Ma Cà Rồng Đẹp Trai Quyến Rũ Tôi

Chương 15: Mời Đến Lục Gia

Nghe Băng Khả khẳng định chắc nịch, đạo diễn cũng không còn lời gì để nói, cuối cùng là ông ta và cả đám người trong đoàn tạm biệt Băng Khả quay trở về.

Sở Hạ nhìn bọn người kia đi khuất chau mày nói với cô.

“Đúng là đạo đức giả! Khả Khả, cậu thật sự không sao chứ?”

Cô mỉm cười hì hì rồi hét lên:

“Thật sự mình không có sao hết, làm ơn đừng hỏi mình câu này nữa mình trả lời mỏi miệng lắm rồi!”

Âm lượng muốn thủng màng nhĩ của Băng Khả làm Sở Hạ phải bịt kín tai lại, yên tâm nói.

“Vậy thì tốt rồi, nhưng mà mình không thể ngờ được rơi từ độ cao như vậy cậu vẫn không bị gì!”

Băng Khả chính là người bị ngã cũng chẳng thể tin được, nói chi là Sở Hạ và mọi người, cô lắc đầu.

“Mình cũng chẳng biết nữa!”

Đôi mắt Sở Hạ có biến đổi, mang vài phần nghi ngờ.

“Sao tự dưng cây thang kia chất lượng kém như vậy, cậu cũng rất gầy làm sao dễ dàng té ngã như thế?”

Băng Khả ngẫm nghĩ lại thấy lời của Sở Hạ rất đúng, từ khi vào đoàn phim cô chỉ mới đóng được hai ngày, nhưng ngày nào cũng gặp trắc trở, nghi rằng có kẻ đứng sau hãm hại là rất khả quan, mà nghĩ đi nghĩ lại, cô không tìm ra ai gây thù chuốc oán với mình ngoài Tô Mỹ Vy cả.

Nói chuyện một lúc, Sở Hạ phải đi về nhà, Băng Khả thì nằm viện nốt chiều nay mới được về, khi cô đang ngủ say thì cánh cửa phòng bị mở ra, một người phụ nữ ăn diện kín mít tháo kính râm nhìn chằm chằm Băng Khả trên giường bằng đôi mắt hiểm độc, sau đó nhẹ nhàng đi đến mép giường bệnh.

“Băng Khả, cô đáng phải chết, Tô Mỹ Vy này không để cô được nhà họ Lục chống lưng mà địa vị cao hơn tôi đâu!”

Nói rồi ả đặt lên bàn một bó hoa lay ơn màu tím nhạt, mỉm cười hiểm độc xoay người rời đi. Nhưng bất ngờ, đập vào mắt cô ta là hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp, mặc chiếc đầm bó sát màu đen, khí thế bức người tiến lại gần liếc nhìn.

“Cô là ai? Làm gì ở đây?”

“Tôi…”

Tô Mỹ Vy có chút sợ hãi, song với kinh nghiệm đóng phim nhiều năm, cô ta rất dễ dàng khôi phục trạng thái. Nhìn người phụ nữ này hơi quen quen, cô ta vô tình nhận ra thân phận người trước mắt, mau chóng cởi bỏ khẩu trang cong môi mỉm cười.

“Tôi là Tô Mỹ Vy, tôi đến đây là muốn thăm đồng nghiệp của mình nhưng sợ bị người ta nhận ra nên mới ăn mặc như vậy!”

Người phụ nữ nghi ngờ nhìn vào bó hoa lay ơn đặt trên bàn, Tô Mỹ Vy hơi bối rối lên tiếng giải thích.

“À bó hoa đó tôi muốn tặng cho Băng Khả, muốn cô ấy sớm bình phục mà xui thay tôi đến ngay lúc cô ấy đang ngủ. Ừm… cô Y Na, sao cô đến đây?”

“Sao cô biết tôi tên Y Na?”

Đối với câu hỏi nghi ngờ của cô ta Tô Mỹ Vy vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi cất giọng nịnh nọt.

“Cô Y Na tuổi trẻ tài cao, là cánh tay đắc lực của Lục Tổng giúp ngài ấy gánh vác  chuyện công ty, danh tiếng lẫy lừng, tôi sao không biết được. Chính là đại hội mùa xuân đầu năm nay tôi vinh hạnh được mời đến, từng nhìn thấy cô ở đó mới biết được!”

Y Na nở nụ cười nhàn nhạt điềm nhiên cất lời.

“Ra là vậy, cô Tô đúng là khéo ăn nói nhưng cô đừng nghĩ qua mặt được tôi!”

Tô Mỹ Vy nheo mi nhìn Y Na hơi kinh ngạc.

"Ý của cô là gì vậy?

Ánh mắt sắc bén của Y Na nhìn Tô Mỹ Vy đầy giễu cợt.

“Chuyện cô làm đừng tưởng tôi không biết, chỉ là tôi không thèm truy cứu thôi. Chắc là hôm đó không đủ làm cô tỉnh ngộ rồi, xin nhắc lại một lần nữa, Băng Khả không phải là người dễ động vào, nếu cô còn không nghe lọt lỗ tai lời tôi nói thì đừng trách tại sao người chịu khổ là cô!”

Tô Mỹ Vy rùng người một cái né tránh ánh mắt sắc lẹm kia.

“À… tôi còn có chuyện riêng, tôi đi trước!”

Nói rồi cô ta đi một mạch ra ra ngoài cửa, Y Na chẳng thèm để cô ta vào mắt, nhìn từ bó hoa lay ơn tím rực trên bàn rồi nhìn đến Băng Khả trên giường lên tiếng gọi.

“Cô Băng!”

“Cô Băng!”

Y Na gọi hai tiếng, Băng Khả mới mệt mỏi mở mắt dậy, nhìn cô ấy bằng đôi mắt xa lạ.

“Cô là ai!”

Người phụ nữ không một cảm xúc trên mặt cất giọng nói máy móc.

“Tôi là Y Na trợ lý của CEO công ty Hoa Nghị, nghe tin cô gặp tai nạn lúc quay phim nên mới đến đây. Xin lỗi vì sự cố này là do sai sót của đoàn phim mong cô bỏ qua!”

Băng Khả gật đầu nở một nụ cười lịch thiệp.

“Không sao, chỉ là sự cố!”

Y Na cất mắt nhìn chằm chằm Băng Khả như muốn nhìn nghiền nát cô ra, để xem có chỗ nào cô xuất sắc mà khiến hai cha con Lục Vu Quân mê mẩn đến có ý muốn đưa cô về nhà như vậy.

“Vì đây là lỗi của đoàn phim cho nên công ty sẽ chịu trách nhiệm với cô. Bây giờ tôi sẽ đưa cô đến biệt thự Lục gia dưỡng thương!”

“Cái gì? Mời tôi đến biệt thự Lục gia á?”