Chồng Tôi Là Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 45: Cầu hôn

Vừa sáng sớm, Lục Uy Phàm đã rơi khỏi giường. Đến khi Hàn Tiểu Vy tỉnh dậy thì chỗ bên cạnh đã nguội lạnh. Cô hơi bất ngờ, từ khi về đây anh có bao giờ dậy sớm đâu. Bước xuống giường, đi xuống dưới phòng ăn, chỉ thấy Từ Hy Vân đang dọn dẹp. Cô thắc mắc hỏi:

-Hôm nay là ngày nghỉ mà Từ Thái Hoàng với chồng con đi đâu rồi mẹ?

Bà ngẩng mặt lên nhìn cô mỉm cười dịu dàng nói:

-Mới sáng, hai đứa nó đã đi ra ngoài rồi. Thấy bảo làm việc gì quan trọng lắm.

Cô thắc mắc:

-Việc gì mà phải vội vàng như vậy chứ?

Bà dịu dàng tiến lại gần cô nói:

-Chắc có việc gì thôi. Con ăn gì không? Ta nấu cho con.

-Dạ thôi ạ. Lát con đi ra ngoài ăn với bạn.

-Ai vậy?

-Là bạn thân của con, đang công tác ở đây nên bọn con hẹn gặp mặt nhau.

-Được rồi, đi đường cẩn thận. Mà tiểu Phàm có đi cùng con không?

-À, mẹ trông thằng bé hộ con nha. Lát con cho thằng bé ăn.

-Được.

Rồi cô xin phép đi lên phòng chăm con. Đến giờ, cầm đồ đi ra ngoài. Đến chỗ hẹn, từ bên ngoài cửa cô đã nhìn thấy Tạ Tiểu Tuyết. Vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cô bạn:

-Đúng là người đã kết hôn. Mãi không đi gặp người ta, làm người ta nhớ cậu muốn chết.

-Haha, làm như mỗi mình tớ có chồng ý. Sao hôm nay trốn được Lục thiếu gia nhà cậu mà đi qua đây vậy?

-Từ sáng sớm đã không thấy đâu rồi. Mà cậu sang đây lâu chưa? Sao không nói với tớ.

-Tớ vừa sang hôm qua để du lịch. Mà tớ có cái này muốn nói với cậu.

Hàn Tiểu Vy vừa uống ngụm nước vừa nói:

-Được, được cậu nói đi.

Tạ Tiểu Tuyết ngập ngừng nói:

-T…tớ có thai rồi.

-Hả?

Hàn Tiểu Vy ngạc nhiên đến nỗi nước trong miệng phun ra hết. Tạ Tiểu Tuyết vội vàng lấy khắn lau miệng cho cô.

-Có từ bao giờ vậy?

-Mới thôi. Tớ vừa khám tuần trước.

-Hạ lão sư nhà cậu biết không?

-Vẫn chưa biết.

Cô lấy tay đỡ trán:

-Trời ạ! Chả trách hôm nay tên già đó không đi với cậu.

Tạ Tiểu Tuyết cười cười vỗ vào tay Hàn Tiểu Vy:

-Không được nói người ta là tên già. Người ta là chồng bạn thân cậu đó nha.

-Bênh sao?

-Chồng tớ, tớ bênh.

Trời xế chiều, định quay trở về thì Tạ Tiểu Tuyết nói:

-Lâu lắm rồi mình không gặp nhau, hay là cậu ra chỗ này với tớ một lát.

-Đi đâu?

Cô tò mò hỏi, Tạ Tiểu Tuyết kéo cô đi. Đến nơi, mọi thứ được trang trí rất đẹp, dòng chữ Marry Me rất to sáng lấp lánh, xung quanh là những đoá hoa cẩm chướng và hoa hồng đỏ mà cô rất thích. Những ngọn nến sáng lấp lánh. Đẹp thật đấy. Nhưng sao lại có khung cảnh này, ở đây còn khá đông người nữa. Cô quay sang nhìn Tạ Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết liền nói nhỏ với cô:

-Hôm nay có người tỏ tình ở đây. Cậu xem đi, chắc chắn sẽ không thất vọng.

Rồi cô chăm chú xem, chàng trai đó cầu hôn nhưng cô gái đó tức giận bỏ đi, khiến cô cảm thấy tội nghiệp thật đấy. Bỗng nhiên, Lục Uy Phàm từ đâu đứng bên cạnh cô thì thầm:

-Nếu anh cầu hôn em như vậy, liệu em có làm như cô gái kia không?

Cô ngạc nhiên nhìn anh, sao anh lại ở đây? Không lẽ anh cũng hứng thú với mấy kiểu cầu hôn này sao? Cô thản nhiên đáp:

-Anh thử đi rồi biết. Từ nhỏ tới lớn người ta đã được cầu hôn đâu mà biết trả lời như nào.

-Vậy anh thử nhé!

-Hả?

Cô ngạc nhiên nhìn anh, thấy anh tiến lên phía trước cô liền kéo tay anh lại:

-Anh hâm hả, người ta đang cầu hôn thất bại, anh còn đi chế giễu người ta.

Anh chỉ mỉm cười không nói gì, đi tới lấy bó hoa của chàng trai kia, bỗng nhiên mọi ngườ vây quanh cô, anh cầm bó hoa tiến lại gần cô, kèm theo một hộp nhẫn kim cương. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô nói:

-Anh biết rằng bây giờ nói chuyện này ra cũng khá muộn rồi. Nhưng anh vẫn muốn cô gái của anh giống như bao người khác, được người mình yêu cầu hôn. Trải qua biết bao nhiêu là chuyện như vậy, anh mới nhận ra nếu cuộc đời của anh không có em nó sẽ thật lụi tàn và chán ngắt. Nhờ có em mà mọi thứ mới sáng rực lên. Em có đồng ý làm vợ anh một lần nữa không?

Cô xúc động nhìn anh, khoé mắt đã ướt đẫm rồi gật đầu:

-Em đồng ý!

Anh đeo nhẫn vào cho cô rồi chỉ tay sang toà nhà cao tầng bên cạnh, một màn hình khổng lồ hiện lên dòng chữ “Hàn Tiểu Vy, anh yêu em! Anh yêu em rất nhiều vợ à!” Rồi rất nhiều hình ảnh của cô hiện lên, cô khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài. Cô quay sang thủ thỉ với anh:

-Chồng à, em cũng yêu anh.

Rồi hai người trao nhau một nụ hôn say đắm.

Về đến nhà cô mới hay biết thì ra tất cả mọi người đều biết hôm nay anh cầu hôn cô, chỉ có mình cô là không biết. Đến người mẹ ở nhà của cô biết, Hạ Tuấn Khang biết, Tạ Tiểu Tuyết biết, thậm chí người lên kế hoạch này một phần là do Từ Thái Hoàng và Linh Gia Hy. Và để cầu hôn cô, Lục Uy Phàm đã bỏ ra rất nhiều tiền và công sức để chuẩn bị. Anh đã mua hẳn dãy đường đi để trang trí, mua cả toà nhà để chiếu hình cô. Ôi trời chồng cô làm cho cô xúc động quá rồi. Mẹ một con rồi mà anh vẫn coi cô như một thiếu nữ vậy. Đợi anh tắm xong, cô ôm chầm lấy cổ anh rồi hôn nhẹ lên môi anh:

-Ông xã, có anh là điều hạnh phúc nhất của em!