Phong Gia Lụy dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Nhưng cậu cũng đừng lo quá, còn tùy thuộc vào khi cô ấy tỉnh lại nữa, không hẳn là sẽ không nhìn thấy mà có thể còn thấy mờ mờ.”
Hắn quay lưng đi mà không nói gì.
Bước vào phòng bệnh, nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh như đang ngủ, mắt còn quấn một vòng vải băng gạc.
Nếu như hắn kịp thời đến với Thi Ngôn, có lẽ cô cũng không ra nông nỗi này. Chỉ tại khi ấy hắn cảm thấy như bản thân thật bất lực trước mọi việc đang diễn ra.
Không thấy được cũng tốt, cô sẽ không phải thấy hắn ra đi vĩnh viễn.
Diệp Cẩn Ninh đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường bệnh, chăm chú quan sát cô.
Vốn nhạy cảm với những thứ liên quan tới hắn, Thi Ngôn vừa nghe tiếng bước chân, hơi thở ấy, liền có chút bàng hoàng.
Gọi tên hắn…
“Diệp Cẩn Ninh?”
“Là tôi.”
Cô gượng người ngồi dậy, đôi tay vô thức sờ lên mắt. “Mắt tôi bị làm sao, sao lại che như vậy?”
“Đừng lo lắng, cần gì cứ nói với tôi.”
Khoảng thời gian sau đó cả hai chìm vào im lặng.
Diệp Cẩn Ninh sắc mặt càng ngày càng biến sắc trở nên nhợt nhạt, từ lúc ở hội trường trở về hắn luôn theo dõi tình trạng Thi Ngôn mà lơ đi sức khoẻ mình.
“Hôm nay là sinh nhật của Thi Ngôn, tôi phải làm gì cho em đây?”
Sinh nhật?
Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật cô mà… Nhiều năm rồi cô cũng chẳng còn nhớ sinh nhật được tổ chức thế nào nữa.
Cô không nhớ, nhưng hắn nhớ!
Sinh nhật có hay không cũng được, nó cũng không quan trọng, đó chỉ là tên gọi để chứng minh việc cô đã bước sang tuổi 27.
Diệp Cẩn Ninh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền có khắc hai chữ YN, sơ ý làm rơi xuống sàn. Hắn vội khom người xuống nhặt, nhưng sao đầu óc lại nặng trĩu đến thế, ngực tức đến khó chịu. Được vài giây sau bỗng bị thứ chất lỏng trong người dội ngược lên làm hắn phải nôn ra máu. Cả thân hình to lớn mệt nhọc gần như phủ phục trên sàn nhà, đang cố gắng gắng gượng lại cơn đau ác liệt.
Máu thấm vào sợi dây chuyền bạch kim làm nó nhuốm đỏ.
Hắn ho khan liên hồi không dứt, khoé mắt hằng lên những tia máu đỏ đáng sợ.
Thi Ngôn bất chợt giật mình, trong lòng dấy lên một nổi bất an sợ hãi. Nhưng mắt cô bị che rồi, hiện tại không thể nhìn thấy được sự việc gì đang diễn ra.
“Diệp Cẩn Ninh, Diệp Cẩn Ninh… Làm sao thế…”
“Tôi… thì có thể xảy ra chuyện gì chứ…”
Hắn hắng giọng, “Vài ba ngày nữa Phong Gia Lụy sẽ đến cởi bỏ băng gạc trên mắt em. Đừng lo sợ gì hết, nên tin ông trời sẽ cho em nhìn được ánh sáng.
Chuyện của Thi Tâm Bạc không đáng để em phải buồn, những việc ông ta đã làm ra chắc chắn sẽ phải trả giá.
Đương nhiên… Tôi cũng chẳng đáng để em phải suy nghĩ, cái giá đắt nhất tôi sẽ trả hết cho em. Hận tôi cũng được, ghét bỏ tôi cũng được, nhưng hãy nhớ chăm sóc tốt bản thân. Những điều hôm đó tôi nói với em, xin em ghi nhớ.
Có chuyện gì xảy ra chăng nữa, cũng đừng sợ.”
Cho dù hắn có chết, hay không chết thì vẫn sẽ luôn theo dõi bảo vệ cô.
Vậy nên Thi Ngôn, đừng sợ…
Sao hắn lại nói những điều kỳ lạ thế này?
Hắn sắp đi đâu sao?
Phải, hắn sắp phải rời khỏi thế giới này rồi!
“Diệp Cẩn Ninh, thật sự không sao chứ?”
Mãi mà không có tiếng động gì.
Diệp Cẩn Ninh bất tỉnh nằm trên vũng máu, tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền.
“Cẩn Ninh?”
“Diệp Cẩn Ninh… Đi đâu rồi, trả lời tôi đi.”
Thi Ngôn gọi hoàn toàn trong vô vọng, bởi giờ đây hắn sẽ chẳng thể đáp lại lời cô được nữa rồi.
Cô huơ huơ tay trong không trung, từ từ ngồi thẳng dậy tìm kiếm một điều gì đó.
Tối quá, cô không nhìn thấy gì hết…
Bước chân bước hụt, cô ngã nhào xuống sàn, đầu gối bị đập mạnh xuống làm cô đau điếng.
Tay chạm phải thứ gì đó ươn ướt lại có mùi tanh làm cô liên tưởng đến những điều không hay.
Nhoài người về phía trước, đưa tay ra xa hơn tình cờ chạm phải da thịt ấm nóng.
Gương mặt hắn…
“Diệp Cẩn Ninh!”