Chồng Tôi Là Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 47: Tỏ tình

Linh Gia Hy ngạc nhiên nhìn cậu, Từ Thái Hoàng nói vậy là sao chứ? Cô ấp úng:

-N…nhưng Nhiễm Tử Kha…

-Cô ta nói gì cậu cũng tin sao? Cậu thà tin người ta cũng không tin tôi?

-T…tớ…

Thấy Linh Gia Hy nói không lên lời, Từ Thái Hoàng cúi xuống đối diện với cô, đặt tay lên đầu cô mỉm cười:

-Cậu vừa nói tôi gieo tương tư cho cậu là có ý gì?

Linh Gia Hy nhìn cậu lúng túng. Nhưng lần này cô liều mình một lần. Cô kéo lấy chiếc cà vạt ở đồng phục của cậu, rồi đặt môi mình lên môi cậu. Một nụ hôn nhẹ nhàng, chớp nhoáng khiến Từ Thái Hoàng vẫn không thể bình tĩnh. Cưỡng hôn xong, Linh Gia Hy xấu hổ mà chạy đi. Từ Thái Hoàng đặt tay mình lên môi, ngơ ngác quay lại nhìn bóng dáng dần khuất của cô mà mỉm cười ngây ngốc.

Về đến nhà dùng bữa cơm, cậu nghĩ lại chuyện vừa xảy ra mà cười khúc khích, ai cũng lấy làm lạ. Ăn xong cậu lại còn xung phong rửa bát, mọi người trong nhà ai lấy cũng một phen hết hồn. Từ Hy Vân ngạc nhiên không kém, đưa tay lên trán cậu nói:

-Không sốt. Từ Thái Hoàng, con bị làm sao vậy?

Từ Thái Hoàng không nói không rằng, ôm lấy bà:

-Con có sao đâu. Chỉ là hôm nay con có chuyện vui thôi hehee.

Lục Uy Phàm và Hàn Tiểu Vy cũng khỏi bất ngờ, quay sang nhìn nhau rồi mỉm cười nham hiểm. Khi Từ Thái Hoàng lên phòng, hai vợ chồng cũng bám lên theo. Đóng cửa phòng lại, Hàn Tiểu Vy lại gần Từ Thái Hoàng hỏi:

-Tiến triển thế nào rồi mà cười vui vẻ như vậy? Khai mau.

Nhìn bà chị của mình, nụ hôn lúc chiều lại hiện lên, Từ Thái Hoàng ngại ngùng che mặt:

-Aaaa, không nói đâu.

Lục Uy Phàm đứng bên cạnh, mỉm cười nói:

-Chính thức yêu chưa?

Nghe cậu hỏi ấy, Từ Thái Hoàng nghĩ ngợi điều gì đó một lúc rồi buồn rầu lắc đầu. Đúng là hôn rồi nhưng Linh Gia Hy đâu có nói là thích cậu đâu. Hoang mang lần một. Lục Uy Phàm nhìn cậu mà bất lực. Hàn Tiểu Vy đánh vào vai cậu:

-Chưa yêu mà em cười cái gì? Hâm à?

Lục Uy Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

-Tiến triển tới bước nào rồi? Hôn rồi?

Từ Thái Hoàng ngượng ngùng gật đầu. Hàn Tiểu Vy bên cạnh giật mình nhìn thằng em trai. Cũng khá quá nhỉ, cô đến hai hai tuổi mới được hôn vậy mà thằng em trời đánh này mới mười bảy tuổi đã hôn rồi. Lục Uy Phàm vẫn thản nhiên mà hỏi:

-Nhóc là bị con gái nhà người ta cưỡng hôn?

Từ Thái Hoàng tiếp tục gật đầu. Nhìn cảnh này Hàn Tiểu Vy sốc đến mức nhồi máu cớ tim luôn rồi. Thằng em cô sao lại lời quá vậy. Nhưng nghĩ một chút, cô bất giác hét lớn:

-Chưa xác định quan hệ mà hôn rồi. Coi trừng em bị con gái nhà người ta trap đó nhóc con.

Từ Thái Hoàng trừng mắt nhìn cô. Lục Uy Phàm đã gọi cậu là nhóc rồi mà giờ cô còn hùa theo anh gọi cậu như vậy. Nhưng bất ngờ nhìn thấy ánh mắt lạnh ngắt của Lục Uy Phàm. Cậu không rét mà run.

-Nhóc không định tỏ tình sao?

Lục Uy Phàm bất ngờ hỏi.

-Có chứ, có chứ.

-Vậy định tỏ tình như nào?

-E…em chưa biết.

Cậu ỉu xìu nói. Cậu đã yêu đương bao giờ đâu. Ba người lại túm tụm lại bàn bạc.

Ngày hôm sau đến lớp, Linh Gia Hy luôn tìm cách trốn tránh cậu. Cậu cũng không nói gì, khiến lòng Linh Gia Hy cũng có chút thất vọng và man mác buồn. Kết thúc buổi học cũng là sáu giờ chiều. Vừa định rời đi thì Từ Thái Hoàng giữ tay cô lại:

-Cậu không được về. Tôi có chuyện muốn nói.

Hai người đến sân bóng rổ của trường. Lấy từ trong cặp ra một hộp quà rồi đưa cho Linh Gia Hy. Cô bé bất ngờ nhìn cậu.

-Cầm đi. Tặng cậu mà. Mở ra xem luôn.

Linh Gia Hy ngại ngùng mở ra. Bên trong là kẹo mυ'ŧ vị mâm xôi mà cô rất thích và ngoài ra còn có sữa rửa mặt cùng một thỏi son. Cô ngạc nhiên, chưa kịp hỏi Từ Thái Hoàng đã nói:

-Không phải cậu nói da mặt dạo này bị nẻ với bị khô ra sao? Tôi đã tìm hiểu kĩ cho cậu rồi. Loại sữa rửa mặt ấy rất phù hợp cho cậu đấy. Với lại thỏi son hôm sinh nhật tôi tặng cậu không phải cậu mất rồi sao? Tôi tặng cậu cái khác. Còn kẹo thì tôi mua cho cậu ăn luôn đấy. Ăn đi.

Linh Gia Hy bóc kẹo ra cho vào miệng. Bỗng nhiên Từ Thái Hoàng nói:

-Cậu nhận đồ của tôi, ăn đồ của tôi rồi nên từ giờ cậu là của tôi.

Linh Gia Hy tròn mắt nhìn:

-Có ai vô lý như cậu không chứ?

-Hôm qua cậu cưỡng hôn tôi, đó là nụ hôn đầu của tôi. Không lẽ cậu không định chịu trách nhiệm sao?

-T…tớ…nhưng mà…cậu có thích tớ đâu.

Linh Gia Hy ngại ngùng nói. Từ Thái Hoang mỉm cười, xoa đầu cô:

-Ai nói chứ? Tôi thích cậu.

Cô nhìn Từ Thái Hoàng, bất ngờ cậu cúi xuống hôn môi cô. Nụ hôn kết thúc, Linh Gia Hy mỉm cười ngọt ngào ôm lấy cậu:

-Tớ cũng thích cậu.

Sau lần tỏ tình ấy, hai người chính thức hẹn hò với nhau nhưng lại không công khai chỉ vì Linh Gia Hy nói muốn giải quyết vụ của Nhiễm Tử Kha rồi công khai. Nhưng thật không may, chuyện của cô hẹn hò cùng Từ Thái Hoàng đã bị Nhiễm Tử Kha phát hiện.

Kết thúc buổi học, Từ Thái Hoàng đi chơi bóng rổ, Linh Gia Hy thì ở lại thu xếp đồ rồi chuẩn bị ra sân xem cậu chơi bóng. Vừa thu dọn xong, Nhiễm Tử Kha đã tiến đến chặn đường cô. Cô ta không chỉ xuất hiện một mình mà còn có rất nhiều người vây xung quanh cô chuẩn bị xem kịch hay. Giọng cô ta có chút tức giận xen lẫn mếu máo:

-Linh Gia Hy, tôi đã nói với cậu rồi mà. Từ Thái Hoàng là người yêu tôi. Tôi coi cậu là bạn vậy mà cậu lỡ đối xử với tôi như vậy sao? Cướp người yêu của bạn mình, cô được gì chứ?

Linh Gia Hy hoảng hốt nhìn Nhiễm Tử Kha rồi vội vàng giải thích:

-Tôi không có. Cậu nói gì vậy chứ? Từ Thái Hoàng có bao giờ hẹn hò với cậu đâu, cậu đừng đổ oan cho tôi.

-Linh Gia Hy, tôi không ngờ cậu là con người như vậy đấy.



Đang ở trong trận đấu, nghe mọi người xung quanh nói Nhiễm Tử Kha và Linh Gia Hy đang chuẩn bị đánh nhau. Từ Thái Hoàng giật mình cầm lấy bóng rồi chạy đi.