Sau buổi gặp mặt ở nhà Lục Uy Phàm hôm ấy, ngày nào Hạ Tuấn Khang cũng đến tìm Tạ Tiểu Tuyết.
Thấy có người xuất hiện trước mặt. Tạ Tiểu Tuyết đưa tay ra, mắt vẫn nhìn văn kiện và nói:
-Đưa hồ sơ cho tôi. Cảm thấy trong người thế nào? Bị lâu chưa?
Hạ Tuấn Khang nhìn tay cô trong không trung liền mỉm cười rồi đặt tay mình lên:
-Bác sĩ Tạ à, không hiểu sao dạo này tôi rất hay đau tim nhất là khi trong tình cảnh này.
Tạ Tiểu Tuyết ngẩng mặt lên nhìn anh, rút tay về rồi lấy khăn giấy lau tay, lạnh lùng đáp:
-Vậy mời anh đến khoa tim. Tôi không có nhiệm vụ khám tim cho anh.
Rồi tiếp tục kí văn kiện. Miệng vẫn không quên nói:
-Người tiếp theo.
-Bác sĩ Tạ, t…tôi…
Chưa kịp nói xong, Hạ Tuấn Khang đã bị một người thanh niên khác đẩy ra rồi ngồi vào ghế. Tạ Tiểu Tuyết ngẩng mặt lên nhìn, thấy người trước mắt liền mỉm cười ngọt ngào, đưa tay ra nhận hồ sơ:
-Mạc huynh, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây vậy?
-Ta đến chủ yếu thăm muội thôi. Hahaa.
Hạ Tuấn Khang ở bên cạnh chứng kiến một màn này không khỏi ngạc nhiên. Gì vậy chứ? Ngôn tình sao? Cổ trang sao? Rồi hậm hực bỏ đi nhưng không quên liếc nhìn Tạ Tiểu Tuyết. Bất chợt Hạ Tuấn Khang bắt gặp nụ cười sáng chói của Tiểu Tuyết. Khiến anh không khỏi tiếc nuối rời đi.
Mấy ngày sau, Hạ Tuấn Khang không đến tìm Tạ Tiểu Tuyết nữa khiến cô cũng cảm thấy thời tiết bây giờ trong lành hơn rất nhiều. Đang đi trên đường tới bệnh viện, không may gót giày của cô bị gãy, cũng vì thế mà cô bị trật khớp. Từ xa một người chạy ra đỡ cô. Tiểu Tuyết ngẩng mặt lên nhìn rồi vội giật tay lại:
-Tôi không sao. Tôi có thể…
Chưa nói xong, Hạ Tuấn Khang liền bế bổng cô kiểu công chúa lên rồi đi thẳng ra phía ghế đá đối diện. Đặt cô xuống, nhẹ nhàng tháo chiếc giày ra rồi cẩn thận xoa bóp chân cho cô. Tạ Tiểu Tuyết giật mình, định rụt chân lại liền bị anh giữ chặt lại khiến cô nhíu mày vì đau. Nhưng vẫn cố chấp nói:
-Tôi là bác sĩ, tôi có thể tự xem được vết thương của mình.
Hạ Tuấn Khang vẫn chăm chú kiểm tra vết thương cho cô rồi nói:
-Tuy tôi không giỏi mấy việc này nhưng ít nhất tôi vẫn có thể giúp em xử lí vết thương ngay lúc này.
Thấy Hạ Tuấn Khang cố chấp như vậy, cô cũng đành miễn cưỡng để anh xoa bóp. Bất chợt, Tạ Tiểu Tuyết nghĩ ra một điều gì đó rồi thản nhiên hỏi:
-Tôi nghe nói, hình như anh có rất nhiều người yêu cũ. Không biết mấy cái điều này anh cô gái nào đã dạy anh ha.
Hạ Tuấn Khang giật mình, bị đơ ra vài giây, rồi tiếp tục công việc nói:
-Quả là rất nhiều nên giờ tôi cũng không nhớ rõ là ai nữa.
Tạ Tiểu Tuyết nghe câu trả lời liền nở nụ cười đầy khinh bỉ. Sau khi xong xuôi, cô đứng dậy, tháo bỏ chiếc giày còn lại rồi cứ thế đi đến chạm xe buýt. Hạ Tuấn Khang vội cầm lấy đôi dép lê rồi đưa cho cô:
-Cầm lấy đi, tôi nghĩ cô sẽ cần.
Tạ Tiểu Tuyết ngơ ngác nhìn anh, từ đâu mà Hạ Tuấn Khang có thể kiếm được nhanh vậy. Chưa kịp hỏi đã thấy anh nhấc cả người cô lên rồi đặt trên đôi dép.
-Tôi sẽ sớm trả lại cho anh.
-Không cần đâu.
Dứt lời, Hạ Tuấn Khang quay đi về xe mình. Tạ Tiểu Tuyết cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà đi về nhà.
Mấy ngày sau, cô đi theo địa chỉ mà Hàn Tiểu Vy đưa cho đến tìm Hạ Tuấn Khang. Vừa đến cửa công ty liền thấy anh tay trong tay cùng một cô gái khác. Tiểu Tuyết cũng chỉ nhếch mép một cái rồi tiến đến. Vỗ vào vai anh, cô cất tiếng:
-Khang Khang, cô gái này là ai vậy? Không phải anh nói chỉ thương có mình em thôi sao? Sao giờ lại…? Em không chịu đâu.
Vừa nói, cô vừa lấy tay ôm mặt tỏ vẻ mình đáng thương lắm. Cô gái bên cạnh Hạ Tuấn Khang bất ngờ nhìn cô rồi nhìn anh rồi nói:
-Hạ Tuấn Khang, đây là ai?
Hạ Tuấn Khang cũng không khỏi bất ngờ với thái độ của cô rồi mỉm cười, khoác vai cô:
-Chị, đây là bạn gái em. Tạ Tiểu Tuyết.
Tạ Tiểu Tuyết nghe đến đây thì giật mình ngẩng mặt lên nhìn anh. Anh cũng quay xuống nhìn cô trìu mến. Chị Hạ Tuấn Khang cười tươi rói:
-Tốt. Có bạn gái là tốt. Mà lần này em có chắn chắn nghiêm túc không vậy?
-Em nghiêm túc.
-Được, cuối tuần cùng nhau đến ăn cơm. Ba mẹ sẽ vui lắm.
Nói xong, Hạ Oanh Nhi liền rời đi. Tạ Tiểu Tuyết vội đẩy Hạ Tuấn Khang ra rồi vội giải thích:
-Tôi không biết gì đâu nha.
Hạ Tuấn Khang kéo cô vào lòng rồi mỉm cười:
-Nếu em đã muốn làm bạn gái tôi như vậy, tôi sẵn lòng mà. Em không cần phải vội vàng như vậy.
-T…tôi không có.
Nói rồi, cô vội vã chạy đi. Nhưng được vài bước liền quay lại đặt túi đồ lên tay anh:
-Trả anh.
Rồi chạy như bay về phía trước. Hạ Tuấn Khang nhìn theo mà không khỏi bật cười.