Ma Cà Rồng Đẹp Trai Quyến Rũ Tôi

Chương 21: Ai Đẹp Mặt Hơn Ai

Từ xa, Sở Hạ đứng ở ngoài thấy bóng dáng của Băng Khả liền vẫy tay, trong suốt tuần nay, cô tưởng Băng Khả như bốc hơi khỏi đây.

Vừa thấy Băng Khả  đạo diễn đã chạy đến nói cười vui vẻ với cô.

“Băng tiểu thư, cô khỏe nhiều rồi à? Nếu thấy trong người vẫn còn mệt cứ nghỉ thêm vài ngày cũng không sao?”

Băng Khả lắc đầu mỉm cười.

“Không cần không cần đâu, tôi rất khỏe!”

Đạo diễn nói vài câu khách sáo rồi để Băng Khả vào phòng hóa trang chuẩn bị diễn. Trợ lý thắc mắc nói nhỏ với ông ấy.

“Sao ngài lại đối xử tốt với Băng Khả như vậy?”

Đạo diễn nhìn nghiêng ngó dọc rồi dùng âm lượng nhỏ nhất lên tiếng.

“Cậu biết trước giờ tôi đâu rảnh để đi lấy lòng người khác, chỉ là cấp trên có dặn dò phải đối xử thật tốt với Băng Khả, nếu cô ta còn bị chuyện gì trong đoàn phim thì tôi chết chắc!”

Tên trợ lý nheo mắt cảm thán.

“Chắc rằng cô ta quen với người nào cao tay trong PR rồi, chúng ta phải cẩn thận!”



Buổi chiều khi đóng phim xong, đợi đến khi người trong đoàn phim ra về hết, Băng Khả mới ra ngoài đi bộ đến chỗ lúc sáng mà Lục Vu Quân thả cô xuống, lúc nảy Sở Hạ có đề nghị sẽ chở cô về nhưng cô đã dùng lời nói khôn khéo để từ chối, ừm, có tính là nói dối không nhỉ?

Chiếc BMW màu đen đỗ ở đó từ bao giờ, khi thấy bóng dáng thấp thoáng của Băng Khả, Tiểu Hạo trong xe vội lao ra ngoài chạy một quãng đường dài tiến đến ôm chầm lấy cô, Băng Khả mỉm cười dịu dàng bế bổng cậu bé lên tay, hôn lên cái má non mềm của Tiểu Hạo một cái rồi tiến thẳng vào trong xe.

Lục Vu Quân cũng nở một nụ cười nhàn nhạt đạp ga rời đi.

Vuốt nhẹ cái trán nhỏ nhắn của Tiểu Hạo, cô hỏi.

“Hôm nay em đi học thế nào?”

Cậu tự hào khoe với cô.

“Hôm nay em học rất ngoan, làm bài tập được một trăm điểm luôn đấy, chị thấy Tiểu Hạo có giỏi không?”

Vừa nói cậu vừa lấy từ trong cái cặp nhỏ nhắn của mình ra cuốn vở, nét chữ non nớt ngay hàng thẳng lối của Tiểu Hạo làm Băng Khả rất hài lòng, những bài toán tiểu học cậu giải chẳng sai câu nào, Băng Khả không tiếc lời khen.

“Tiểu Hạo của chị là giỏi nhất, chắc là di truyền từ ba em rồi!”

Mặt Lục Vu Quân hơi cứng ngắc, tay cầm lái run lên một cái, nói thế chẳng phải cô đang ngầm khen anh hay sao?



Hôm nay buổi họp báo của đoàn phim, Băng Khả chọn cho mình từ trong tủ quần áo một cái váy màu tím nhạt, trang điểm đơn giản, thế mà trông cô rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn long lanh như mắt mèo, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng khuôn miệng duyên dáng, mỗi khi cười lên rất xinh đẹp.

Vẫn như ngày nào, Lục Vu Quân đưa cô đến buổi họp báo, Băng Khả tạm biệt hai cha con rồi vào trong. Nhìn bóng lưng cô, Lục Vu Quân có chút khó chịu, sao lại ăn mặc thế kia?

Băng Khả vốn dĩ chỉ mặc một chiếc váy ren tím hở vai nhẹ nhàng bó sát phần eo nhỏ nhắn, còn phía dưới bồng bềnh dài qua khỏi gối một chút, đối với một sao nữ thì như vậy đã là quá kín đáo, Lục Vu Quân cũng chẳng vừa mắt chút nào.

Tiểu Hạo thấy anh cứ thừ ra đó lên tiếng hối thúc.

“Ba chạy xe đi, nếu không con sẽ trễ học mất!”

Nghe tiếng con trai, anh mới thu lại ý thức nhấn ga rời đi.

Buổi họp báo tổ chức tại trung tâʍ ɦội nghị của PR, trong có vẻ rất rộng lớn, Băng Khả hơi lo lắng, tuy được đạo diễn chỉ bảo một chút nhưng cô vẫn là người mới, chưa có  kinh nghiệm bao giờ.

“Băng Khả!”

Đạo diễn lại một lần nữa gọi tên cô, kế bên còn có một người phụ nữ đi theo, ông ta vui vẻ giới thiệu.

“Băng Khả, đây là Lương tổng của công ty DM, người đầu tư và cùng tổ chức buổi họp báo này với công ty chúng ta!”

“Lương Tổng, đây là Băng Khả, nữ chính của bộ phim, hai người làm quen đi!”

Lương Ái mỉm cười đưa tay ra lịch sự nói.

“Chào cô Băng, rất vui được gặp!”

Toàn thân Băng Khả cứng ngắc, hai mắt mở to hết cỡ, kinh ngạc nhìn Lương Ái, hơn sáu năm trôi qua, cô đã gặp lại người hủy hoại cuộc đời mình, hại con cô mất đi, hại cô phải sống trong đau khổ suốt mấy năm nay. Bây giờ cô ta vẫn còn mặt mũi giả tạo tươi cười đứng đây sao? Đúng là thứ rác rưởi.

Cánh tay của Lương Ái nãy giờ vẫn giữ nguyên nhưng Băng Khả vẫn không động đậy gì, đạo diễn không vui lên tiếng.

“Băng Khả, Lương tổng đang chào cô đấy!”

Cô hiện tại mới khôi phục tinh thần, nhìn cánh tay đưa ra của Lương Ái nhếch mép khinh miệt, không có ý định đáp lại cô ta, chỉ nhàn nhạt nói.

“Chào Lương tổng, đã lâu không gặp!”

Vẻ mặt Lương Ái vẫn như thường buông lời.

“Đã lâu không gặp trông cậu tràn đầy sức sống hơn trước kia nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, không bị kẻ xấu bám theo hãm hại tôi mới sống tốt như vậy đấy!”

Đạo diễn không hiểu hai người phụ nữ này nói gì, chỉ xác định rằng hai người họ có quen biết từ trước, như vậy đã rất hài rồi.

“Hóa ra hai người là quen biết nhau từ trước, vậy Băng Khả tiếp Lương tổng giúp tôi nhé!”

Ông ta không chờ cô có đồng ý hay không liền gấp gáp đi mất. Băng Khả dùng ánh mắt sắc lạnh chưa bao giờ xuất hiện ở cô thường ngày nhìn Lương Ái, kẻ đã hãm hại cô mất đi giọt máu của mình, Băng Khả thầm hứa với lòng sẽ để Lương Ái bị trừng phạt thích đáng.

Nhìn thấy ánh mắt căm thù của cô, Lương Ái khinh thường hỏi.

“Sao? Muốn đánh tôi lắm à? Đánh đi, tôi đang chờ cô này!”

Băng Khả nhìn đi chỗ khác sợ làm bẩn mắt mình, mỉa mai.

“Tôi đây sợ người ta bảo là ngược đãi súc vật lắm, cô cứ việc sủa tiếp, tôi không quan tâm!”

“Xem ra qua mấy năm nay miệng lưỡi cô độc hơn xưa nhiều rồi, nhưng mà…”

Lương Ái kề môi vào bên tai Băng Khả buông lời.

“Nếu tôi cho cả thế giới bên ngoài biết cô là loại phụ nữ lăng loàn trắc nết, từng phản bội bạn trai, có thai với người đàn ông khác rồi tự phá bỏ đi con mình thì sao nào? Ai đẹp mặt hơn ai!”

Cơ thể Băng Khả khẽ run rẩy, tức đến nổi thở không thông.

“Là đôi cẩu nam nữ các người hại chết con tôi còn mặt mũi nói ra lời này?”

“Ấy ấy, sao mới đó sắc mặt đã khó coi vậy rồi? Bình tĩnh nào Băng Khả, tôi còn rất nhiều trò vui chào đón cô, bạn thân của tôi!”

Nói rồi Lương Ái sải bước đi mất, trên môi còn treo một nụ cười nguy hiểm khiến Băng Khả không thể không nghi ngờ, cô biết con người này không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, chắc chắn là đang âm mưu điều gì đó hại mình.