Ma Cà Rồng Đẹp Trai Quyến Rũ Tôi

Chương 33: Lạc Vào Nơi Nguy Hiểm

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tiểu Hạo cộng với nhiệt độ lạnh lẽo bất thường trong cơ thể cậu bé, Băng Khả vô cùng sót ruột nói với Lục Vu Quân.

“Thằng bé lạnh quá! Hay là anh ngừng ở một bệnh viện nào đó đi!”

“Bệnh này của thằng bé chỉ có Hứa Cẩn mới trị được nên phải về biệt thự, em đừng lo, Tiểu Hạo sẽ không sao hết!”

Lục Vu Quân chỉ có thể nói với cô điều này, không muốn cô biết sâu hơn về vấn đề bên trong.

Tuy đã hơn mười một giờ đêm nhưng Băng Khả không có một chút nào gọi là buồn ngủ, nhìn Tiểu Hạo đang thϊếp đi trong lòng mình, hơi thở khó nhọc mà run rẩy trong lòng sờ vào khuôn mặt con trai mếu máo, tuy cậu không phải do Băng Khả đứt ruột sinh ra nhưng cô từ lâu đã coi cậu bé còn hơn cả con mình.

Đến khi họ về được Lục Gia đã hơn 12 giờ đêm. Hứa Cẩn được Lục Vu Quân thông báo từ trước đi một chuyến đến Lục Gia. Cậu ta lấy ra một viên thuốc màu xanh dương hình tròn nho nhỏ bỏ vào miệng Tiểu Hạo, Băng Khả hơi tò mò về viên thuốc có màu sắc quái dị này vì chưa thấy qua bao giờ buông lời hỏi.

“Đây là gì?”

Hứa Cẩn cất ánh mắt nhìn cô đáp lời.

“Là Hạch Đan!”

Lo lắng nhìn Tiểu Hạo, cô nhăn mặt.

“Nhỡ Tiểu Hạo bị mắc nghẹn thì làm sao?”

Hắn không hiểu chau mày, cô gái này còn lo lắng cho Tiểu Hạo hơn cả Lục Vu Quân, giống như một người mẹ đang sốt ruột cho con trai vậy, Hứa Cẩn giải thích.

“Viên đan này khi bỏ vào miệng tiếp xúc với nước bọt nó sẽ tan ra. Cũng may Tiểu Hạo được đưa về kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng!”

Nghe hắn lí giải, Băng Khả cũng phần nào yên tâm hơn hôn nhẹ lên vầng trán nhỏ lành lạnh của cậu bé thương xót, cô hỏi.

“Rốt cuộc Tiểu Hạo bị bệnh gì?”

Hứa Cẩn đưa mắt nhìn Lục Vu Quân, chuyện này nói ra sao nên để anh giải thích thì hơn. Tuy anh cũng rất lo lắng cho Tiểu Hạo nhưng vốn là người sống nội tâm nên bề ngoài hờ hững như thường, nói với cô.

“Tiểu Hạo sinh non nên thể chất kém, cơ thể dễ bị nhiễm lạnh, nhưng trước giờ tình trạng này của thằng bé không xuất hiện nhiều, em đừng quá căng thẳng!”

Hứa Cẩn nhìn Lục Vu Quân bĩu môi, tên mặt lạnh này nói dối cũng quá cao siêu đi, nếu hắn không biết sự thật đằng sau cũng gật gù mà tin tưởng mất.

“Cũng không còn sớm nữa, tôi về đây!”

Đáp lại là một tiếng “ừ” lạnh nhạt, Hứa Cẩn cũng chẳng thèm để tâm cất bước rời đi.

Biết Băng Khả đang sốt ruột vì con trai, anh nói với cô.

“Em cũng ngủ sớm đi, đừng lo quá nhiều!”

Băng Khả gật đầu, đi đến bên giường ngả lưng xuống, ôm Tiểu Hạo vào lòng. Nhìn Lục Vu Quân đang ngồi ở đấy, biết anh là đang lo cho con trai nên sẽ ở đây, cô khẽ nói.

“Anh cũng lại đây ngủ đi!”

Lời nói vừa thốt ra, cô cảm thấy ngại trong lòng, hai má hồng hồng.

“Ngủ ở trên ghế không tốt đâu!”

Giải thích rồi Băng Khả úp mặt vào tóc của Tiểu Hạo nhắm mắt. Không lâu sau đó cảm nhận được bên kia giường ngủ lún xuống. Lục Vu Quân quan sát cô đang ôm Tiểu Hạo bằng đôi mắt âm trầm, xoay người ôm cả hai mẹ con vào l*иg ngực.

Tay anh đặt lên tấm lưng mảnh khảnh của cô, cảm nhận cô giật người một cái, anh tùy tiện giải thích.

“Như vậy Tiểu Hạo mới ấm!”

Người đàn ông này rất biết lợi dụng điểm yếu của cô, biết Tiểu Hạo trong lòng cô rất quan trọng liền lấy cậu bé ra làm cớ để gần gũi Băng Khả hơn.

Cô cũng không nói gì, cách một miếng vải mỏng, cơ thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.



Một buổi sáng bình yên đã đến, ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng ấm áp, trên giường hai lớn một nhỏ đang ôm nhau ngủ say.

Tiểu Hạo chợt thức giấc, chớp chớp mắt thức tỉnh, thấy người mình bị bao phủ toàn bộ, chỉ ló ra đôi mắt và cái mũi nhỏ thì kinh ngạc, nhìn qua bên trái lại nhìn đến bên phải, thấy cô và anh đang ôm bản thân, người cậu lâng lâng như bay trên chín tầng mây, vui vẻ môi nhỏ cong lên.

Thì ra cảm giác có ba và mẹ ở cạnh tốt đến thế này, cậu muốn buổi sáng nào cũng được nằm trong lòng của hai người họ, được lấp đầy bởi sự yêu thương mà vốn dĩ từ lúc sinh ra cậu phải có.

Cảm nhận cái đầu nhỏ của Tiểu Hạo nhút nhít, Lục Vu Quân thức tỉnh mở mắt, đưa tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng, không muốn cậu đánh thức Băng Khả sớm vì lúc tối cô ngủ rất muộn, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Đừng đánh thức mẹ con!”

“Dạ!”

Tiểu Hạo rất ngoan ngoãn nghe lời, tựa đầu vào cổ cô, hít thở mùi hương dịu dàng của mẹ, trong lòng dễ chịu vô cùng.

Lục Vu Quân ngồi dậy, nhẹ hôn lên vầng trán của cô và con trai.

Đến khi Băng Khả tỉnh lại đã làm 8 giờ, trời sáng bừng, nắng đã ngả màu hơn, thấy Tiểu Hạo đã tỉnh, cô vô cùng vui mừng sắp phát khóc ôm cậu vào lòng. Lúc này Lục Vu Quân đã đi làm mất rồi, có dặn dò người làm chuẩn bị cơm cho mẹ con họ. Cả ngày hai mẹ con ở nhà quay quần bên nhau, chơi đến mệt mỏi, hai mẹ con lại ôm nhau mà ngủ.

Băng Khả nhìn xung quanh vô cùng tối tăm, không gian âm u, tiếng vang rít tai kỳ quặc, nhiệt độ lạnh buốt phả vào da thịt khiến cơ thể cô lạnh ngắt xoa hai bắp tay kinh ngạc không hiểu chuyện gì.

Trong kí ức của cô là bản thân vừa mới ôm Tiểu Hạo ngủ say. Đây là nơi nào? Cô đến đây bằng cách nào chứ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Chưa hết bàng hoàng, thì trước mắt Băng Khả xuất hiện một đám người dáng vẻ bề ngoài rất đỗi kinh dị, đôi mắt ở trong là tròng đỏ, mặt mày nhiều vết đen bao phủ như rễ cây hung tợn, mặc đồ đen nhẻm, dáng vẻ của bọn họ làm cô hồi tưởng đến bộ phim kinh dị đã từng xem cách đây khá lâu, chẳng lẽ…là ma cà rồng?

Băng Khả kinh hãi với suy nghĩ này của mình, tay chân run lẩy bẩy. Làm sao…làm sao có thể? Nhân vật hư cấu này cô chưa từng nghĩ đến có ngoài đời thật bao giờ, nhưng trước mặt cô chính là ma cà rồng.

Tên đi đầu phát hiện ra cô trước tiên chau mày nói với bọn phía sau.

“Nhìn xem, đó là kẻ nào mà lạ như vậy?”

Một đám ma cà rồng cùng tiến đến, thấy cô, mắt bọn họ liền sáng ngời.

“Là con người, sao cô ta đến được đây?”

Một tên ma cà rồng cười to rợn gai ốc.

“Mặc kệ làm sao cô ta đến đây được đi, lâu rồi tôi chưa uống máu tươi của con người, hay là bây giờ chúng ta…”

Đám ma cà rồng hăng hái nói.

“Được, nhanh đi!”

Nghe những lời bọn họ nói, Băng Khả kinh sợ run lẩy bẩy, mắt ngân ngấn nước. Rồi bọn ma cà rồng càng tiến lại gần, cô chống hai tay xuống đất, lùi người về phía sau, sợ mất mật.

“Xin các người, tôi…tôi…máu tôi không ngon đâu, tôi…á!”