Vi Hiểu Lam té ngã trên đường lớn, lòng bàn chân trần vì chạy liên tục mà rướm máu, khắp nơi đều là vết xước lớn nhỏ khiến cô đau điếng người. Ánh đèn lờ mờ chiếu xuống vỉa hè, để cho cô thấy được một dáng người cao ráo, đó là hy vọng của cô!
“Cứu…”
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị một bàn tay thô ráp chặn ngang, cơ thể Vi Hiểu Lam bị kẻ phía sau nhấc bổng lên. Cô liều mạng giãy giụa, sợ hãi vươn tay về phía người đàn ông cách mình không xa, nước mắt trào ra rơi xuống từng giọt. Cô sợ lắm, những người này là người xấu, cô không muốn bị đưa đi! Dì Lưu luôn dặn cô phải hét thật to cầu cứu khi có ai đó muốn bắt cô!
Vừa nãy Vi Hiểu Lam vẫn còn cùng gia đình đi dạo phố, sau đó không cẩn thận bị lạc. Cô lang thang đi tìm họ thì người này đột nhiên xuất hiện kéo tay cô, ông ta muốn đưa cô đi đâu chứ? Cô ra sức giãy giụa, đấm đá người nọ, còn dùng răng cắn mạnh vào bàn tay đang đặt trên miệng mình.
“Aaaaaaa!” Tiếng kêu gào của gã đàn ông vang lên bên tai cô, hắn đau đớn, bất giác buông tay ra.
Vi Hiểu Lam được thả tự do lập tức lao nhanh tới chỗ người đàn ông đang đứng cách đó không xa, lảo đảo ngã sấp xuống dưới chân anh ta. Cô run lẩy bẩy nói:
“Cứu, cứu…”
Người đàn ông từ đầu đến cuối chỉ đứng im một chỗ, hờ hững tựa như không nhìn thấy cảnh tượng bắt cóc này, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Ngũ quan của người nọ bị ánh đèn lập lòe che khuất, Vi Hiểu Lam không thấy được ánh mắt vô tình của anh ta, cô chỉ biết giờ khắc này không ai cứu được mình. Cổ chân bị người ta tóm được, Vi Hiểu Lam còn chưa kịp giãy ra thì người kia dùng sức kéo mạnh khiến cô trượt nhẹ về sau. Cô dùng cả hai tay tóm lấy chân của người đàn ông, run như cầy sấy nói:
“Cứu với…”
“Buông tay ra đi, người khác nhìn vào còn nghĩ là anh đang bắt cóc em đó! Về nhà ngay!”
Gã bắt cóc giả vờ quát lên, lòng hơi thấp thỏm nhưng khi phát hiện không ai quan tâm đến hắn thì hắn bạo gan bước tới, ôm eo Vi Hiểu Lam để kéo cô. Hắn nói:
“Vợ à, chúng ta chỉ cãi nhau thôi mà, em không cần phải thế chứ?”
Hắn vẫn cố gắng diễn cho tròn vai để người khác không xen vào. Cô gái này trông không được bình thường, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hắn còn nghĩ đã tìm được một con mồi ngon, vậy mà mới xoay qua xoay lại đã để nó chạy mất. May mắn khu vực này ít người, cô ta ăn nói không rõ ràng nên hắn có thể vờ vịt thoát được một kiếp.
Bị Vi Hiểu Lam kéo ống quần, người đàn ông mặc vest đen lãnh đạm cúi đầu và quan sát. Đúng lúc ấy, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng hốt, mắt long lanh nước vô cùng đáng thương.
“Cô…” Sở Dật nghẹn lại, không tin vào mắt mình.
Ngay lập tức, anh nâng chân phải lên và tung một cước vừa nhanh vừa chuẩn vào giữa mặt của gã bắt cóc.
“Aaaaa!”
Vi Hiểu Lam ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, cô nghe thấy âm thanh kêu la của người phía sau, eo liền được thả lỏng. Cô bò nhanh đến gần, ôm chặt chân của người vừa cứu mình.
Gã bắt cóc ngã ngửa về sau, hắn đau quằn quại đưa tay lên ôm mặt mình, miệng kêu rên liên tục:
“Mũi của tao, mũi của tao!”
Máu tươi theo mũi chảy dọc xuống khiến lòng bàn tay hắn bị nhuộm đỏ, thậm chí không dừng lại ở đó.
Ánh mắt của Sở Dật tinh tường, lạnh lẽo, tràn ngập sát khí như thể chuẩn bị gϊếŧ người, chẳng khác gì một con báo săn ở trong góc tối chuẩn bị phục kích con mồi.
Gã bắt cóc nhìn thấy thì giật thót, không hiểu sao lại sợ hãi. Hắn lê thân mình về sau một chút, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên rồi mới đưa mắt nhìn về phía Vi Hiểu Lam. Dù rất tiếc nuối, nhưng người đàn ông này hắn không chọc được. Hắn hành nghề bao năm chưa từng thấy ai có ánh mắt đáng sợ đến vậy! Hắn hoảng loạn đứng lên rồi bỏ chạy.
Sở Dật lãnh đạm nhìn qua bóng lưng của hắn, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ đang run bần bật dưới chân mình. Anh đưa tay vén mái tóc rối bù trước mặt cô ra, động tác chậm rãi và nhẹ nhàng như sợ người trước mắt sẽ tan biến.
Vi Hiểu Lam vẫn đang khóc nức nở, mặt mũi lấm lem, dáng vẻ mềm mại khiến người ta không nỡ thương tổn. Giọng của Sở Dật trầm thấp mang theo chút khản đặc:
“Là… Em sao?”
Giống, thật sự quá giống. Trong một khoảnh khắc, anh bị sốc nặng, cứ ngỡ đã nhìn thấy mối tình đầu của mình. Chị em sinh đôi sao? Không phải, anh biết cô ấy là con một và không hề có anh chị em nào khác.
Sở Dật đưa tay lên gò má của Vi Hiểu Lam và lau nước mắt cho cô. Vi Hiểu Lam hô hấp dồn dập, sau vài lần thở mạnh và khó khăn thì thấy trước mắt rung lắc dữ dội. Thời điểm ngất xỉu, tay cô vẫn còn bám chặt lấy gấu quần của anh không buông.