Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 27: Thì ra còn có thể ăn kiểu này

Editor & Beta: mèo Sana

Nguyên chủ thường xuyên lên núi, nhưng những nơi nàng thường đến cũng đều là nơi thôn dân thường xuyên lui tới, cho nên cũng chỉ có thể đào chút rau dại, nhặt chút củi gì đó, về phần đồ ăn dân dã (thịt thú rừng) thì đừng nghĩ, cho dù có cũng không tới phiên nàng.

Nhưng Triệu Noãn Tình không giống vậy, nàng có tám năm kinh nghiệm sống ở Mạt Thế, còn phải đấu trí đấu dũng với zombie và các loại động thực vật biến dị, hơn nữa sau khi xuyên tới đây còn có loại phúc lợi là khí lực trở nên mạnh hơn, muốn tìm một con đường mà không có ai đi ngang qua không phải rất dễ dàng sao.

Tìm được một nơi địa thế tương đối bằng phẳng, cây cối tương đối thưa thớt, Triệu Noãn Tình nhét tiểu bánh bao vào trong lòng Hoắc Khải Minh, để lại một câu “Chờ ta một lát.” Xoay người đi vào trong rừng cây, một câu “Nàng đi đâu vậy” của Hoắc Khải Minh đã đến cổ họng nhưng vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Bất đắc dĩ chọn một tảng đá lớn ngồi xuống, Hoắc Khải Minh đột nhiên nhận ra hình như mình đã trở nên vô dụng.

Thân là Thượng Tướng liên bang cấp SSS nhưng thể chất của hắn không thể cùng xuyên tới, lại xuyên trúng một cái thư sinh chân yếu tay mềm, vừa rồi nếu không phải tiểu tức phụ nhà hắn đi trước dọn đường thì hắn cũng không leo được đến nơi này, thật sự là ngẫm lại liền có chút uể oải a!

Không đợi hắn thoát ra khỏi suy nghĩ bản thân có thể là phế vật, Triệu Noãn Tình liền mang theo hai con gà rừng xuất hiện, tiểu bánh bao trong lòng hắn nhảy nhót vỗ hai bàn tay nhỏ bé cao hứng reo lên: “Nương, đây là để chúng ta ăn sao?”

Sau khi nhận được cái gật đầu của Triệu Noãn Tình, Hoắc Tử Thần trượt một cái từ trong lòng cha hắn xuống, nhanh như chớp chạy đến trước mặt nương, “Nương ta biết nhổ lông gà! Tử Thần giúp nương được không?”

Triệu Noãn Tình nhìn tiểu bánh bao trước mắt, lại cảm thán vận khí của mình tốt, xuyên thành nương của tiểu bánh bao ngoan ngoãn đáng yêu như thế này, nếu cho nàng một hùng hài tử, không biết với tính tình của nàng có thể trực tiếp đại nghĩa diệt thân(1) hay không.

(1)Đại nghĩa diệt thân nghĩa là đại - lớn, nghĩa - lẽ phải, diệt - gϊếŧ, thân - thân tộc/họ hàng/người nhà. Nghĩa câu này là vì đại nghĩa người thân cũng gϊếŧ. Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.

“Không cần, tiểu hài tử thì nên đi chơi, nếu thật sự không muốn chơi thì đi tìm cha ngươi để cho hắn dạy ngươi học vấn a!” Triệu Noãn Tình xoa xoa mái tóc khô vàng lưu thưa của tiểu bánh bao. Trong các loại phim truyền hình chính sử dã sử mà nàng từng xem trước đây, nam hài tử cổ đại bình thường đều học vỡ lòng từ rất sớm, đương nhiên người ta không có điều kiện thì không nói, nhưng tiểu bánh bao nhà nàng rõ ràng có một người cha thượng học đường như Hoắc Khải Minh lại không dùng, không phải quá lãng phí tài nguyên sao?

Nàng là nghĩ như vậy, nhưng Hoắc Tử Thần lại hoàn toàn khác với những suy nghĩ của.

Kiếp trước hắn căn bản không có cơ hội đọc sách, sau này đi theo bên người Tứ hoàng tử mà không có học thức thì không được, hắn nghiến răng nghiến lợi học mấy năm với phu tử Tứ hoàng tử tìm tới, nhưng chỉ đủ cho hắn miễn cưỡng đạt tới trình độ không phải mù chữ mà thôi, quá trình học tập đó là ký ức đau khổ mà cả đời này hắn không muốn nhớ lại.

Đời này trùng sinh lại lần nữa, hắn không muốn trải qua một lần bị văn tự hành hạ nữa, vì vậy tiền Trấn Quốc Công mặt nhỏ cau có, ngồi xổm ở đó vắt hết óc suy nghĩ, làm thế nào mới có thể để cho nương đại nhân từ bỏ cái ý niệm khủng bố này ra khỏi đầu.

Nhìn Hoắc Tử Thần sầu mi khổ kiểm ngồi xổm ở đó, Hoắc Khải Minh vân đạm phong khinh ngồi một bên xem, kì thực trong lòng rất sảng khoái. Này thì ngươi đời trước đối nghịch với cha ngươi, mặc dù cha ngươi làm chuyện có lỗi với ngươi trước, nhưng nhìn bộ dáng mặt ủ mày chau của ngươi, lòng ta sao lại cảm thấy sung sướиɠ thế chứ!

Triệu Noãn Tình không biết chút gì về tâm tư của hai phụ tử nhà này, nàng đang tập trung tinh thần nghịch bùn nha!

Tài nấu nướng của nàng kỳ thật không tệ, nhưng nơi này cái gì cũng không có, gia vị chỉ có muối, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào con gà rừng thuần tự nhiên không chút ô nhiễm này.

Gϊếŧ gà, mổ bụng, bọc lá cây, đắp bùn đất, nhặt cành khô, gói lá cây, đốt lửa, động tác của Triệu Noãn Tình như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

Hoắc Khải Minh bên cạnh sau khi xem động tác nàng nấu nướng càng cảm thấy bản thân cái gì cũng không biết(1), mọi thứ ở Tinh Tế đều là sản phẩm công nghệ cao, các loại nhiên liệu, dịch dinh dưỡng đều là tùy thân mang theo. Đời trước tuy rằng thời điểm vừa xuyên tới vẫn tương đối túng thiếu, nhưng cũng không chịu tự mình động thủ nấu nướng, những thứ Triệu Noãn Tình đang làm hắn đều không biết làm.

(1)Rau: tác giả dùng từ “rau” để chỉ người đó tệ như một tân binh, cần có quá trình học tập thích nghi. Chỉ là hành động nấu ăn nhưng nam chính Hoắc Khải Minh lại không làm được, nên cảm thấy bản thân cứ như một tân binh cái gì cũng cần học.

Chịu một chút đả kích!!

Bất quá cũng không có nhiều thời gian cho hắn tự ti, bởi vì hai khối bùn vừa mới đào ra khỏi đống lửa đang tỏa ra một cổ mùi hương rất bá đạo, mùi thịt còn xen lẫn mùi thơm ngát của thực vật, quá khảo nghiệm ý chí người ta rồi.

Hoắc Tử Thần cũng ném phiền muộn của mình qua một bên, miệng chảy nước miếng ánh mắt không chuyển nhìn chằm chằm thịt gà óng ánh trong tay Triệu Noãn Tình. Đời trước Trấn Quốc Công ngay cả ngự thiện cũng đã ăn vài lần nhưng bây giờ mới biết, nguyên lai gà rừng còn có thể ăn như vậy a! Còn chưa ăn vào miệng nhưng chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ để chảy nước miếng.

Nhét miếng thịt ức gà cuối cùng vào trong miệng, Triệu Noãn Tình híp mắt hài lòng, mùi vị này thật sự là quá ngon rồi(1), lại nhìn phụ tử Hoắc gia bên cạnh cũng thỏa mãn giống như nàng, ân, đúng là biểu cảm ngon miệng.

(1)奈斯 từ hot mạng, đồng âm với nice

“Nương, gà rừng làm kiểu này ăn thật ngon, ngày mai còn có thể ăn nữa sao?” Hoắc Tử Thần liếʍ ngón tay hỏi, đối với việc gọi nữ thân chưa đến hai mươi tuổi trước mắt này là nương, bây giờ hắn không còn một chút chướng ngại tâm lý nào nữa.

“Ngày mai thì không được”, Triệu Noãn Tình tuy rằng cũng rất muốn tùy tâm sở dục tự mình ăn đồ của mình, nhưng hiện tại bọn họ đang sống cùng người một nhà Hoắc gia, hai hôm nay do tình hình đặc biệt, nhưng nếu bọn họ cái gì cũng tự làm tự ăn trong một khoảng thời gian dài sẽ bị người trong thôn lên tiếng chỉ trích, hơn nữa Hoắc Khải Minh còn đang đọc sách, còn phải tính toán chuyện khoa cử sau này.

“Ân!” Hoắc Tử Thần cũng không phải hài tử ba tuổi không hiểu chuyện, nhưng hắn chán ghét một nhà Hoắc gia là thật, vì vậy hắn quay đầu bắt đầu oanh tạc lão cha hắn: “Cha, chúng ta không thể sống tách biệt với thúc công bọn họ sao?”

“Tử Thần không muốn sống chung cùng bọn họ, cùng ở trong một căn nhà lớn sao?” Hoắc Khải Minh trả lời, hắn cũng muốn nhắm mắt làm liều, nhưng ngại nhi tử đang nhìn chăm chú, hắn cảm thấy ngượng ngùng.

“Không muốn!” Hoắc Tử Thần trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.

“…” Hoắc Khải Minh…

“Phì!” Triệu Noãn Tình vừa thu dọn sạch sẽ mọi thứ vừa nghe hai phụ tử trò chuyện liền cười phá lên. “Xin, xin lỗi, ta không cố ý cười.” Trên mặt nàng còn mang theo ý cười chưa dứt nhận lỗi với hắn, Hoắc Khải Minh thấy vậy đột nhiên tim đập nhanh hơn.

Rõ ràng khuôn mặt này không thể bình thường hơn, thậm chí bởi vì nhiều năm làm việc vất vả và thiếu hụt dinh dưỡng nghiêm trọng, trông nàng càng vàng vọt gầy gò, còn có chút thô ráp, nhưng bên trong đôi mắt to đen láy ấy dường như chứa đầy hàng vạn tinh quang, lúc nàng cười rộ lên trông sáng chói cực kỳ.

“Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về.” Để che giấu nhịp đập trái tim tăng nhanh của mình, Hoắc Khải Minh đứng lên thúc giục mọi người về nhà.

“Haizz! Quả nhiên khoảng thời gian tốt đẹp luôn trôi qua nhanh.” Hoắc Tử Thần thở dài nói chuyện như một lão đầu tử.

“Cái này, Hoắc Khải Minh”, Triệu Noãn Tình suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Chúng ta có thể cùng thúc thúc thẩm thẩm phân gia không?” Cho dù không thể chuyển ra ngoài ở, nhưng người nào sống cuộc sống người đó cũng được!

“Phân gia? Chúng ta vốn dĩ là hai nhà khác nhau a!” Hoắc Khải Minh nói.

“Nhưng chúng ta cùng ăn cùng ở, làm việc cùng một chỗ, thu nhập cất cùng một nơi, cái này mà gọi là người hai nhà à?”

“Nàng cũng muốn tách khỏi bọn họ sao?” Hoắc Khải Minh hỏi Triệu Noãn Tình.

“Ngươi đang nói lời vô ích gì vậy, ta cũng không bị bệnh, sao lại thích cả ngày vừa làm việc vừa hầu hạ một đại gia đình sau đó còn bị người ta mắng chửi a?” Triệu Noãn Tình khinh thường liếc hắn.

“Vậy nàng đã nghĩ kỹ chưa? Nếu tách ra sống thì sau này ngay cả việc trồng trọt cũng là nàng tự mình làm.”

“Ngươi cho rằng hiện tại ai là người đang làm những công việc đó?”

“Không phải ba đường đệ của ta sao?” Hoắc Khải Minh khó hiểu hỏi.

“Ha ha…”

Quả nhiên là đều là giống của lão Hoắc gia, vô liêm sỉ giống nhau, mà vị trước mắt này lại là một kẻ mù.