Edit & Beta: moè Sana
“Nương, cơm nấu xong rồi.” Một giọng nữ mềm mại vang lên, Triệu Noãn Tình nhíu mày, đứng dậy ôm lấy bánh bao nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài.
“Mẫu thân, thẩm bà sẽ không cho chúng ta ăn cơm chung.” Hoắc Tử Thần cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lý, ôm cổ Triệu Noãn Tình nhỏ giọng nói.
“Không sao, chúng ta không ăn của họ, chúng ta tự làm.” Triệu Noãn Tình vỗ vỗ lưng Hoắc Tử Thần, mở cửa đi ra ngoài.
Ngay giữa sân được thu dọn sạch sẽ là một cái bàn lớn, chung quanh toàn bộ là người Hoắc gia, một nam nhân sắc mặt âm trầm chừng năm mươi tuổi ngồi ở bên cạnh Lưu thị, hẳn là người đứng đầu Hoắc gia Hoắc Trạch.
Trên bàn bày một dĩa dưa muối đen sì, tỏa ra mùi vị quỷ dị, một dĩa lớn toàn rau xanh, một chút dầu cũng không thấy, còn có một chén lớn màu trắng không biết là cái gì, Lưu thị đang đứng ở nơi đó phân phát một giỏ bánh nướng đen sì cho mọi người, mặt bà là vẻ cao cao tại thượng tự cho mình hơn hẳn người khác, giống như cầm trong tay không phải một cái giỏ đựng bánh, mà là ngọc tỷ trên bàn Hoàng đế.
Lưu thị đang đưa bánh nướng cho nhi tử thứ hai của bà thì nghe được động tĩnh mà ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Triệu Noãn Tình ôm Hoắc Tử Thần hướng bàn bọn họ đi tới, mặt bà ta “xoạt” một cái xị xuống, “Ngươi ra đây làm gì? Đồ không biết xấu hổ, lão Hoắc gia ta không có cơm cho mẫu tử các ngươi, mau cút về phòng của ngươi đi.”
Triệu Noãn Tình giống như không nghe thấy, mắt không chớp ôm Hoắc Tử Thần đi vào phòng bếp, mà Lưu thị chỉ có thể sắc mặt âm trầm tiếp tục phát bánh, cũng không đi theo hai mẫu tử các nàng.
Vốn Triệu Noãn Tình còn cảm thấy kỳ quái sao Lưu thị không đuổi theo ngăn cản nàng vào phòng bếp, kết quả khi nhìn thấy ổ khóa to đùng trên ngăn tủ, nghi vấn của nàng chiếm được đáp án, nguyên lai bà cho rằng khóa tủ đựng lương thực lại thì có thể khiến mẫu tử các nàng không có cơm ăn!
Triệu Noãn Tình đặt bánh bao nhỏ trong lòng xuống đất, sờ sờ đầu hắn, dặn dò: “Tử Thần ở đây chờ mẫu thân, đừng đi loạn.”
“Mẫu thân người muốn làm gì?” đời trước Hoắc Tử Thần đã lĩnh giáo đủ chiêu số hành hạ người không lên được mặt bàn nhưng lại hiệu quả này của Lưu thị, có chút lo lắng nhìn Triệu Noãn Tình.
“Ngươi ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, mẫu thân trở về sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi.” Nói xong, Triệu Noãn Tình nhấc chân bước ra khỏi cửa phòng bếp, quả nhiên thấy được thần sắc đắc ý trên mặt Lưu thị.
Nàng hừ một tiếng, quay đầu đi tới trước đống củi đã được gom lại thành một đống, cầm rìu dùng để chẻ củi lên, đặt ở trong tay ước lượng, sau đó lại quay trở về phòng bếp. Nàng đã sớm phát hiện, lần xuyên không này nàng chẳng những mang theo không gian, mà khí lực trước kia cũng cùng tới, còn có dấu hiệu mạnh lên rõ ràng.
Tất cả người Hoắc gia đang ăn cơm trong sân đều vừa ăn vừa len lén nhìn động tác của Triệu Noãn Tình, chỉ có Dương Kim Hoa là không hề chú ý đến nàng, chỉ chăm chăm gắp đồ ăn trong dĩa bỏ vào trong chén của nàng ta cùng trượng phu và nhi tử.
Trở lại phòng bếp Triệu Noãn Tình cầm rìu ướm lên tủ, sau đó một búa bổ xuống, “cạch” một tiếng trầm đυ.c, trên cửa tủ xuất hiện một vết nứt.
Triệu Noãn Tình hài lòng nhìn, lại một lần nữa vung rìu lên.
“Dừng tay!!!” Lưu thị nghe thấy tiếng vang chạy vào nhưng vẫn không thể ngăn cản Triệu Noãn Tình chém phát nữa, trơ mắt nhìn cửa tủ bị chém hai nhát liên tục, chẳng những vết nứt to hơn, mà ngay cả toàn bộ cửa tủ đều xuất hiện không ít vết rạn.
“Ngươi cái thứ tiện đề tử muốn tìm đường chết sao, bình thường trộm gian dùng mánh lới còn chưa tính, vừa giả bệnh hai ngày, bây giờ lại động đao động thương, ngươi đây là muốn làm gì?” Bà ta dùng tốc độ làm cho người ta hoa mắt nhanh như chớp chạy vào phòng bếp, đứng giữa ngăn tủ và Triệu Noãn Tình.
Triệu Noãn Tình nhìn bà ta tức giận thở hổn hển, trong lòng lập tức liền cảm thấy thống khoái, nàng một tay cầm rìu, lui về phía sau hai bước, không mặn không nhạt nói: “Làm gì là làm gì? Đương nhiên là tìm đồ ăn rồi, sắp qua bữa trưa không cho chúng ta ăn, chẳng phải là để cho chúng ta tự làm tự ăn sao?”
“Ta phi, ngươi cái tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, cơm nơi này của lão nương coi như là cho chó ăn cũng không cho ngươi ăn, mang thằng nhãi này cút đi cho khuất mắt lão nương!” Lưu thị tay chống eo mắng.
“Lương thực nơi này đều là ta trồng, ngay cả ngươi và cả đại gia đình các ngươi cái gì cũng không làm đều có thể ăn, ta đương nhiên cũng có thể.” Nói xong, Triệu Noãn Tình vòng qua Lưu thị, rìu trong tay không chút lưu tình bổ vào cửa tủ một nhát nữa, lúc này xem như triệt để bổ cửa tủ nát bấy, vụn gỗ văng tung tóe khắp nơi.
“Ai yo, Lão Thiên gia của ta a! Ta không còn cách nào sống nữa, ta đầu tắt mặt tối lo liệu cả một đại gia tử ăn uống dọn dẹp, kết quả để cho một tiểu bối tiểu tiện trên đầu trên cổ a! tiểu tiện nhân này lại dám dùng rìu bổ ngăn tủ của ta a! Lão Thiên gia, ngài nhanh giáng thiên lôi đánh chết đứa nhi tức bất hiếu này a! lão nương nuôi Khải Minh lớn lên, còn cưới tức phụ cho nó, cuối cùng cưới phải thứ gì thế này ??????”
Lưu thị mắng chửi người như xướng khúc vừa vỗ đùi gào khóc, bà ta vừa khóc thì người Hoắc gia đang ăn cơm đều vây tới, trong tay Dương Kim Hoa còn bưng bát, miệng nhét đầy cơm nhai ngồm ngoàng đứng ở chỗ cách cửa xa nhất.
Triệu Noãn Tình chẳng những không để ý đến Lưu thị gào khóc, đối với người Hoắc gia vây quanh cũng không thèm nhìn một cái, nàng trực tiếp từ trong ngăn tủ cầm hai quả trứng gà cùng một chén nhỏ bột mì, suy nghĩ một chút, nàng vẫy vẫy tay với Hoắc Tử Thần, sau khi hắn chạy tới lại nhét hai quả trứng gà vào trong tay hắn.
“Ngươi làm gì? Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Lưu thị vốn đang giả khóc, vừa thấy Triệu Noãn Tình lấy trứng gà cùng bột mì bà để dành cho tôn tử bảo bối Hoắc Tử Lan ăn, lập tức không gào nữa, nhanh nhẹn đứng lên chắn ở trước mặt Triệu Noãn Tình.
“Xoạt” một cái, Triệu Noãn Tình vung rìu trong tay, chẳng những Lưu thị sợ tới mức lui về phía sau một bước dài, mà ngay cả những người Hoắc gia khác ở cửa cũng hoảng sợ theo, bọn họ làm sao cũng không hiểu nổi, sau khi bị bệnh một trận Triệu Noãn Tình lại bất chấp tất cả như vậy?
Nhanh nhẹn nhóm lửa nấu nước, trong lúc chờ nước sôi thì đập vỡ hai quả trứng gà, thêm nước vào bột mì nhồi thành cục tròn [1].
Bếp nông thôn nấu nước rất nhanh, chỉ chốc lát sau nước trong nồi liền sủi bọt tăm, Triệu Noãn Tình vắt bột thành cũng cục nhỏ rồi thả vào, sau đó không ngừng khuấy cho đến khi toàn bộ mì đều tản ra, lại đánh hai quả trứng còn nguyên vào trong nồi, chờ lòng trắng trứng chín nổi lên lại đổ hỗn hợp trứng đã đánh tan vào, còn thêm một chút muối. Một mùi thơm làm người ta chảy nước miếng lượn lờ quanh phòng bếp.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, cũng chỉ chưa tới một khắc, tất cả người Hoắc gia đều bị mùi hương bá đạo kia hấp dẫn, quên luôn việc ngăn cản Triệu Noãn Tình “ăn” lương thực và trứng gà nhà bọn họ, ngay cả khóe miệng Lưu thị cũng xuất hiện chất lỏng khả nghi.
[1] Bột ngật đáp, bột được vắt thành những cục nhỏ, dùng làm ngật đáp thang (súp Geda)
Phòng bếp Hoắc gia trước kia hầu như đều là nguyên chủ dọn dẹp, bên trong rất sạch sẽ, Triệu Noãn Tình từ trong ngăn tủ tìm được một cái nồi gốm sạch sẽ, múc hết thức ăn trong nồi lớn vào, sau đó gọi Hoắc Tử Thần trực tiếp bưng đi, đương nhiên rìu vẫn cầm khư khư trong tay.
Thẳng đến khi thân ảnh Triệu Noãn Tình biến mất ở cửa phòng bếp, mùi hương bá đạo kia biến mất, mọi người mới kịp phản ứng, bọn họ cư nhiên bị nồi mì câu mất hồn phách, ai cũng không nghĩ tới việc ngăn cản Triệu Noãn Tình dùng trứng gà cùng bột mì quý hơn vàng trong phòng bếp làm cho nàng ta ăn.