Chap này chỉ nói về couple Từ Thái Hoàng và Linh Gia Hy thôi nha.
-Anh chị cậu có vẻ hạnh phúc quá nhỉ?
Kết thúc màn cầu hôn của Hàn Tiểu Vy và Lục Uy Phàm, Từ Thái Hoàng xung phong đưa Linh Gia Hy về nhà. Nghe cô bé nói, cậu chỉ đáp:
-Có như vậy thôi mà cậu đã biết rằng họ hạnh phúc sao?
-Đúng rồi. Một màn cầu hôn như vậy, ai chả thích chứ.
-Vậy tôi tỏ tình như vậy, cậu nghĩ người tôi thích có từ chối tôi không?
Từ Thái Hoàng nhìn chằm chằm vào Linh Gia Hy rồi nghiêm túc hỏi. Linh Gia Hy ngạc nhiên nhìn cậu:
-C…cậu có người mình thích rồi sao?
Cô bé hỏi, cậu quay đi hờ hững:
-Không có. Tôi tuỳ tiện hỏi vậy thôi.
-Ồ.
Hai người giữ im lặng, không ai nói với ai đến hết quãng đường.
Hôm sau, đến lớp, Từ Thái Hoàng cầm từ ngăn bàn lên một hộp sữa. Đúng lúc ấy, Linh Gia Hy nhìn thấy, tay đang cầm hộp sữa liền cất đi. Thấy cô bé, cậu liền đưa tay về phía cô rồi hỏi:
-Sữa của tôi đâu?
Cô tròn mắt nhìn, không phải cậu có sữa rồi sao? Sao lại muốn sữa của cô nữa. Đang định nói gì đó bỗng nhiên Nhiễm Tử Kha đi tới trước mặt Từ Thái Hoàng rồi nói:
-Thái Hoàng, sữa tôi để ngăn bàn, cậu nhớ uống. Đó coi như là lời cảm ơn của tôi về ngày hôm qua nha.
Cậu gật đầu một cái rồi quay đi, uống hộp sữa ấy. Linh Gia Hy có vẻ hơi buồn ngồi xuống ghế. Lặng lẽ cất hộp sữa đi. Thấy biểu hiện của cô không đúng lắm, cậu quay sang nói:
-Cậu sao vậy? Buồn phiền chuyện gì à?
-Không có.
-Sao ỉu xìu vậy?
-Có sao?
-Ừm. Chiều nay không học, cậu rảnh không kèm bài cho tôi.
-Chiều…tôi bận mất rồi.
-Ồ, vậy thôi.
Đang đi lấy nước cùng cô bạn thân, Linh Gia Hy nhìn thấy Từ Thái Hoàng đang nói chuyện vui vẻ với Nhiễm Tử Kha. Cô bạn thân liền nói:
-Tớ nghe lớp phó nói Từ Thái Hoàng hình như thích Nhiễm Tử Kha đấy. Hôm qua cậu ấy còn giải vây giúp Nhiễm Tử Kha, ra mặt bảo vệ cô ta trước bao nhiêu người mà. Cậu thích Từ Thái Hoàng thì mau tỏ tình đi không cậu ấy sẽ bị cướp mất đấy.
Linh Gia Hy nhìn bạn mình, lớp phó có vẻ khá thân với Từ Thái Hoàng, cậu ấy nói như vậy thì chắc chắn là đúng rồi. Tối hôm đó Từ Thái Hoàng nói muốn tỏ tình người mình thích không lẽ là Nhiễm Tử Kha sao?
-Cậu nói gì vậy? Tớ với Từ Thái Hoàng chỉ là bạn, làm sao tớ có thể thích cậu ấy được.
Nói rồi cô vội vã kéo bạn thân mình đi. Từ Thái Hoàng ở phía trước quay lại nhìn, câu nói của Linh Gia Hy đã được cậu nghe thấy hết không thiếu từ nào. Cậu đau lòng, đứng khững lại. Nhiễm Tử Kha thấy biểu hiện cậu không đúng lắm liền hỏi:
-Sao vậy?
-Không sao. Tôi hơi mệt nên xin về trước. Cậu xin phép giáo viên giúp tôi.
Dứt lời cậu chạy đi mất. Trèo qua bờ tường ra ngoài. Đây cũng là việc cậu hay làm nên không thấy mới lạ gì. Đi đến căn cứ bí mật của mình, cậu ngồi gục xuống. Từng giọt nước mắt bắt đầu rơi. Câu nói của Linh Gia Hy bỗng chốc xuất hiện trong đầu cậu “Tớ với Từ Thái Hoàng chỉ là bạn, làm sao tớ có thể thích cậu ấy được.” Cậu khóc, khóc vì mối tình đơn phương suốt nhiều năm này. Tại sao cậu làm đủ mọi cách mà cô ấy vẫn không động lòng chứ. Một người mạnh mẽ, lạnh lùng như cậu vậy mà ngày hôm nay lại vì một câu nói của người con gái mà bật khóc.
Linh Gia Hy sau khi lấy nước xong, quay trở lại lớp vẫn chưa thấy cậu quay lại “Thích Nhiễm Tử Kha lắm hay sao mà đi cạnh nhau đến bây giờ vẫn chưa vào.” Nhưng kì lạ, bắt đầu vào tiết rồi mà cậu vẫn chưa vào. Thầy giáo vào lớp, cậu vẫn chưa vào. Nhiễm Tử Kha bước vào lớp liền nói:
-Thưa thầy, bạn Từ Thái Hoàng ốm lên xin phép về trước.
-Ừm.
Thầy giáo nhìn Nhiễm Tử Kha rồi đáp. Thầy cũng không để tâm lắm vì chuyện này thỉnh thoảng cũng xảy ra lên quá quen rồi. Kết thúc buổi học, Linh Gia Hy vội vàng đến nhà tìm Từ Thái Hoàng. Chưa kịp ra khỏi lớp đã bị Nhiễm Tử Kha kéo tay lại:
-Linh Gia Hy, cậu định đi tìm Từ Thái Hoàng sao?
-Cậu làm gì vậy? Buông tôi ra.
Linh Gia Hy cau mày, giật tay mình ra.
-Linh Gia Hy. Tôi nói cho cậu biết, Từ Thái Hoàng giờ là người yêu của tôi rồi. Cậu ấy vừa tỏ tình với tôi mấy hôm nay. Chúng tôi chưa muốn công khai nhưng vì thái độ của cậu lên tôi mới nói. Mong cậu tự trọng đừng làm phiền đến bạn trai tôi.
Nói xong Nhiễm Tử Kha rời đi, để lại mình Linh Gia Hy một mình trong phòng học. Nghe cô ta nói, Linh Gia Hy đau lòng, từng giọt nước mắt rơi. Tên Từ Thái Hoàng khốn nạn, đồ đáng ghét.
Cô gục mặt xuống bàn mà khóc nức nở. Khi đã khóc xong, ngẩng mặt lên nhìn, Từ Thái Hoàng từ khi nào đã đứng trước cửa. Cô ngạc nhiên, xấu hổ vội lau nước mắt đi rồi đi ra ngoài. Vừa đi qua Từ Thái Hoàng liền bị cậu kéo lại, giọng tỏ vẻ tức giận nói:
-Ai làm cậu khóc?
-Không liên quan tới cậu.
Linh Gia Hy ấm ức nói. Cậu dựa vào đâu mà dám lớn tiếng với cô chứ. Cô còn chưa trách cậu gieo tương tư cho cô đâu. Từ Thái Hoàng nhìn chằm chằm cô với anh mắt lạnh lùng đỏ gàu:
-Tôi hỏi lại lần nữa. Ai làm cậu khóc?
-Hoàng…
Chợt nhận ra mình lỡ lời liền vội sửa:
-Từ Thái Hoàng, cậu đừng quá đáng.
Từ Thái Hoàng ngạc nhiên nhìn cô. Cô rất ít khi gọi tên cậu nhưng một khi gọi thì chỉ gọi duy nhất một từ “Hoàng” mà thôi, cách gọi này đã duy trì từ nhỏ rồi. Vậy mà ngày hôm nay cô lại dùng cách xưng hô xa cách này mà nói chuyện với cậu. Cậu kiềm chế cơn tức giận nói:
-Cậu nói như vậy có ý gì? Tôi quá đáng chỗ nào? Tôi chọc cậu sao?
Cô nhìn cậu với ánh mắt căm phẫn:
-Từ Thái Hoàng, từ trước tới giờ cậu làm gì thì tôi không nói. Nhưng mà bây giờ cậu thật sự rất quá đáng đấy.
Cậu tức giận quát:
-Gọi Hoàng. Tôi không cho phép cậu gọi cả họ và tên tôi. Tôi nói cậu biết, tôi chả làm gì cậu mà quá đáng cả. Cậu đừng đổ oan tôi.
-Tôi đổ oan cậu khi nào chứ?
Cô khóc ầm nên rồi nói tiếp:
-Cậu đã hẹn hò với Nhiễm Tử Kha rồi còn gieo hy vọng cho tôi làm gì chứ?
Cậu ngạc nhiên nhìn cô, ai nói với cô là cậu hẹn hò chứ:
-Linh Gia Hy, cậu nghe cho rõ đây. TÔI TỪ THÁI HOÀNG, CHƯA TỪNG HẸN HÒ.