Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 25: Ta muốn Hoắc Khải Minh nạp ta làm thiếp

Editor & Beta: mèo Sana

“Khải Minh tẩu tử, tẩu cũng không nên chấp nhặt với Xuân Đào, dù sao tẩu cũng đã gả cho người ta rồi, còn vào một gia đình tốt, Xuân Đào nhà ta vẫn còn là một hoàng hoa đại khuê nữ a!” Triệu Noãn Tình cau mày nhìn sang, người vừa nói là một tiểu cô nương, trông còn nhỏ tuổi hơn một chút so với Xuân Đào. Lớn lên cũng không xuất sắc, chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng trong mắt nàng ta phảng phất mang theo móc mỉa, sóng mắt lưu chuyển còn mang theo một cổ phong lưu ý vị, nhưng giữa mi tâm của nàng lại là chính khí, nhìn lại không có vẻ lỗ mãng.

Nàng ta mặc một thân áo váy màu vàng nhạt, trông rất hợp với ngày mùa tháng năm tràn trề sức sống.

Phía sau nàng ta còn có hai cô nương tuổi tác trạc tuổi nàng, một người mặc y phục màu xanh lục, người còn lại y phục màu xanh lam, ba cô nương xinh đẹp đứng cùng một chỗ liền nghiễm nhiên trở thành một loại phong cảnh.

“Trần Linh Vân, lúc ngươi nói ta không tự nghỉ lại bản thân ngươi sao? Tâm tư của ngươi cho rằng không có ai biết hả? Chẳng phải cũng nhớ nhung Khải Minh ca của ta sao?” Xuân Đào vừa nói vừa không có ý tốt chỉ vào Triệu Noãn Tình, “Thấy không? Đó mới là chính chủ!”

“Ngô Xuân Đào, ngươi cũng đừng ngậm máu phun người, ta nhớ nhung Hoắc Khải Minh lúc nào? Ngươi không cần thanh danh nhưng ta cần!” Hoàng y cô nương nghe xong những lời Xuân Đào nói, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

“Ta ngậm máu phun người? Nếu không phải ngươi coi trọng Khải Minh ca, vậy vì sao cả ngày ngươi lại mắt không phải mắt, mũi không phải mũi nhìn ta?” Xuân Đào đắc ý nói.

Triệu Noãn Tình cẩn thận nhìn kỹ cô nương tên Trần Linh Vân này, phát hiện từ đầu đến cuối thần sắc trên mặt nàng đều là phẫn nộ vì bị người nhục mạ, mà không phải thẹn quá hóa giận vì bị người vạch trần tâm sự, trong lòng cũng nắm chắc được đại khái.

Bất quá có vết xe đổ là đại tẩu của Xuân Đào, nàng cũng không dám vội vã kết luận.

“Linh Vân, ngươi đừng chấp nhặt với đồ thôn cô như nàng ta nữa, vô duyên vô cớ hạ thấp thân phận của mình.” Thiếu nữ mặc y phục xanh lục bên cạnh lôi kéo Trần Linh Vân, che chở(1) mở miệng nói.

(1)Nguyên văn là 茶里茶气, trà lý trà khí: “trà” ở đây là trà xanh, một số nam minh tinh có ngoại hình dễ thương, trong sáng, cử chỉ hành động mang theo khí chất phi thường, trong mắt lúc nào cũng chất chưa vẻ đáng thương khiến người khác nhìn thấy là muốn bảo vệ, che chở, nhưng có lẽ bản thân những người đó cũng rất mưu mô. Từ ngữ trên là dùng để miêu tả họ.

“Khanh Khanh, ngươi đừng nói lung tung. Chúng ta đã nói chỉ đi cùng với Linh Vân thôi, ngươi đừng nhiều lời gây phiền phức cho nàng.” Thiếu nữ mặc y phục xanh lam nói với lục y thiếu nữ.

“Ta… hứ!” Lục y thiếu nữ hừ hừ hất cô nương váy áo màu xanh lam ra, quay người lại thấy Triệu Noãn Tình đang đứng đó nhìn các nàng.

“Ngươi nhìn cái gì, còn nhìn nữa ta móc mắt của ngươi.” Lục y thiếu nữ tức giận mắng Triệu Noãn Tình.

Loại người đứng ở đây bình thường đều trở thành bia đạn sống, Triệu Noãn Tình cũng không muốn phản ứng với nàng ta, vì thế xóc xóc chiếc sọt sau lưng lại, định tìm một khe hở trong đám người vây xem rồi nhanh chóng chui ra ngoài rời khỏi nơi này.

Đám nữ hài tử này cũng không phải đèn cạn dầu, Triệu Noãn Tình cảm thấy mình không có bản lĩnh đấu đá lục đυ.c nói chuyện với nhau giống như các nàng. Hơn nữa chiến trường của nữ nhân từ trước đến nay luôn khốc liệt, nàng cũng không muốn tự chuốc lấy tai họa, mặc dù sự tồn tại của bản thân nàng chính là một sợi dây dẫn, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận.

Nghĩ đến những phiền toái này đều là Hoắc Khải Minh mang đến, Triệu Noãn Tình cắn cắn răng, quyết định thịt lợn rừng trong không gian không cho hắn ăn, đỡ phải ăn ngon rồi có khí lực đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Xuân Đào cô nương ánh mắt sắc bén nhất, liếc mắt một cái liền nhận ra Triệu Noãn Tình dự định chuồn đi.

Hôm nay nàng cố ý tới chặn đường nàng ta, bọn người Trần Linh Vân xuất hiện cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nàng không muốn thả Triệu Noãn Tình rời đi dễ dàng như vậy. Bởi vì nàng đã thuyết phục được nương đồng ý gả nàng vào Hoắc gia làm thϊếp, qua vài ngày nữa sẽ tìm bà mối đến Hoắc gia giảng hòa, mục đích hôm nay của nàng là bắt Triệu Noãn Tình gật đầu đồng ý.

Ở Đại Lịch, nam tử thường dân muốn nạp thϊếp, phải được chính thê đồng ý sau đó lập hồ sơ ở nha môn mới có thể vào cửa, nhưng thϊếp được nạp vào cả đời này cũng chỉ có thể là thϊếp thất, hài tử nàng ta sinh ra cũng vĩnh viễn chỉ có thể là thứ tử thứ nữ, cho dù đích tử đích nữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì gia sản nhà trai cũng sẽ do gia tộc chọn người thích hợp đến kế thừa, chắc chắn sẽ không rơi vào tay thứ tử thứ nữ.

Đây cũng là vì bảo đảm lợi ích của nguyên phối, bởi vì từng xảy ra một sự việc như sau: bị phụ mẫu trong nhà gậy đánh uyên ương, nên người trẻ tuổi này phải cưới cô nương mà gia đình nhìn trúng, sau đó lại nạp nữ nhân mình yêu thích làm thϊếp, sau đó hai người liên thủ hành hạ thê tử nguyên phối đến chết, lại chiếm đoạt của hồi môn của nàng ta, cho nên trong luật pháp nói về thê thϊếp của Đại Lịch có thêm một điều như vậy.

“Triệu Noãn Tình, ngươi chạy đi đâu? Ta nói cho ngươi biết, trước khi ta nói xong ngươi đừng nghĩ chạy trốn.” Xuân Đào đứng cách Triệu Noãn Tình không xa, rất nhanh lại chặn đường của nàng.

“Ngô Xuân Đào, có phải ngươi cảm thấy tính khí ta quá tốt rồi hay không, mới ba lần bốn lượt chặn đường đi của ta?” Triệu Noãn Tình đã sớm phiền, dứt khoát đặt cái sọt xuống, thò tay lấy ra thanh rìu, quơ quơ trước mặt Xuân Đào cô nương.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Ngô Xuân Đào hoảng sợ, lui về phía sau một bước, “Ngươi có biết gϊếŧ người là phạm pháp hay không.”

“Xì!” Triệu Noãn Tình cười nhạo một tiếng, lại quơ quơ rìu trong tay, thành công ép Xuân Đào cô nương lui về phía sau hai bước, “Vậy ngươi tránh xa ta một chút a!”

“Ngươi, ngươi không được đi!” Nhìn con đường do nàng quơ rìu mà tạo thành, Triệu Noãn Tình lại đeo sọt lên, Ngô Xuân Đào có chút sốt ruột, lại tiến lên chặn đường của nàng.

“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?” Triệu Noãn Tình không kiên nhẫn hỏi.

“Ta... ta chính là...” Ngô Xuân Đào dù sao vẫn là một đại cô nương, vì vậy một lời cầu gả của nàng ta không sao nói ra khỏi miệng được.

“Không nói thì ta đi đây.” Triệu Noãn Tình không có kiên nhẫn chờ đợi nàng ta nói chuyện.

“Được, ta nói!” Ngô Xuân Đào nhắm mắt lại, hét lớn: “Ta muốn Khải Minh ca nạp ta làm thϊếp!”

Âm thanh của câu này thật sự không nhỏ, chẳng những ba người Trần Linh Vân đứng cách đó không xa nghe thấy, mà ngay cả các thôn dân tụ tập tốp năm tốp ba vây quanh xem náo nhiệt cũng đều nghe rõ mồn một, tất cả mọi người đều nhìn nàng ta như một kẻ ngốc.

“Ngươi muốn cái gì?” Triệu Noãn Tình ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút không tin lời mình vừa nghe được. Không phải cổ nhân đều rất hàm súc sao? Vì sao nàng lại xuyên đến cái địa phương mà khi người ta tự đề cử chuyện chăn gối lại lẽ thẳng khí hùng, thô thanh đại khí như thế?

“Ngươi!” Ngô Xuân Đào vốn đã rất thẹn thùng khi hô to câu kia, nghe Triệu Noãn Tình hỏi như vậy lập tức liền nổi giận, còn tưởng rằng Triệu Noãn Tình đang cố ý nhục nhã nàng.

“Ngươi vừa mới nói, ngươi muốn Hoắc Khải Minh nạp ngươi làm thϊếp?” Triệu Noãn Tình trừng to mắt hỏi lại lần nữa.

“Đúng, ta chính là muốn Khải Minh ca nạp ta làm thϊếp, ngươi...”

“Kính xin vị cô nương này cẩn thận lời nói, ta nói muốn nạp nàng làm thϊếp khi nào?” Ngô Xuân Đào bị một giọng nam thanh lãng nhưng mang theo một chút cảm giác áp bức cắt ngang.

Sau khi Hoắc Tử Thần ngủ say, Hoắc Khải Minh nằm suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được kết quả gì, lại thấy sắc trời không còn sớm mà Triệu Noãn Tình còn chưa trở về, liền định ra ngoài tìm nàng.

Hắn đi đến đây thì thấy vây quanh không ít người liền có điểm tò mò, muốn đi qua xem một chút, nhưng đến nơi câu đầu tiên hắn nghe thấy lại là có người muốn hắn nạp làm thϊếp.

Này cũng quá dọa người rồi, Lão Thiên gia làm chứng hắn bây giờ còn chưa hiểu rõ được tức phụ của hắn đây này, lấy đâu ra tinh lực nạp thϊếp nữa? Huống chi ở thế giới trước kia của hắn, nếu phu thê hết tình cảm với nhau có thể ly hôn rồi mới kết hôn tiếp với người khác, nếu đồng thời cùng hai người duy trì quan hệ hôn nhân thì chính là phạm pháp.

Cho dù đời trước hắn sinh hoạt ở thời không này mấy chục năm, nhưng quan niệm này vẫn không thay đổi.

Vì thế, Hoắc Khải Minh không quan tâm đến bất cứ điều gì, lập tức lên tiếng chặn những lời chưa nói của Ngô Xuân Đào.

“Khải Minh ca?” Ngô Xuân Đào nghe được thanh âm này sắc mặt liền thay đổi, khi nàng ta xoay người nhìn lại, thì thấy Hoắc Khải Minh đang bước nhanh đến bên cạnh Triệu Noãn Tình rồi cúi đầu xuống, muốn nói thêm cái gì đó nói Triệu Noãn Tình nhưng sắc mặt đã trắng bệch, ngay cả thân thể cũng bắt đầu phát run sắp đứng không vững.

Hoắc Khải Minh cũng không có tâm tình nhìn nàng ta, tim hắn đập thình thịch khi nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Hoắc Noãn Tình!

Mặc kệ nói thế nào, hiện tại người có quan hệ phu thê với hắn là Triệu Noãn Tình, cho dù hắn không thích nàng, cũng không muốn bản thân ở trong lòng nàng là một người không chung thủy. Về phần tại sao hắn lại nghĩ như vậy, hắn còn chưa cẩn thận tìm hiểu kỹ càng.