Edit & Beta: moè Sana
Triệu Noãn Tình cũng không biết tướng công tiện nghi của nàng sắp trở về, nàng hiện tại đang cau mày nhìn chằm chằm cửa phòng bị đập “bang bang bang”, nghe tiếng chửi rủa không ngừng trong sân thì tự hỏi có nên mở cửa đạp cái người quấy rầy mẫu tử các nàng ăn cơm ra xa hay không?
“Ta nói cho ngươi biết, Triệu Noãn Tình, ngươi cái thứ thiên sát tiểu kỹ nữ, ngươi ở bên trong giả chết cũng vô dụng, đây là phòng ở của lão nương, ngươi nếu không bước ra lão nương châm một mồi lửa đốt nơi này, giữa ban ngày ban mặt lại trộm trứng gà cùng bột mì của lão nương ăn, ngươi còn muốn mặt mũi nữa không?”
“Ta không được ăn? Ta nhịn để cả nhà ham ăn nhát làm của ngươi ăn sao? Nói ai là tiểu… càng không biết xấu hổ, có ai so được với một nhà các ngươi? Lão thì biết khóc lóc om sòm, tiểu thì lại lười biếng.” Triệu Noãn Tình không thể nhịn được nữa ở trong phòng đáp trả một câu, nhưng một câu tiểu kỹ nữ nàng làm thế nào cũng nói không nên lời.
“Ai ya, Lão Thiên gia a! Ngài mở mắt ra mà xem a! Cái thứ kỹ nữ này lại muốn hành hạ ta đến chết mới vừa lòng a! Ta cả ngày hầu hạ một đại gia đình, cuối cùng một miếng ăn cũng không có a! Bây giờ một câu đều nói không được...” Lưu thị ở bên ngoài lại bắt đầu vỗ đùi gào lên, Triệu Noãn Tình từ khi xuyên đến lỗ tai nghe được nhiều nhất là tiếng khóc lóc om sòm của lão phụ nhân này, trong lòng phiền muốn chết, lệ khí muốn nén cũng nén không được.
Nàng túm lấy bánh bao nhỏ, bước nhanh tới cạnh cửa, “Xoẹt” một tiếng mở cửa phòng, lão đại Hoắc Khải Tinh đang ra sức đập cửa không phòng bị, trực tiếp nhào vào trong, chân vấp phải ngưỡng cửa, ngã tư thế vồ ếch tiêu chuẩn.
Thời này mặt sàn phòng ở đại đa số đều là đất, nhưng lúc phụ mẫu Hoắc Khải Minh xây nhà vì sạch sẽ dễ quét dọn, trong phòng được lát gạch đỏ, đương nhiên là tương đối cứng, Hoắc Khải Tinh vừa ngã chúi mặt trực tiếp xuống sàn, rụng nửa cái răng cửa không tính, trên môi cũng bị thương máu tươi chảy ròng ròng.
Hắn đau đến “ngao” một tiếng kêu thảm thiết, lại nhìn thấy trên mặt sàn nữa cái răng cửa màu trắng lẫn trong bãi máu nhỏ đỏ tươi, thì lập tức che miệng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng kêu không ra.
Hắn là cả người thẳng tắp ngã vào, ngực cũng nặng nề đập vào gạch đỏ trên mặt sàn, đau đến nằm bò nơi đó không nhúc nhích.
Tức phụ Hoắc Khải Tinh Phương Thục Bình thấy trượng phu mình ngã, vội vàng tới đỡ hắn, sau khi nhìn thấy thảm trạng cùng sắc mặt xanh trắng của hắn, trực tiếp hô một tiếng: “Gϊếŧ người a, Triệu Noãn Tình gϊếŧ người rồi!” Hô xong kéo đầu Hoắc Khải Tinh ôm vào trong lòng, ngồi bệt xuống khóc điệu trầm bổng du dương: “Đương gia a, chàng không thể bỏ ta mà đi! Chúng ta còn chưa sinh nhi dục nữ!”
Triệu Noãn Tình không nói gì nhìn Hoắc Khải Tinh bị ép chôn ở bộ ngực ba đào mãnh liệt của nàng ta sắp không thể thở được, nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở: “Ta không gϊếŧ hắn, nhưng nếu ngươi đè tiếp, hắn có chết hay không cũng rất khó nói.”
“Tiểu tiện nhân nhà ngươi, ta sẽ hại đương gia của ta sao?” Phương Thục Bình dù sao cũng lo lắng nếu Hoắc Khải Tinh thật sự chết chính mình về sau sẽ khó sống, khóc còn rất thật tâm, cho nên lúc nàng ngẩng đầu căm tức nhìn Triệu Noãn Tình thì trên mặt là nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ghê tởm làm cho Triệu Noãn Tình thiếu chút nữa ói hết bữa trưa lúc nãy.
“Ngươi thích nghe hay không tùy ngươi, ta cũng lười nói. Nhưng đây là phòng của ta, ngươi muốn khóc tang thì ra ngoài khóc đi, hoặc là về phòng của các ngươi cũng được.” Nói tới mức đó rồi, Phương Thục Bình vẫn ôm đầu Hoắc Khải Tinh ngồi bất động ở chỗ đó, Triệu Noãn Tình đá hai cước lên người Hoắc Khải Tinh, hai cước này một chút sức lực cũng không giữ lại, đá Hoắc Khải Tinh trực tiếp “ngao” một tiếng từ trong lòng Phương Thục Bình nhảy dựng lên.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Phương Thục Bình oán hận đỡ cằm trừng mắt nhìn Triệu Noãn Tình, vừa rồi cằm nàng ta bị đầu Hoắc Khải Tinh đυ.ng mạnh vào, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
“Nha, chứng minh cho ngươi xem, hắn không chết. Nhanh đi ra khỏi phòng ta!” Triệu Noãn Tình nhún nhún vai, ôm bánh bao nhỏ tựa vào khung cửa từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt kia giống như đang nhìn một đống rác rưởi.
“Ấy? Đương gia, chàng chưa chết a!” Phương Thục Bình nhìn Hoắc Khải Tinh đang che miệng rầm rì kêu đau, nhất thời cảm thấy cằm không còn đau nữa, ngay cả Triệu Noãn Tình cũng không để ý, cao hứng đưa tay đỡ hắn dậy, lại thấy máu trong kẽ tay hắn thì đau lòng không chịu được, dự định đỡ hắn đi tìm đại phu bốc chút thuốc.
Nãy giờ Lưu thị vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng, ban đầu nghe được Phương Thục Bình nói Hoắc Khải Tinh đã chết cũng hoảng sợ, nhưng ngay sau đó liền nghe được lời của Triệu Noãn Tình, lập tức biết là nhi tức ngu xuẩn của bà hiểu lầm, sau đó liền thấy nàng ta trực tiếp đỡ đại nhi tử ra.
Lúc ấy Lưu thị cảm thấy gân xanh trên trán nhảy lên liên tục, hận không thể tát vào mặt nhi tức ngu xuẩn này hai cái, như thế nào không biết ở lại trong phòng ăn vạ, cho dù Triệu Noãn Tình nghèo rớt mồng tơi, lừa không được cái gì, có thể làm cho nàng khó chịu một chút cũng tốt, nàng ta ngược lại, trực tiếp đi ra.
Phương Thục Bình cũng không nghĩ tới Lưu thị hiện tại đang bất mãn với nàng, nàng đỡ Hoắc Khải Tinh đi tới trước mặt Lưu thị nói: “Nương, miệng tướng công bị thương, ta dẫn hắn đi gặp đại phu. Nương, người lấy cho ta chút bạc đi!”
Lưu thị nhìn thấy đôi môi sưng đỏ chảy máu và răng cửa của Hoắc Khải Tinh thì hoảng sợ, nhưng vừa nghe Phương Thục Bình đòi tiền, lập tức trở mặt, “Cần bạc làm gì? Lão nương nơi nào có bạc? Ta thấy vết thương của lão đại cũng không phải trọng thương, nơi nào cần khám đại phu, cô lên núi tìm chút thảo dược đắp lên cho hắn không phải là được rồi sao?”
Triệu Noãn Tình nghe đến ngây người, lão thái thái này không riêng gì đối với mẹ con các nàng tàn nhẫn, đối với con trai của bà cũng giống như vậy! keo kiệt đến mức này thật sự làm cho nàng mở rộng tầm mắt. Cái gì là muốn tiền không muốn mạng, nhờ phúc của người Hoắc gia, hôm nay nàng rốt cuộc đã thấy được.
“Nương”, Phương Thục Bình nghe xong liền thét chói tai một tiếng, “Nương nhìn miệng Khải Tinh xem, răng bị gãy rồi, thế này còn không được xem là bị thương nặng sao? Chàng là thân nhi tử của ngài a!!!”
“Ta phi, ngươi cái tiện phụ, nhi tử của lão nương còn đợi người tới làm người tốt sao, ngươi đau lòng hắn ngươi cầm tiền riêng của mình đi tìm đại phu a!”
“Ta...ta làm gì có tiền riêng.” Giọng Phương Thục Bình lập tức thấp xuống, Dương Kim Hoa và Hoắc Minh Hà bên cạnh liếc nhau, đều thấy được sự hưng phấn trong mắt đối phương.
“Ta nói này đại tẩu, nhà chúng ta còn chưa phân gia đâu! Cất tiền riêng là không được, món tiền này tẩu cất cũng cất rồi, nương ta phúc hậu không cùng tẩu so đo, nhưng đại ca bị thương tẩu cũng không cho hắn trị, cái này không thể nào nói nổi đi!” Chụp mũ người khác là việc Hoắc Minh Hà giỏi nhất.
“Đúng vậy a! Đại tẩu, chuyện này ngươi làm đúng là không chính đáng rồi! Trong nhà nương là đương gia, ngươi làm sao có thể bí mật tiết kiệm tiền riêng!” Luận bỏ đá xuống giếng thì Dương Kim Hoa cũng không kém bao nhiêu, huống chi nếu thật có thể móc được chút tiền từ đại phòng, nhị phòng bọn họ nói như thế nào cũng sẽ dính chút quang!
“Đừng làm như bản thân vô tội lắm, Dương Kim Hoa, ta vẫn không nói là vì lưu mặt mũi cho ngươi, ngươi đã không muốn, ta cũng không che dấu cho ngươi nữa, từ cửa phòng ngươi đếm vào bên trong khối gạch thứ tư bên dưới đặt cái gì ngươi cho là ta không biết sao?” Lúc nãy không cẩn thận bị lộ tẩy, Phương Thục Bình cũng biết số tiền bản thân vụиɠ ŧяộʍ tiết kiệm kia không giữ được, nàng đau lòng muốn chết, nếu đã như vậy, vậy mọi người cùng nhau đau lòng là được rồi, tiền của nàng mất đi, nhà lão Nhị cũng đừng nghĩ giữ lại.
“Ta phi, Phương Thục Bình, ngươi làm tẩu tử lại biết rõ ràng đồ vật trong phòng tiểu thúc, ngươi có dụng ý gì? Nương a, người có thấy không, đại tẩu liên tục nhìn chằm chằm chuyện riêng của nhị phòng! người phải làm chủ cho ta a!” mắt Dương Kim Hoa trừng như sắp chảy máu, chút tiền ấy của nàng dấu đông dấu tay, thật vất vả mới tìm được địa phương nàng cho là an toàn nhất, kết quả dấu chưa được hai ngày đã bị đại tẩu nói toạc ra.
“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Ai nhìn chằm chằm chuyện trong phòng các ngươi, chính là Tử Lan nhà các ngươi chính miệng nói, nhi tử của ngươi bịa chuyện làm gì? lúc ấy cũng không phải chỉ có ta nghe được, tam đệ muội cũng ở đấy!” Phương Thục Bình biết Dương Kim Hoa không dễ chọc, vội vàng tức phụ lão tam Triệu Linh vào.