Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 4: Hoắc Tử Thần trọng sinh

Editor & Beta: mèo Sana

??? Có ý gì? Bánh bao nhỏ là nguyên chủ xuất giá mang theo sao? Không phải con cháu của Hoắc gia sao? Không đợi Triệu Noãn Tình làm rõ tin tức đột nhiên xuất hiện này, bên cạnh lại có nhân sĩ tự cho là chính nghĩa đứng ra nói chuyện.

“Khải Minh tức phụ, cô đang nói cái gì vậy? Sao có thể nói ra câu không nhận thức thẩm bà và đường tiểu cô tử chứ?” Đại thẩm nhi lúc ban đầu giúp Hoắc Tử Thần nói chuyện bây giờ lại nhìn Triệu Noãn Tình với ánh mắt không tán thành.

Thẩm bà? trong đầu Triệu Noãn Tình nhanh chóng tính toán, mới hiểu thẩm bà này hẳn là thẩm thẩm của trượng phu nguyên chủ. Đối với những thông tin mới xuất hiện này, trong lòng đối với vị lão thái thái vừa rồi mất hơn phân nữa ấn tượng tốt ban đầu, không phải kiểu người ba phải thì là gì? Ai rơi xuống hạ phong người đó có lý.

“Vị đại thẩm này, ta thật sự không nhớ rõ, hai ngày trước bị bệnh, lúc vừa mới tỉnh lại liền phát hiện mình cái gì cũng không nhớ được.” Triệu Noãn Tình ủy khuất nói, nàng cũng không phải giả bộ, nguyên chủ quả thật không để lại bất kỳ ký ức nào cho nàng!

“Cái gì? Không nhớ?”

“Đây là thật sao?”

“Có thể có khả năng đó, lúc trước Tử Thần cũng nói nương hắn phát sốt hai ngày, không chừng chính là bị thiêu hỏng đầu óc luôn rồi!”

“Đúng đó, khuê nữ Vương gia thôn bên cạnh cũng là phát sốt đến mức biến thành kẻ ngốc, nương Tử Thần chỉ là quên một vài chuyện cũng xem như còn tốt!”

“Nói cũng đúng, nhưng nếu không phải khuê nữ Hoắc gia đẩy nhân gia xuống sông thì đã không xảy ra chuyện này. Hơn nữa không nghe Tử Thần nói sao, lão Hoắc gia không tìm đại phu cho nhân gia, để cho nàng tự sinh tự diệt.”

Các thôn dân gần đó mồm năm miệng mười nghị luận sôi nổi, hơn nữa người truyền càng ngày càng nhiều, không bao lâu cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều biết Triệu Noãn Tình sốt cao đến mức đốt hư đầu óc, cái gì cũng không nhớ rõ.

Triệu Noãn Tình hài lòng nghe người xung quanh nghị luận, nội tâm sung sướиɠ, cứ như vậy, cho dù nàng có hành động gì khác người cũng sẽ không có ai cảm thấy kỳ quái, nàng đại khái đã thoát được kết cục bị thiêu chết rồi đúng không?!

Nàng tận lực khống chế biểu tình trên mặt, nhìn một vòng bốn phía, sau đó ánh mắt liền đối diện với thân ảnh nho nhỏ đứng dưới gốc đại thụ kia. Chỉ là nàng đã nhìn thấy gì trong đôi mắt đó đây? Nghi ngờ, mất mát, tức giận và...không hiểu?

Trong nháy mắt đó Triệu Noãn Tình cơ hồ cho rằng nàng đã bị lộ tẩy, nàng lại nhìn tiểu Đậu Tử bên cạnh một cái, kết quả trong mắt tiểu tử kia chỉ thấy được mờ mịt cùng không thể tin, đây mới là ánh mắt nên có của một tiểu hài tử!

Như vậy, nhi tử tiện nghi của nàng tựa hồ không đơn giản!

Lúc này tâm tình Hoắc Tử Thần quả thật rất phức tạp, bởi vì kiếp trước nương của hắn đúng là đã chết, bởi vì rơi xuống sông sốt cao không hạ, Hoắc gia chẳng những không mời đại phu cho nương hắn, ngay cả cơm cũng không cho nàng ăn, hôn mê hai ngày sau thì tắt thở.

Mà hắn sau khi không có nương vẫn sống trong nhà thúc công, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bắt đầu làm việc, còn luôn ăn không đủ no.

Mà phụ thân hắn đối với cảnh ngộ của hắn hoàn toàn làm như không thấy, hắn cứ như vậy không nơi nương tựa, giống như súc sinh sống đến mười bốn tuổi.

Mỗi thời điểm hắn cảm thấy sắp chịu không nổi nữa đều nhịn không được nghĩ, nếu nương còn sống, có phải cuộc sống của hắn cũng sẽ không khổ sở như vậy.

Về sau Hạ quốc xâm chiếm biên giới, thời điểm triều đình trưng binh, Hoắc gia sửa lại tuổi của hắn, đẩy hắn ra chiến trường.

Sau khi vào quân đội, Hoắc Tử Thần với một bầu phẫn uất rốt cục có chỗ phát tiết, hắn vốn là một thân một mình, không vướng bận gì, cho nên ở trên chiến trường thập phần lớn mật, dám liều mạng chém gϊếŧ, sau đó trời xui đất khiến thế nào lại cứu được Tứ hoàng tử.

Có được sự trợ giúp của Tứ hoàng tử, sau khi chiến sự kết thúc hồi kinh thụ phong, hắn trở thành chính tứ phẩm Trung Vũ tướng quân, cũng chính thức gia nhập trận doanh của Tứ hoàng tử, từ đó bắt đầu con đường một bước lên mây của hắn, hắn cũng đổi tên mình thành Triệu Tử Thần.

Ngay lúc đó biên cảnh còn chưa ổn định, chiến sự liên tục phát sinh, dưới sự điều động của Tứ hoàng tử, Triệu Tử Thần trở lại biên cương đánh trận nhiều năm, lập được công huân không nhỏ, chức quan cũng thăng liên tục, chờ sau khi biên cảnh hoàn toàn bình định, hắn một bước lên mây, trở thành chính nhị phẩm Thống Lĩnh Ngự Lâm quân bảo vệ kinh thành.

Chuyện kế tiếp mười phần thuận lợi, Triệu Tử Thần một đường đi theo Tứ hoàng tử thần chắn sát thần, phật chắn sát phật, bảo vệ hắn đi lên vị trí chí cao kia, sau khi hết thảy đã được định đoạt, hắn được phong thành Trấn Quốc Công, khôi phục tên thật Hoắc Tử Thần.

Nhưng đạo thánh chỉ đầu tiên hắn cầu xin Hoàng Thượng lại là để cho hắn "Tự thỉnh xuất tộc".

Phải biết rằng thời cổ đại, thế nhân sẽ chỉ trích một người không có tông tộc, nhưng tân hoàng chẳng những không giáng chức Hoắc Tử Thần, ngược lại phái nội thị tâm phúc cùng nhau hồi hương ban chỉ, hung hăng chống lưng cho Hoắc Tử Thần, cũng lần nữa cho mọi người biết được địa vị của hắn ở trong lòng Hoàng thượng.

Trấn quốc công không nghỉ ngơi mang theo thánh chỉ trở về quê hương, trực tiếp để cho nội thị tuyên đọc thánh chỉ trong từ đường Hoắc gia, sau đó liền dứt khoát hạ ngục người của Hoắc gia, ngay cả một lý do cũng không đưa ra.

Không một quan viên nào dám nhẹ tay xử lý người làm cho Trấn Quốc Công phẫn hận đến tận bây giờ, bao gồm nữ nhi đã xuất giá cùng hài nhi còn trong tã lót, toàn bộ đều bị lưu đày đến Cực Bắc, cả đời không được trở về.

Về sau, chuyện này cũng trở thành vết nhơ duy nhất trong cuộc đời Trấn Quốc Công anh minh thần võ.

Hoắc Tử Thần cả đời này đã từng hèn mọn đến trong bụi bặm, cũng đã từng hiển hách đến vị cập nhân thần [1], hắn cuối cùng sống đến bảy mươi sáu tuổi, trải qua ba đời hoàng thất, quyền thế thủy chung không suy yếu, tình nghĩa quân thần lưu truyền thành một đoạn giai thoại, xem như nhân sinh không còn gì tiếc nuối.

[1] Vị cập nhân thần: chỉ thần tử đạt được chức vị cao nhất trong thời đại quân chủ chuyên chế.

Nhưng sau khi tỉnh lại, mình lại biến thành một tiểu thí hài ba tuổi, mà nằm bên cạnh hắn lại là nữ nhân hắn thường xuyên nhớ tới nhưng lại không hề có ấn tượng, nương hắn, nương còn sống.

Chỉ là tình huống của nương rất không tốt, không có thần trí không nói, toàn thân còn nóng như lửa đốt, so với người chết thì tốt hơn một chút, nàng vẫn còn chút hơi thở, nhưng chút hơi thở mong manh này bất cứ lúc nào cũng có thể tắt, xem ra đây là thời khắc nương chết ở kiếp trước.

Nhưng lúc này đây hắn dù thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn nương chết đi, vì vậy hắn muốn đánh cược một phen mới liều mạng bị thẩm bà đánh một trận cũng muốn lấy chút đồ cho nàng, thử xem có đồ ăn rồi nàng có thể sống thêm được nữa hay không.

Lúc bị thẩm bà dùng nhánh cây quất vào người, trong lòng nghĩ nếu ông trời đã để cho ta quay về ngay lúc này, hẳn là sẽ không để cho ta phải chịu khổ một lần nữa, hắn đưa ta trở về hẳn là để cho ta giải cứu nương.

Chính loại tín niệm này làm cho hắn chống đỡ được cho dù bị đánh đau hơn nữa, cũng hảo hảo che chở khối bánh kia.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, lần này nương quả thật không chết, nhưng lại quên hắn, quên tất cả. Nhìn người phụ nữ ngồi xổm trước mặt hắn lộ vẻ thấp thỏm lại cố gắng thể hiện sự trấn định này, Hoắc Tử Thần đột nhiên cảm thấy cứ như vậy cũng không tệ, dù sao hắn cũng không có ký ức về nương, vậy thì một lần nữa bắt đầu làm một đôi mẫu tử thật tốt đi!

“Nương~~~”Giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở lập tức bùng lên tình yêu thương của Triệu Noãn Tình, nàng đưa tay kéo bánh bao nhỏ ôm vào trong ngực, lại bởi vì thân hình gầy trơ xương này mà nhíu mi, lập tức hạ quyết tâm nhất định phải đem bánh bao nhỏ gầy này dưỡng thành bánh bao mập mạp đáng yêu.

“Không sợ, sau này nương bảo vệ con, không bao giờ để người khác khi dễ con nữa.” Triệu Noãn Tình nói, nàng nói với bánh bao nhỏ, cũng là nói với chính mình.

“Ưm” Hoắc Tử Thần lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi trùng sinh trở về.

“Đi, dẫn nương về nhà, chúng ta đi làm đồ ăn ngon.” Triệu Noãn Tình cũng cười theo.

“Được” Hoắc Tử Thần chủ động nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay thô ráp của Triệu Noãn Tình, xoay người vẫy vẫy tay với Tiểu Đậu Tử, mang theo Triệu Noãn Tình đi về nhà.