Giờ đây Cốc Trí Viễn đang rất bất mãn, thản nhiên cãi lại, "Không phải em nói anh bị người khác nhìn thấy cũng không sao à?"
"Cãi lại phải không?" Nghê Thần Khiên bất đắc dĩ xoa xoa ngực anh, "Thích lộ ra như vậy, muốn em tìm sân khấu để cᏂị©Ꮒ anh không?..."
"Đừng..." Cốc Trí Viễn nhanh chóng chịu thua, "Anh đi tắm, em nhớ ẵm Tu Nhã vào nhà, xem cậu ấy có sai không, cần gọi bác sĩ hay không..."
"Được rồi, đừng dong dài nữa."
Nghê Thần Khiên vỗ vỗ cánh mông mũm mĩm của anh, ý bảo anh nhanh chóng đi vào nhà, còn mình ra bế Cốc Tu Nhã nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Cốc Trí Viễn tắm rửa sạch sẽ rồi đi đến phòng của Cốc Tu Nhã, trong phòng tắm có tiếng nước, hẳn là Nghê Thần Khiên đặt Cốc Tu Nhã lên giường rồi đi tắm rửa.
Cốc Tu Nhã nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm nghiền, nhưng khuôn mặt nhu hoà, trông thật sự không giống như đau khổ. Nhưng anh vẫn không tránh khỏi lo lắng, nếu không có vấn đề gì thì tại sao vẫn chưa tỉnh? Bụng đã lớn thế này, liệu ngất xỉu có làm ảnh hưởng đến đứa bé không? Hơn nữa Cốc Tu Nhã là Omega của Nghê Thần Khiên vậy sao lại ngất xỉu vì không thể chịu nổi pheromone của hắn? Hay là vì cơ thể có vấn đề?
Anh lo lắng nhìn chăm chú vào khuôn mặt Cốc Tu Nhã đang ngủ, trong lòng ngập tràn sâu muộn. Nếu Cốc Tu Nhã thật sự xảy ra chuyện gì, hai bác và bà làm sao có thể chịu đựng được...
Cánh cửa mở ra, Nghê Thần Khiên mặc đồ ngủ mang theo hơi nước khắp người đi ra khỏi phòng tắm, Cốc Trí Viễn chạy nhanh tới nắm lấy cổ tay lạnh lẽo của hắn, "Tu Nhã vẫn chưa tỉnh, hay là chúng ta đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra xem sao đi?"
Nghê Thần Khiên nhíu mày, ghé lại hôn anh một cái, "Đã nói không sao đâu, anh đừng lo lắng, nếu có thời gian thì mau đi nấu bữa tối cho em đi."
Nói xong lại bóp mông anh, không thèm liếc mắt nhìn Cốc Tu Nhã lấy một cái đã rời khỏi phòng.
Thật quá đáng, Cốc Trí Viễn tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, cho dù xuất thân có chênh lệch rất lớn, nhưng dù sao Cốc Tu Nhã cũng là vợ hắn, sao lại có thể không thèm quan tâm chút nào, hắn đùa bỡn mình còn chưa tính, sao lại có thể đối xử tệ với Cốc Tu Nhã như vậy!
Tính tình Cốc Trí Viễn vốn hiền lành, ngay cả khi tức giận cũng không nghĩ ra được lời nào ác độc hơn nên chỉ biết mắng một câu người với cánh cửa không một bóng người.
"Ai là người xấu?"
Cốc Trí Viễn bỗng dưng quay đầu lại, nhìn thấy Cốc Tu Nhã đã mở mắt, kinh ngạc bước tới, "Em tỉnh rồi à? Có khó chịu chỗ nào không?"
"Ưm ~" Cốc Tu Nhã khịt mũi, yếu ớt ngồi dậy, "Anh Trí Viễn, trên người anh cũng có pheromone của Thần Khiên..."
Cốc Trí Viễn sững người tại chỗ, răng va vào nhau lập cập, "Em... Em phát hiện?"
"Đúng vậy... Khắp nhà đều là pheromone của Thần Khiên, không phải anh ấy đến kỳ động dục chứ? Anh Trí Viễn, sao anh căng thẳng vậy?"
"Không có gì..." Cốc Trí Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cơ bắp toàn thân cũng thả lỏng ra, anh cầm gối lót xuống sau lưng Cốc Tu Nhã để cậu ngồi thoải mái hơn, sau đó mới nói: "Lúc em về đến nhà đã té xỉu ở cửa, anh rất lo lắng cho em."
"À... Em không sao đây, chỉ là pheromone của Thần Khiên quá nồng nên em chịu không nổi."
"Ừm, Nghê tiên sinh cũng nói như vậy."
"Anh ấy cũng nói như vậy?" Cốc Tu Nhã ngẩng đầu nhìn Cốc Trí Viễn, trong ánh mắt hiện lên những cảm xúc khác thường.
Cốc Trí Viễn khó hiểu, "Đúng vậy, sao thế?"
"Không có gì..." Cốc Tu Nhã lắc đầu, nghiêng người lấy một viên thuốc ức chế trong ngăn kéo ra đưa cho Cốc Trí Viễn, "Thần Khiên không thích mất kiểm soát vì kỳ động dục, anh Trí Viễn, anh giúp em mang thuốc ức chế xuống dưới lầu đưa cho anh ấy với."
Là một Beta, Cốc Trí Viễn không có nhiều hiểu biết về pheromone, anh không chắc Nghê Thần Khiên có phải vì đến kỳ động dục mà mất kiểm soát hay không, chỉ có thể làm theo lời Cốc Tu Nhã nói.