Ma Cà Rồng Đẹp Trai Quyến Rũ Tôi

Chương 25: Cơn Thịnh Nộ Của Lục Vu Quân

Tiểu Hạo vui vẻ hí hửng nắm tay cả hai người cùng vào công viên, cậu nhìn những vòng ngựa quay xung quanh rất muốn chơi, không chỉ thế còn kéo cả Băng Khả cùng leo lên con ngựa với cậu, Lục Vu Quân đành lặng lẽ xem hai người họ ngồi trên một con ngựa quay vòng tròn, còn rất cao hứng lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh lưu giữ kỉ niệm, tiếp theo là họ dần chơi hết tất cả những trò trong công viên.

Điện thoại Lục Vu Quân bất ngờ reo lên, là Y Na gọi đến thảo luận với anh về một số công việc, nơi này có chút ồn ào, anh đành lánh sang chỗ tĩnh lặng hơn để nghe điện thoại nhưng không ngờ đến anh vừa đi thì Băng Khả liền gặp rắc rối.

Mấy người phụ nữ đưa con đi công viên chơi, cùng tụm lại xem lại buổi phát trực tiếp của Băng Khả lúc nãy, khinh thường chửi rủa thậm tệ.

“Loại người này đúng là đáng bị trừng trị, con của mình cũng tàn nhẫn bỏ đi!”

“Nhìn cũng đẹp mà sao ác thế không biết!”

“Bộ phim này vẫn để cô ta diễn thì tôi sẽ là người tẩy chay đầu tiên!”

“Ê kìa, sao người phụ nữ đó giống cô nữ chính giả té như thế?”

Ba người phụ nữ nhìn theo hướng tay của người kia thấy bóng lưng của Băng Khả đang bận rộn chơi cùng Tiểu Hạo, quần áo tóc tai của cô đều rất giống người lúc nãy bọn họ xem trong điện thoại.

“Đúng là rất đúng lúc, tôi phải cho con nhỏ này một bài học!”

Nói rồi người phụ nữ áo đỏ hùng hổ xông đến đẩy người Băng Khả ra, khinh miệt nói.

“Đây chẳng phải là “nữ chính giả té” sao? Đã lòi bộ mặt thật ra rồi còn có gan đến nơi đây? Đúng là mặt dày, vô liêm sỉ!”

Cô nhăn mặt nhìn người kia, một người phụ nữ nữa chỉ tay vào Tiểu Hạo nói.

“Đứa trẻ này từ đâu ra nhỉ? Con của cô ta sao?”

“Con cô ta đã phá lâu rồi, bà nghĩ sao vậy?”

Người phụ nữ áo đỏ mỉa mai.

“Chắc là làm diễn viên không được nữa chuyển sang bắt cóc rồi, lúc trước tôi có đọc một bài báo nói cô ta từng vào đồn cảnh sát vì tội bắt cóc trẻ em đó!”

“Đúng là chứng nào tật nấy, chúng ta mau bắt cô ta đến sở cảnh sát mau!”

Nói rồi bốn người phụ nữ sấn đến chỗ Băng Khả kéo cô đi, cô vùng vẫy dữ dội đẩy mấy người phụ nữ kia ra khỏi người mình.

"Các người bỏ ra, làm gì vậy?

Tiểu Hạo tức giận giật áo mấy người phụ nữ hét lên.

“Các người mau tránh xa chị ấy ra, đừng làm hại chị ấy!”

Bỗng dưng nơi đây bị náo động, mọi người vây quanh xem tình hình, có người thấy bất bình thay Băng Khả đi đến can ngăn, bị bốn người phụ nữ kia nói cô là “nữ chính giả té”, bắt cóc trẻ em liền thay đối thái độ ngay lập tức, quay sang bắt Băng Khả. Tiểu Hạo bị bọn họ hất văng xuống đất vẫn rất đáng thương cố đứng dậy bảo vệ cô lại bị bọn người này đẩy xuống đất.

Băng Khả tức giận dùng hết sức lực hất bọn họ ra nhào người xuống đất, đau lòng ôm lấy Tiểu Hạo.

“Xin lỗi, là chị làm em bị liên lụy rồi, xin lỗi em!”

Cô bất lực rơi nước mắt, bọn người này giống như chẳng có tình người, cứ bấu víu Băng Khả, còn mất kiên nhẫn đấm đá vào cơ thể cô. Cô hứng trọn từng cú đấm đá của bọn họ vẫn ghì chặt Tiểu Hạo vào lòng bảo vệ, suy nghĩ suy nhất của cô bây giờ chính là Lục Vu Quân.

Anh đâu rồi, sao không cứu cô và Tiểu Hạo?

Lục Vu Quân từ xa nghe tiếng động nhốn nháo thì nghi ngờ, chưa kịp tắt máy điện thoại đã chạy thẳng đến chỗ lúc nãy mà Băng Khả và Tiểu Hạo cùng vui chơi, thấy cô đang ôm chặt Tiểu Hạo trong lòng, bị vô số người vây đánh, máu trong người sôi sùng sục, cơn thịnh nộ trong lòng tăng lên cực điểm, hai mắt hằn đầy tia đỏ xông đến dùng lực đẩy tất cả bọn họ lăn hết ra đất.

Bọn người bị té đến đau đớn toàn thân, dùng ánh mắt kinh sợ quan sát Lục Vu Quân. Chỉ một mình anh mà có thể đẩy một tốp người ngã mạnh xuống đất như vậy thật khó lòng tin nổi. Người phụ nữ áo đỏ thấy khí chất phi phàm của anh cùng bộ vest hàng hiệu trên người liền cười hì hì nói.

“Anh à, đứa bé kia rất giống anh, có phải là con của anh không? Tôi phát hiện cô ta bắt cóc cậu bé nên mới giữ chân lại đây, anh… aaa!”

Lục Vu Quân mất kiểm soát, điên tiết bóp cổ người phụ nữ nhấc lên cao rồi trực tiếp quăng ra xa, trừng mắt nhìn từng người một.

Nhìn người phụ nữ trợn mắt khó thở ở dưới đất, trên cổ hằn đỏ chói năm dấu tay nghẹo một bên như bị gãy, phun ra một họng máu, chỉ trụ được vài giây thì chết ngay tại chỗ. Mọi người kinh hãi tột độ la hét chạy tán loạn.

Lục Vu Quân áp chế cơn thịnh nộ cùng cực của mình xuống, âm trầm đi đến quỳ một gối xuống nhìn bộ dạng đáng thương của Băng Khả, vuốt những sợi tóc rối phủ kín nửa khuôn mặt tái nhợt, thấy những chỗ bị rướm máu thâm tím của cô lòng đau như cắt ghì chặt vào l*иg ngực, vang rộng vòng tay ôm lấy cả hai người.

“Xin lỗi, tất cả đều tại tôi không tốt, hại em phải thành ra thế này!”

Băng Khả mơ hồ nhìn dung mạo của anh dần mệt mỏi mất đi ý thức ngất lịm trong lòng ngực ấm áp.