Mộng Tình

Chương 14

Đúng vậy, công ty hắn đã đứng gần bên vực phá sản rồi, nhưng ít nhất không đến mức nhanh như thế.

Theo tính cách Diệp Cẩn Ninh thì hắn chắc chắn không dễ dàng từ bỏ như vậy. Hoặc là hắn còn có dự tính khác.

Rút ống truyền dịch ra, hắn bác bỏ mọi lời khuyên của Phong Gia Lụy mà tự mình xuất viện.

Gì mà không chữa trị thì rất nguy hiểm.

Gì mà không được tự ý xuất viện.

Nếu có gì bất trắc xảy ra thì tính mạng của hắn sẽ nguy kịch, hoặc mất mạng.

Chết hay không chết vốn dĩ hắn cũng không để ý. Sinh mạng mỗi người đều được định sẵn cả rồi, đến lúc thì chết thôi.

Chỉ là chết thôi mà, là sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Căn bản hắn không sợ.

Tự mình lái xe về nhà, tuy hắn bệnh nhưng cũng chưa đến mức phải nằm yên một chỗ.

Diệp Cẩn Ninh vào nhà, không khí có chút gì đó ngậm ngùi tĩnh lặng.

“Thi Ngôn đâu?”

“Ông chủ, lúc sáng phu nhân có ra ngoài mà tới giờ chúng tôi vẫn chưa thấy cô ấy về.”

Ra ngoài từ lúc sáng rồi? Nhưng bây giờ đã là gần chiều, cô có thể đi đâu được.

Hắn lấy di động ra gọi nhưng mấy cuộc không ai bắt máy.

Một dòng tin nhắn từ mail hiển thị trên màn hình: Muốn gặp cô ta thì đến căn biệt thự ở trung tâm thành phố.

Biệt thự ở trung tâm thành phố? Đó chẳng phải là căn biệt thự Thi Tâm Bạc từng lấy từ tay cha của hắn sao?

Thú vị thật đấy!

Diệp Cẩn Ninh không gọi người đi cùng, hắn chỉ đi một mình.

Được khoảng nửa tiếng là tới nơi, bên ngoài không có ai canh chừng cả, hắn cũng chẳng thắc mắc gì mà vào trong.

Thi Ngôn là người của hắn, bất cứ ai cũng không được phép đưa cô đi.

Tìm đến căn cứ của biệt thự, hắn thấy Thi Ngôn bị trói ngồi trên ghế, miệng thì bị keo dán chặt lại. Hình như cô ngất rồi.

Quan sát xung quanh chẳng thấy ai, chỉ thấy ở trong góc phòng có vô số camera được dấu kín. Ban đầu hắn đã nhận ra rồi, đây đích thực là một cái bẫy.

Một cái bẫy do chính Thi Tâm Bạc đặt ra và lấy Thi Ngôn để lợi dụng.

Vẫn là muốn diệt cỏ tận gốc đây mà.

Diệp Cẩn Ninh đi đến gỡ miếng băng dính trên miệng cô ra, đồng thời cô cũng tỉnh mà trên gượng mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Diệp Cẩn Ninh…”

Vì sao hắn lại ở đây, vì sao cô cũng ở đây? Rõ ràng là lúc sáng cô ra ngoài thì bị mấy người thuộc vệ của Thi Tâm Bạc chặn lại nói ông ta muốn gặp cô. Đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói nên đi theo, nhưng được nửa đường thì bị họ đánh ngất và khi tỉnh lại thì như bây giờ.

Hắn không nói gì mà bận cởi sợi dây thừng đang siết chặt tay cô, bức quá hắn phải dùng răng cắn.

Cánh cửa đằng sau được mở ra một cách mạnh bạo. Xuất hiện sau đó là Thi Tâm Bạc cùng vài người của ông.

“Diệp Cẩn Ninh, cậu tới còn nhanh hơn tôi tưởng.”

Loay hoay được một lúc, sợi dây thừng mới được gỡ bỏ. Để ý kỹ thì có thể thấy được động tác của hắn có hơi chậm.

Cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ quan sát Diệp Cẩn Ninh. Hắn tới để đưa cô về?

“Nếu muốn đưa con bé đi thì hãy ký vào đơn xác nhận nhượng quyền quản lý công ty này đi.”

Thi Tâm Bạc đưa ra một tập đơn. Nội dung bên trong bao gồm tất cả tài nguyên của Diệp Cẩn Ninh, chỉ cần hắn ký vào thì tất cả số đó sẽ thuộc về tay Thi Tâm Bạc.

Đương nhiên nếu hắn không ký thì sẽ không dễ dàng đưa cô thoát khỏi nơi này, mà nếu hắn có ký cũng không thể thoát!

Thi Ngôn dùng ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào người mà mình từng gọi hai tiếng ‘Ba ơi’ kia. Cô trước giờ chỉ là món hàng dùng để lợi dụng thôi sao?

Diệp Cẩn Ninh còn chẳng thèm liếc nhìn tới ông ta mà cầm tay kéo cô đứng dậy. Đi được vài bước đã bị hai người đàn ông lực lưỡng chặn lại.

Thi Tâm Bạc thực sự muốn ép hắn, ép luôn cả con gái mình ư…

Tay Thi Ngôn bị hắn cầm chặt, rất chặt, chặt đến mức còn đau hơn cả lúc bị dây thừng siết. Cô không hiểu được vì sao hắn lại dùng lực mạnh như vậy.

Lần đầu tiên cô thấy sợ bố mình đến thế.

Lần thứ hai cô lại nhận được cảm giác an toàn khi ở bên hắn…

Diệp Cẩn Ninh đẩy lùi Thi Ngôn ra sau rồi một mình tiến đến đánh những tên kia.

Hai bên bắt đầu vào cuộc ẩu đả mà một bên đông người, bên còn lại chỉ có một.

Diệp Cẩn Ninh ban đầu vẫn còn sức chống trả nhưng dần về sau lại thất thế hoàn toàn. Hắn bị thương rồi, mũi miệng đều có vết máu, một cước giáng mạnh xuống ngực làm máu tươi từ cổ họng hắn trào ra.

Sao lại như vậy, dù có bị thương cũng không đến mức tệ như thế, hay là vết thương ở ngực chưa khỏi?

Thi Ngôn vừa định bước lên thì một người đàn ông giữ cô lại, tiếp đó con dao sắc nhọn kề vào cổ cô.

“Diệp Cẩn Ninh, mày không ký tao sẽ gϊếŧ nó!”

“Chỉ mới là chiều, chưa phải tối. Các người đừng có mơ mộng nữa.”

Hơi thở hắn trở nên dồn dập, ánh mắt như kiểu nếu có thể hắn sẽ gϊếŧ hết những tên khốn này ngay lập tức. Nhưng… Hắn mệt quá rồi.

Thi Ngôn nhìn Thi Tâm Bạc, ông ta dường như đang cố né tránh ánh mắt ấy.

Nhân lúc mấy tên kia không chú ý, Diệp Cẩn Ninh đứng dậy tung vài chiêu làm họ gục xuống rồi mình chạy đến kéo mạnh người đàn ông đang giữ cô ra.

Thi Tâm Bạc có thể làm hại hoặc không làm hại tới cô, nhưng vì mục đích của mình ông ta có thể làm được tất cả. Và tình huống như bây giờ không ai có thể dám chắc được điều gì.

Ông ta yêu Lâm Nhược Tuyết nhưng có thể gϊếŧ chết bà, còn Thi Ngôn… ông ta có khả năng gϊếŧ cô không?

Hắn đứng chắn trước cô, hai người đứng đối diện, ánh mắt vô thức giao nhau. Phía sau không ngừng tấp những chiêu tàn bạo lên lưng hắn.

Thi Ngôn cảm nhận được cơ thể mình đang run rẩy, vì sợ.

“Tại sao vậy…”

“…Mục đích cô sinh ra là để tôi hành hạ đến chết không được sống cũng không xong, ngoại trừ tôi không ai được phép động vào cô cả.”