người nào xấu, ta không phải đã thay đổi rồi sao? Nàng có thể đừng mãi nhắc đến chuyện trước kia không?” Nói đến chuyện này Hoắc Khải Minh cũng bốc hỏa, tuy rằng kiếp trước hắn quả thật hành xử không đúng, nhưng những chuyện khốn nạn của kiếp trước kiếp này hắn vẫn chưa có làm đâu! Cho nên tội này hắn không muốn nhận, vậy rõ ràng là chuyện tốt của nguyên chủ gây ra a!
“Được rồi, coi như là cho ngươi một cơ hội.” Triệu Noãn Tình cũng không rối rắm chuyện trước kia, dù sao đó đều là chuyện nguyên chủ đã trải qua, ngay cả đoạn ký ức đó nàng còn không có, cách nàng ở chung với tiện nghi tướng công này tương đương sống chung với một người lạ mới quen biết, cho nên cũng không rối rắm chuyện quá khứ, chỉ là cảm thấy như vậy hơi có lỗi với tiểu bánh bao, dù sao trước kia hắn đã chịu không ít khổ sở.