Bạn Cùng Phòng Của Tui Siêu Ngon Luôn

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công Tử Thông hiển nhiên đã bị Du Kỳ đả kích, không nói nên lời thật lâu, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ sầu muộn.

Cho đến khi đồng nghiệp y nhắc nhở, nên đi rồi.

Lúc này ánh mắt Công Tử Thông mới nhìn Du Kỳ đầy phức tạp, trong mắt thậm chí còn có tia khó hiểu, mọi người ở đây đều thầm suy đoán có lẽ là y nghĩ không ra mình thua ở điểm nào, bội kiếm của vương giả thời Xuân Thu ngay cả sống lưng cũng không thẳng tắp được như lúc đầu, hồn bay phách lạc nói: “Vậy tôi đi trước, các cậu… thi đấu cố lên nhé.”

Y xoay người, bạch y bay giữa không trung cũng có độ cong rất thấp.

“Được, cảm ơn, gặp lại ở trận đấu nhé!” Châu Mộ vẫy tay, cậu tựa như một chút cũng không nhận ra sự khác thường của Công Tử Thông. Chứ như thế này, sự nhiệt tình của cậu trái lại là một loại tàn nhẫn.

Xuân Mười Chín còn phân tích trong đầu một phen, bỗng dưng gã lại có cái nhìn mới về Châu Mộ, con lai với loài người này thoạt nhìn như là phải ôm chặt đùi lớn mới sinh tồn được ở Hoa Linh, thế mà cũng có một mặt cool ngầu, thậm chí là lạnh lùng?

Một giây sau, Châu Mộ đã vươn vai nói: “Ui cha, tôi què rồi!”

Sau đó được bạn học Dù Kỳ, ngôi sao văn minh của trường, một kẹp một đỡ về ký túc xá.

Xuân Mười Chín: “……” Có lẽ là gã nghĩ nhiều rồi.

Sau đoàn trọng tài, trước khi lễ khai mạc đại hội thể thao diễn ra thì các đội đại biểu của những trường đại học khác cũng lần lượt đến Hoa Linh, sống trong ký túc xá cho vận động viên được quy hoạch đặc biệt, còn tiến hành huấn luyện đơn giản, tương tự như kỳ huấn luyện học sinh mới mà Châu Mộ từng tham gia, nhắc nhở về những cấm kỵ trong trường.

Lần này tổng cộng có một nghìn năm trăm sinh viên đến từ các trường đại học khác nhau dự thi, tính thêm cả nhân viên đi theo, tổng cộng có 1832 vị khách sẽ dừng chân tại Hoa Linh trong hai mươi ngày, hoàn thành mười ba hạng mục thi đấu.

Vì thế nên phía Hoa Linh cũng rất bận rộn, phải tiếp đãi nhiều tuyển thủ như vậy, mọi người bất đồng chủng tộc, còn có thói quen riêng, cho nên thường phải tiếp đón bằng cách khác nhau.

Tính cách Thiên Kỳ trước giờ luôn không nhàn rỗi nổi, lần này trở thành tình nguyện viên nhỏ tuổi nhất, bận rộn trước sau, còn tranh thủ chộp được chức tiểu đội trưởng.

Ngày khai mạc, Châu Mộ thay đồng phục học sinh mà từ khi nhập học đến giờ chưa mặc lần nào.

Cậu lớn lên ở thành phố của loài người, không quá quen với loại trang phục được chế tác như thời xưa này, Hoa Linh cũng không kiểm tra tác phong kỷ luật, cho nên đây đúng là lần đầu cậu mặc thật, thắt đai lưng qua loa, nhìn vào gương, “Ừm, không tệ.”

Một bàn tay từ bên cạnh dò đến, nắm lấy dai lưng của Châu Mộ, cởi ra.

Châu Mộ chậm một nhịp, đè bàn tay kia lại: “…Làm gì đấy?”

Dù Kỳ hơi dùng sức, kiên quyết cởi đai lưng của cậu ra.

Cơ thể Châu Mộ chợt căng cứng, cảm nhận được đai lưng đã tuột khỏi tay, sau đó Du Kỳ một tay kéo đai lưng ra, cúi đầu nói với cậu: “Đặt vạt áo sai cách rồi.”

Du Kỳ giúp Châu Mộ sửa vạt áo phải lên trên, thắt đai lưng lại, hắn quanh năm đều mặc đồ này, động tác cực kỳ thành thạo, sau khi mặc xong, khoác choàng ngoài cùng, màu xanh lá nhạt của bộ đồ cũng rất tôn da của Châu Mộ, dưới ánh mặt trời có cảm giác như trắng đến trong suốt vậy, Du Kỳ cầm cổ áo choàng trong tay cũng sửng người một chốc, đây dường như là thời cơ tốt…

“Í, anh phối đồ hả?” Ánh mắt Châu Mộ dừng ở cổ áo hắn, bỗng nhiên phát hiện ra gì đó, kiễng chân kéo ra một chút, xác định ở trong áo choàng của Du Kỳ chính là áo sơ mi mình tặng, chiếc áo sơ mi này sắp thay thế bộ đồng phục học sinh mà đóng đinh trên người Du Kỳ luôn rồi, Châu Mộ không khỏi cười rộ lên, “Được đó được đó, phối như này cũng đẹp lắm.”

Lúc này, điện thoại Châu Mộ vang lên, là nhóm chat của đại hội thể thao đang thúc giục mọi người tập hợp.

“Nên đi rồi!” Châu Mộ kéo Du Kỳ chạy ra ngoài.

Du Kỳ vốn có chút thất vọng, suy đi nghĩ lại, đoạt giải quán quân rồi nói sau cũng không muộn.

Theo sự sắp xếp của ban ủy viên đại hội thể thao, Châu Mộ và đội của cậu tập hợp với các vận động viên khác của Hoa Linh, xếp hàng chờ lễ khai mạc mới tiến vào sân. Ngoài ra còn có các nhóm nhϊếp ảnh đi dạo quanh hội trường, dùng máy ảnh ghi lại sự kiện lớn này.

Vì lần tập hợp này, từ mười ngày trước Yến sư huynh đã không được phép ra ngoài, miễn cho y lại khoang đất, học sinh trường mình rơi xuống hố thì không sao, nhưng trong thời gian diễn ra đại hội thể thao, như thế không phải sẽ để cho trường khác chê cười à.

Địa điểm tập hợp cực kỳ náo nhiệt, từ trên cao nhìn xuống, từng đội hình phalanx* của các trường đại học giống như những khối vuông bất quy tắc có màu sắc khác nhau.Sở dĩ nói là bất quy tắc, là bởi vì bọn họ đứng xếp hàng hiển nhiên không được quy củ như Châu Mộ nhìn thấy lúc còn ở trường của loài người, không chỉ là trái phải trước sau không đều, vì có sự hiện diện của những quỷ tu thích lơ lửng trên không, cho nên phía trên cũng có thể sẽ nhô lên một đoạn…

Mà trong đội ngũ của Hoa Linh, rõ ràng là có một vòng tròn trống rỗng xung quanh năm người Châu Mộ.

Tất nhiên chủ yếu là vì Du Kỳ, bốn người còn lại thuộc loại bị vạ lây, phần lớn thời gian, mặc kệ là ở lớp học, căng tin, sân thể dục, nói chung là tại tất cả địa điểm, thì mọi người đều không dám đứng gần Du Kỳ.

Lúc Châu Mộ xuất hiện một mình thì luôn được các bạn học khác sáp lại, nhưng khi Du Kỳ ở đây thì liền bị “cách ly” chung. Chỉ là hình như cậu cũng không để ý lắm, ngược lại còn thân thiết hỏi han Quy Hữu Kỳ: “Bây giờ thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, kéo ống tay áo lên như thế sẽ không bị cảm lạnh chứ?”

Từ Thiên Dịch cách mặt đất ba thước (tầm 1 mét) cúi đầu cười ha hả, nói: “Đàn em Châu Mộ thật tốt bụng, quan tâm đến chất lượng thịt… à, tố chất cơ thể bạn học như thế.”

Quy Hữu Kỳ: “……”

%¥#&> Giả vờ giả vịt cái gì, nói toạc ra hết cả rồi.

Các vận động viên của đội ngũ đứng bên cạnh đội Hoa Linh đều mặc đồng phục có in dòng chữ “Kinh Sơn”, là những tráng sĩ đến từ Học viện Kinh Sơn.

Học viên Kinh Sơn là trường đại học thuần yêu tộc, chỉ tuyển nhận yêu tộc, mấy năm trước đừng nói là quỷ tu, đến cả người lẫn huyết thống của loài người cũng không nhận. Chẳng qua xã hội thời nay con lai càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng chỉ có thể thức thời mà nhận vào.

Châu Mộ nhìn vài lần liền phát hiện, bên kia có hai vận động viên cũng có hoàn cảnh tương tự bọn họ, đều bị “cách ly” như nhau, mọi người xung quanh đều né ra một khoảng nhất định.

Đồng bệnh tương liên mà.

Lúc này đây, hai người kia xoay người, Châu Mộ thấy rõ các nàng thế mà có dung mạo giống nhau, nước da hơi ngăm, nhưng dưới ánh mặt trời lại hiện lên màu sắc khỏe khoắn, mái tóc dài buộc lên, bên má có hai lọn tóc râu gián, ánh mắt sáng ngời, đúng thật là một đôi thiếu nữ thể thao xinh đẹp và khỏe mạnh, nắm tay nhau đứng cùng một chỗ lại có cảm giác đẹp gấp bội phần.

Châu Mộ nhìn hai người họ, lúc lơ đãng, ánh mắt hai nàng cũng nhìn thấy Châu Mộ, hai bên đều thấy rõ tình cảnh của đối phương, không khỏi tỏ ra ý thương tiếc cho nhau.

“Hi.” Châu Mộ chủ động chào hỏi.

Cặp song sinh đồng loạt nói: “Chèo cậu.”

Có mang chút giọng địa phương, đây thế mà là yêu quái đến từ Lĩnh Nam.

Châu Mộ đồng tình nói: “Các cậu cũng bị bạo lực học đường à?”

Học sinh Hoa Linh: “…?”

Cặp song sinh kia đến cả biểu cảm cũng giống nhau, đáng thương yếu ớt lắc đầu: “Không có, đều là tại chúng tôi không tốt, tu hành nhiều năm vẫn không bỏ được tập tính nguyên sinh, khó trách mọi người xa lánh chúng tôi, đây không tính là bắt nạt đâu.”

Mắt Châu Mộ toát lên vẻ đồng tình, “Cũng ngây thơ quá đi.” Cậu ngẩng đầu lên, nặng nề nói với Du Kỳ, “Thật sự làm cho người ta cảm động mà, hu hu.”

Các bạn học khác liền thấy Du Kỳ thế mà còn phụ họa: “Đúng vậy.”

Học sinh Hoa Linh: “…”

Quy Hữu Kỳ thấy Châu Mộ nói chuyện với hai bạn học xinh đẹp, sắc tâm khẽ rục rịch, bày ra bộ dáng có cùng mối thù với Châu Mộ, luồn qua đi đến gần nói: “Kinh Sơn các cậu cũng quá đáng quá rồi đó, còn phân biệt đối xử nữa, có ai mà không phải tu luyện từng chút một, dần dần mới cởi bỏ được tập tính của chủng tộc chứ.”

Các nàng nghe Quy Hữu Kỳ nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, khẽ cúi đầu ngượng ngùng nhìn Quy Hữu Kỳ, hai tay xoắn lại một chỗ, xoa xoa vạt áo.

Quy Hữu Kỳ duỗi tay ra, cầm tay các nàng, “Chúng ta là những người bị bắt nạt, nên ôm nhau sưởi ấm. Nào, lại đây đứng với tôi đi, các cậu tên gì?”

Cặp song sinh nói, “Tôi là Tây Tây.”

“Tôi là Tô Tô.”

Quy Hữu Kỳ cảm nhận được làn da trơn nhẵn nằm trong tay mình, cười hì hì nói: “Tôi là Quy Hữu Kỳ, là Quỷ Đầu Ngư của Nam Hải.”

Trước giờ gã chưa từng che giấu nguyên hình của mình, lúc này lại mang theo chút ý định khoe khoang thể hiện, nói xong còn liếc nhìn các bạn học của Tây Tây Tô Tô một lượt, có điều những người đó đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn có người trợn trắng mắt với gã.

Tây Tây và Tô Tô liếc mắt nhìn nhau, hai cô gái thật thà thấy Quy Hữu Kỳ đã tiết lộ lai lịch của mình rồi, cũng thẳng thắn nói: “Chị em chúng tôi thuộc bộ Blattodea đó.”

Quy Hữu Kỳ: “Ồ, Blattodea à.”

Hử, chờ chút, Blattodea?

Mặt Quy Hữu Kỳ ngớ ra, đó hình như là…

Châu Mộ đứng phía sau tò mò hỏi: “Là gián Mỹ hay là gián Đức? Tới từ Lĩnh Nam, hẳn là gián Mỹ phải không?”

Cặp song sinh lại xấu hổ xoa xoa tay mình, phát ra tiếng sột soạt: “Ừm!”

Quy Hữu Kỳ: “……”

Gián?!

Giờ đây nhìn lại động tác xoa tay của hai nàng, còn cả tóc mai giống như hai sợi râu dài bên má, nhìn thế nào cũng thấy sai trái. Chẳng trách tay lại trơn nhẵn như vậy, gã còn tưởng là hai bạn nữ xinh đẹp này thoa kem dưỡng da tay, bây giờ nghĩ lại, e là cặp song sinh này vừa mới bới rác xong!

Chờ đã, nói không chừng căn bản cũng không phải là song sinh, mà là hai trong năm mươi bào thai…

Ngay lúc này, có nhϊếp ảnh gia ở hiện trường bay ngang qua, còn kéo ống kính lại gần, chụp Quy Hữu Kỳ và Tây Tây Tô Tô, có lẽ là muốn thể hiện tình hữu nghị giữa vận động viên hai trường.

Tây Tây và Tô Tô phát hiện mình bị chụp, liền ngượng ngùng một trái một phải nép sát vào Quy Hữu Kỳ.

Quy Hữu Kỳ vốn định chuồn đi, giờ đã ngại không muốn động đậy nữa rồi, bày ra một nụ cười chết lặng với máy ảnh. Gã bị vấy bẩn rồi.

……

Quy Hữu Kỳ đâm lao thì phải theo lao, kiên trì đứng cùng với hai thiếu nữ xinh đẹp, đợi đến khi tiến hành lễ khai mạc, vận động viên vào sân thì mới trở về đội, còn bị Châu Mộ nhắc nhở nhớ tắm rửa sạch sẽ một chút. Không phải là cậu phân biệt đối xử hai bạn học kia, cậu đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, nhưng quả thực là phải chú ý đến vệ sinh thực phẩm mà.

Với tư cách là chủ nhà, đội đại diện của Hoa Linh tiến vào sân cuối cùng.

Hầu như toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đều đến xem lễ khai mạc, vận động viên của Hoa Linh vừa xuất hiện, lập tức vang lên tiếng hoan hô cùng vỗ tay như núi rít biển gào, hơn nữa âm thanh này lại đạt tới một đỉnh cao khác khi ống kính trên màn hình lớn lia đến Châu Mộ.

Động tĩnh này khiến vận động viên của những trường khác giật mình một phen, là ai đó, nhân khí cao dữ vậy? Là vận động viên nổi tiếng, thuộc đội ứng cử viên sáng giá cho chức quán quân nào sao?

Nhưng nhìn kỹ lại…

Quá yếu.

Đến cả hơi thở cũng không ổn định, giống như loài người bình thường, cũng không phải là người có thân thể cường tráng nhất. Có thể nói, toàn thân từ trên xuống dưới đều viết đầy ba chữ dễ bắt nạt.

Bởi vì Châu Mộ mới nhập học, các đội đại diện khác mặc dù có thu thập tình báo, nhưng cũng sẽ bỏ sót cậu, nên lúc này đây không ai biết rốt cuộc cậu là ai, tham gia hạng mục gì.

Mà những người này cũng không biết, học sinh Hoa Linh hoan hô, không chỉ vì quả thật Châu Mộ đang ở trong đội sáng giá nhất cho ngôi vị quán quân, mà còn là vì mọi người đã thảo luận từ sớm rồi: Mặc dù có Du Kỳ ở đây, nhưng với độ nguy hiểm của đấu võ tự do thì vẫn khó để bảo vệ cho Châu Mộ không bị thương.

Nếu cậu ta bị thương, mọi người lại có thể ngửi thấy mùi thơm rồi! Tuy rằng không ăn được, nhưng có còn hơn không mà. Du Kỳ ăn thịt uống canh, còn không cho mọi người ngửi chút mùi sao?

Châu Mộ, người được nhiệt liệt hoan nghênh, cũng có thể nói là người bị mọi người ngấp nghé, sau khi phát hiện mình đang xuất hiện trên màn hình lớn thì cũng nhiệt tình vẫy tay.

Người chỉ đạo phát sóng cũng to gan điều khiển ống kính, để Dù Kỳ tiến vào khung hình.

Châu Mộ rất thích đám người náo nhiệt này, huống chi bầu không khí nơi đây lại cực kỳ phấn khởi, cậu nhìn thấy Du Kỳ cũng xuất hiện trên màn hình lớn—— Không thể không nói, sau khi Du Kỳ xuất hiện, tiếng hô hào của khán giả liền giảm sút trong vài ba giây, có hơi kẹt lại trong cổ họng.

Nhưng Châu Mộ từ trên màn hình phát hiện Du Kỳ đang cúi đầu nhìn mình, giống như bị bầu không khí ở nơi này lây nhiễm, xoay người nhảy vọt lên, trèo lên lưng Du Kỳ. Tay trái Du Kỳ vươn ra sau, nâng người cậu lên, trên mặt cũng hiện ra ý cười.

Châu Mộ nắm lấy tay hắn vẫy vẫy: “Tôi thích Hoa Linh quá đi mất!”

Tiếng hoan hô ở hiện trường vốn vì Du Kỳ mà giảm đi, thoáng cái lại bùng nổ lần nữa.