Ma Cà Rồng Đẹp Trai Quyến Rũ Tôi

Chương 32: Trở Về Biệt Thự

Buổi tối đã đến, sau khi ăn xong buổi cơm, Tiểu Hạo và Băng Khả về phòng cùng nhau, cô vào trong tắm rửa còn Tiểu Hạo đã tắm tại nhà nên không cần vệ sinh thân thể nữa, ngồi đợi cô. Trong lúc cậu chờ thì Lý Lan từ bên ngoài vào thấy Tiểu Hạo ngồi trên giường, bà cười hiền từ đến bên cạnh cậu nhóc.

Thật sự Tiểu Hạo trông vô cùng dễ thương khiến người nào nhìn thấy cậu cũng muốn yêu thương cả, ngay cả Lý Lan.

“Chào con!”

Bà cảm nhận đôi mắt long lanh của cậu bé thật giống với Băng Khả nhà mình, rồi xua đuổi ý nghĩ đó đi, chắc là bà đã già nên lú lẫn.

Tiểu Hạo cảm nhận Lý Lan vô cùng gần gũi, mỉm cười đáp lời.

“Dạ bà ngoại!”

Tiếng bà ngoại vô cùng dễ nghe của cậu nhóc làm Lý Lan tan chảy trong lòng xoa đầu cậu cười hiền từ.

“Cho bà hỏi một chút có được không?”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

“Được ạ!”

“Vì sao con quen biết mẹ Băng Khả?”

Tiểu Hạo vô cùng thật tình kể hết đầu đuôi cho Lý Lan nghe, ngay cả việc cô bị bắt vì mình và cô ở nhà của cậu,…

Nghe xong câu chuyện, bà suy ngẫm chau mày, lại hỏi tiếp.

“Vậy… quan hệ giữa mẹ con và ba con chỉ là bạn thôi sao?”

Cậu bé gãy đầu, suy nghĩ thật chắc chắn một lúc mới đáp.

“Con cũng không rõ, ba có bảo rằng con hãy giúp ba theo đuổi mẹ, ba còn hứa sẽ bảo vệ mẹ thật tốt nữa!”

Lý Lan gật đầu hiểu ra tất cả mọi chuyện. Như vậy bà đã xác định được Lục Vu Quân là có ý với con gái mình. Anh đã có một đời vợ, còn có một đứa con lớn thế này. Tuy rằng Tiểu Hạo rất thích Băng Khả nhưng suy cho cùng cậu bé vẫn còn nhỏ, biết đâu chừng lớn lên sẽ thay đổi ý nghĩ về cô, người chịu thiệt chính là con gái bà.

Bên này, Lục Vu Quân đang cùng Băng Khải đi hóng gió mát quanh nhà, cậu hơi do dự hỏi anh.

“Anh thích chị tôi đúng không?”

“Ừ!”

Không nhiều lời, anh thẳng thừng thừa nhận khiến Băng Khải hơi sững sờ. Lúc chiều, cậu đã để ý đến ánh mắt của Lục Vu Quân khi nhìn Băng Khả. Vốn là đàn ông với nhau nên cậu thừa biết Lục Vu Quân là có ý với chị gái mình.

“Vậy anh có biết quá khứ của chị ấy chưa?”

Nhìn bóng đen vô tận ngoài đường lớn, anh nhàn nhạt đáp lời.

“Biết!”

Băng Khải không tin người giàu có thành đạt như Lục Vu Quân lại có thể chấp nhận cô gái có quá khứ tối tăm như Băng Khả.

“Anh biết như nào?”

“Tất cả!”

Giọng anh nói trầm ấm của Lục Vu Quân pha với tiếng gió làm tâm tình Băng Khải càng buốt lạnh, cậu vẫn không tin tưởng hỏi tiếp.

“Chị tôi từng bị cưỡng bức, sảy thai anh đều biết?”

“Ừ!”

Băng Khải cắn răng ngẫm nghĩ, rất thán phục thái độ bình tĩnh của Lục  Vu Quân, hít sâu một hơi rồi buông lời.

“Lục tổng! Mong rằng anh sẽ đối xử tốt với chị tôi, chị ấy đã chịu nhiều thiệt thòi rồi!”

Anh cất mắt nhìn Băng Khải một cái, bề ngoài cậu trai trẻ này vô ưu vô lo nhưng không ngờ lại quan tâm đến chị mình đến vậy.

“Không cần cậu phải nhắc, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, khiến cô ấy hạnh phúc nhất có thể!”

Băng Khải gật đầu yên tâm.

“Vậy là tốt rồi!”

Lục Vu Quân vỗ vai cậu vài cái nói.

“Cậu cũng cố gắng hoàn thành việc đấu thầu lần này, nếu thành công công ty sẽ không bạc đãi cậu, không chừng sẽ thăng chức!”

Anh không nói thêm lời nào nữa liền cất bước vào trong nhà.



Tối đó Lục Vu Quân ở lại nhà ngủ cùng phòng với Băng Khải, sáng sớm hôm sau liền rời đi rất sớm để lại Tiểu Hạo ở nơi này cùng cô, xin cho cậu nhóc nghỉ học vài ngày, chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều cả bởi Tiểu Hạo là một cậu bé vô cùng thông minh, tiếp thu kiến thức nhanh hẳn hơn bạn bè đồng trang lứa.

Buổi chiều, Băng Khả dắt tay Tiểu Hạo đi dạo xung quanh phố đi bộ Hà Tây, thường hoạt động nhộn nhịp về đêm, có bày bán vô số thứ giá cả cũng rất phải chăng.

Nhằm tránh sự việc lần trước lại xảy ra, Băng Khả mặc đồ kín mít, đeo khẩu trang kín đáo để người khác không nhận ra cô.

Hai mẹ con tay trong tay đi dạo trên con đường vô số người qua lại, thấy Tiểu Hạo thích thứ gì Băng Khả đều mua hết cho cậu, từ giày dép, quần áo, đồ chơi, bánh kẹo,…

Ngửi được mùi hương thơm phức, cậu bé để ý đến quán xiên nướng trước mắt chỉ tay nói với Băng Khả.

“Mẹ ơi, con muốn ăn cái đó!”

“Được!”

Cô liền dắt cậu đi đến quán ấy mua rất nhiều que. Chủ quán này là người sống ở đây lâu năm, quen biết Băng Khả từ lúc cô còn rất nhỏ, vừa nhìn đã nhận ra ngay dù cô mặc đồ rất kín đáo, nhìn Tiểu Hạo bà ta tò mò.

“Khả Khả! Đây là con trai của con à? Dì nhớ mấy năm trước con đã sảy thai rồi mà?”

Nghe bà ta nhắc lại chuyện này, mí mắt Băng Khả khẽ run run, sợ Tiểu Hạo nghĩ không tốt cho mình liền nhanh chóng trả tiền cho bà ấy rồi lấy túi xiên nướng nhanh chân rời đi không nói lời nào. Bà chủ quán bĩu môi khinh miệt.

“Đúng là loại lẳиɠ ɭơ, bây giờ cô ta đã nổi tiếng khắp nơi vì độ trơ trẽn rồi mà còn có mắt mũi đi đến nơi này sao?”

Tiểu Hạo cảm nhận rõ ràng tay Băng Khả đang run rẩy, nắm nhẹ góc áo của cô hỏi han.

“Mẹ sao thế?”

Băng Khả lắc đầu nói.

“Mẹ không sao, chúng ta về nhé, mẹ hơi mệt!”

“Dạ!”

Cậu biết mẹ mình là đang không vui, cho dù trong lòng vẫn muốn đi chơi tiếp nhưng cậu vẫn là đặt cảm xúc của Băng Khả lên trên hết.

Gần đến nhà, cậu bé cảm thấy khan khát, khó thở, cậu hiểu đây là cảm giác gì, cố gắng không để Băng Khả biết được.

“Mẹ ơi, cho con mượn điện thoại gọi ba nhé!”

“Sao thế?”

Vừa về đến nhà Tiểu Hạo đã muốn gọi Lục Vu Quân chẳng lẽ là nhớ anh rồi?

“Được thôi, vào phòng mẹ lấy điện thoại cho con!”

Không ngờ vừa vào phòng mở điện thoại ra cả bốn năm cuộc gọi nhỡ đều là Lục Vu Quân gọi cho cô, tầm mắt liền nheo lại, nhanh chóng bấm số máy gọi đi. Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, giọng nói có chút gấp gáp.

[Khả Khả! Tiểu Hạo đâu rồi?]

“Thằng bé ở đây này, để tôi đưa điện thoại cho nó!”

Nói rồi cô đưa máy cho Tiểu Hạo, bản thân vào trong tắm rửa, thầm nghĩ hai cha con này thật buồn cười, ở gần thì cảm thấy xa cách nhưng lúc xa thì nhớ nhau đến vậy.

Tiểu Hạo thở gấp nói với anh.

“Ba ơi, con… con khát quá!”

Nghe thấy giọng nói khó chịu của con trai, anh đau lòng bảo.

“Ba gần đến nơi rồi, con chịu đựng một lát!”

Chiếc xe phóng rất nhanh trên đường, vượt đèn đỏ, luồng lách dữ dội. Hiện tại Lục Vu Quân vô cùng tự trách bản thân, hôm qua anh quên mất nếu trong 12 tiếng đồng hồ, Tiểu Hạo không uống được máu tươi sẽ đau đớn mà chết mất.

Két!

Chiếc xe nặng nề dừng lại, Lục Vu Quân nhanh chân chạy vào nhà gõ cửa.

Lý Lan mở cửa thấy anh có chút bất ngờ.

“Đã khuya thế này con còn đến đây à?”

Anh lúc này không có thời gian tán gẫu với bà ấy gấp gáp nói.

“Con tìm Tiểu Hạo có chút chuyện!”

Bà cũng không nói gì nhiều mời Lục Vu Quân và trong nhà, anh liền nhanh chân đến phòng Băng Khả tìm Tiểu Hạo, thấy cậu bé mặt mày tái mét đang ôm ngực nằm dưới sàn, liền chạy đến đỡ cậu dậy.

“Tiểu Hạo!”

Ánh mắt cậu bé híp nhỏ lại, khuôn mặt tím ngắt, thân thể lạnh toát làm Lục Vu Quân run rẩy trong lòng, lập tức lấy ra cái bình, mở nắp đúc cho Tiểu Hạo uống.

“Xin lỗi, ba quên mất, ba đúng thật là một người ba vô dụng!”

Tiểu Hạo uống được máu tươi, cơ thể dần khôi phục trở lại, sắc mặt không còn tím ngắt như lúc nảy. Lục Vu Quân thở phào nhẹ nhõm ôm cậu vào lòng vỗ về.

“Tốt quá, con không sao rồi!”

Lúc này tiếng cửa nhà tắm vọng ra, anh nhanh chóng giấu chiếc bình vào áo khoác, chùi miệng sạch sẽ cho Tiểu Hạo.

Thấy anh đang ôm cậu, Băng Khả mỉm cười.

“Anh nhớ thằng bé nên đến đây à?”

“Ừ!”

Trong lòng vẫn còn chút rối ren, anh nhẹ đáp một chữ, bế Tiểu Hạo đang nhắm nghiền mắt thϊếp đi vác lên vai nói với cô.

“Khả Khả! Sức khỏe của thằng bé không tốt, không thích ứng được với môi trường ở đây, tôi sẽ đưa nói về biệt thự trước. Đến lúc em muốn về cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến rước em!”

Nghe anh nói cô hơi lo sợ nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Hạo, chẳng phải lúc nảy còn rất tốt sao mà bây giờ đã ỉu xìu thế kia, xót ruột đi đến sờ má cậu nhóc lo lắng.

“Vậy… tôi cùng về với anh!”

Băng Khả không yên lòng ở lại đây, nói gì thì Lục Vu Quân cũng là đàn ông sẽ không khéo chăm trẻ như cô, thấy tình trạng của Tiểu Hạo như vậy, cũng chẳng có tâm tình ở lại.

Cô chào tạm biệt mẹ và em mình rồi lên xe, ôm Tiểu Hạo ngồi phía sau. Nhìn bóng xe khuất bóng trên con đường tối ôm, bà vô thức thở dài. Cô mới vừa về rồi lại đi như một cơn gió, vì con của người khác mà lao tâm khổ sức, người làm mẹ như bà vô cùng chua xót.

Nhìn mẹ mình buồn bã, Băng Khải vỗ nhẹ vai Lý Lan động viên.

“Mẹ đừng lo cho chị ấy, Lục Vu Quân là một người tốt, anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho chị Khả Khả mà, với lại Tiểu Hạo cũng rất thích chị ấy, dù không phải con ruột thì đã sao chứ?”

Dù cậu có nói thế nào, Lý Lan vẫn buồn rầu cho con gái, bước chân chậm rãi vào trong nhà, người làm mẹ như bà làm sao mà không lo lắng cho được. Chứng kiến từ trước đến nay Băng Khả sống cùng cực, khổ đau, bà đương nhiên không muốn con mình cứ như thế nữa. Nhưng bà có lo lắng cũng chẳng được tích sự gì, chỉ mong ông trời thương xót cho cô, để cô có được một người chồng tốt, đến khi bà chết mới có thể nhắm mắt buông xuôi.