Ông nói nhưng không đủ dũng khí nhìn cô mà quay mặt sang hướng khác.
Đằng sau bóng lưng ấy…
Thi Ngôn bỗng dưng trợn tròn mắt, hai khoé mắt cô dần đỏ lên, nước mắt như được đà trào ra.
Cho đến khi máy kiểm chứng sự sống phát lên vài tiếng ‘tít tít’ bất thường, Thi Tâm Bạc vừa quay lại thì đồng thời cô cũng từ trên giường ngã xuống sàn rồi bất tỉnh.
“Tiểu Ngôn!
Người đâu…”
Bác sĩ cùng một vài cô y tá tức tốc chạy tới vội đỡ cô nằm lại trên giường.
Tất cả các máy móc, công cụ chữa trị đều đã chuẩn bị đầy đủ và chỉ đang chờ tiến hành kiểm tra.
…
Ở một nơi khác, tại thư phòng, Diệp Cẩn Ninh bận rộn sắp xếp kiểm duyệt tất cả các văn kiện chất đống như núi.
Tính cách hắn ngày càng trở nên kỳ quặc, những chuyện nhỏ nhặt không đáng là gì mà làm sai hắn sẽ nổi giận, những chuyện đáng để hắn nổi giận thì hầu như chẳng có phản ứng gì. Riết rồi những người bên cạnh hắn ngày nào cũng phải thận trọng từng li từng tí, không ai có thể đoán trước được hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền tới, tiếp đó không cần hắn cho phép thì cánh cửa được mở ra, chàng thanh niên trẻ cung kính bước vào.
Cậu ta là Lập Vĩ, thân cận bí mật của Diệp Cẩn Ninh, mọi nhiệm vụ giao phó anh ta đều hoàn thành trong thầm lặng, đến không ai biết, đi không ai hay. Cũng là trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Cẩn Ninh trong mọi tình huống.
“Ông chủ, gián điệp chúng ta phái đi theo dõi Thi Tâm Bạc đã có tung tích. Ông ta đưa phu nhân trở về căn biệt thự ở ngoại ô. Theo lời hắn nói thì Thi Tâm Bạc đã nói với phu nhân rằng ông chủ mới chính là cha ruột của phu nhân.”
Ông chủ là cha ruột của phu nhân?
Diệp Cẩn Ninh nghe tới đây không những không tức giận mà còn bật cười thành tiếng.
Chiêu thức ông ta dùng thật mới mẻ, cũng thú vị đấy.
Nếu Thi Ngôn nghĩ rằng hắn là cha cô thật thì há chẳng phải sẽ rất hận, vô cùng hận hắn sao? Như vậy hai người họ đã có chí hướng cùng chung kẻ địch, tiếp đó sẽ dùng mũi dao sắc nhọn cắm vào hắn.
Kế hoạch đúng thật là hoàn hảo!
Thi Tâm Bạc, ông muốn diễn hắn sẽ diễn với ông đến cùng.
“Sau đó rồi sao nữa?”
“Sau khi Thi Tâm Bạc nói xong… Phu nhân hình như có động tĩnh gì đó, ông ta quay lại đã thấy phu nhân bất tỉnh dưới sàn rồi.”
Hắn bất chợt nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi. Trông chừng cô sáu năm, bất cứ một giây một khắc cô đều không có động tĩnh gì cả, vậy mà giờ đây khi Thi Tâm Bạc trở về thì liền có động tĩnh.
Cha con tình thâm đúng là có khác!
“Thu xếp thời gian vài ngày nữa, tôi phải đích thân đi thăm ‘con gái’ một chuyến. Còn nữa, gọi thêm người đến theo dõi tình hình Thi Ngôn rồi báo lại cho tôi.”
…
Thi Ngôn bất động nằm yên cho bác sĩ kiểm tra, sau khi kiểm tra xong, tổng hợp lại tất cả các kết quả thì ai nấy đều có vẻ hoang mang.
Trường hợp này đúng là trường hợp đầu tiên họ gặp phải.
Thi Tâm Bạc nói tất cả ra ngoài hết chỉ chừa lại một người, ông rất sốt ruột vì thế giọng nói có hơi gấp gáp, “Thất Tùng, tiểu Ngôn thế nào rồi?”
“Lão gia, tiểu thư có dấu hiệu… sắp tỉnh lại.”
Người ông đơ ra trong chốc lát, sau đó gương mặt được thả lỏng một chút không giấu được sự vui mừng. “Nó sắp tỉnh rồi, tạ ơn trời…”
“Nhưng mà trường hợp này chúng cháu cũng không thể giải thích rõ được. Tiểu thư trước kia có dấu hiệu giống như bị chết não, cộng thêm sáu năm não bộ không hoạt động làm các dây thần kinh không thể lưu thông. Hơn nữa, tình hình vốn có thể sẽ tích cực hơn nếu sáu năm trước tiểu thư có ý chí muốn tỉnh, mà dường như cô ấy chỉ muốn chìm đắm mãi trong giấc ngủ thật dài. Nhưng gần đây cháu lại phát hiện ra rằng, những ngày này tiểu thư có thể nghe, tiếp nhận được hết những chuyện mà chúng ta nói…”
“Vậy khi nào con bé tỉnh lại?”
“Chuyện này còn phụ thuộc vào tiểu thư và những người xung quanh. Tâm trí tiểu thư đang dần dần được đánh thức, lão gia nên thường xuyên nói chuyện với cô ấy nhiều hơn…”
Thi Tâm Bạc gật đầu, con gái ông sắp tỉnh rồi, ông có thể nói chuyện được với con rồi.
Nhưng ông phải đối mặt với cô ra sao đây?
Thi Tâm Bạc nhắm mắt, trong lòng cảm giác như hối lỗi.
Tiểu Ngôn, xin lỗi vì đã lợi dụng con, nhưng ta sẽ giúp con trả thù Diệp Cẩn Ninh, những ngày hắn hành hạ con. Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta không hi vọng con sẽ tha thứ, chỉ cần cho ta bên cạnh chăm sóc, bảo vệ con là được rồi.
Ông thở dài xoay người rời khỏi phòng.
Thất Tùng ở lại đảm bảo việc canh chừng chăm sóc cô mọi lúc. Mấy năm nay anh cùng Thi Tâm Bạc ở nước ngoài, được ông coi như là con cháu trong nhà vậy.
Anh từng nghe Thi Tâm Bạc nhắc đến Thi Ngôn rất nhiều lần. Xem ra ông rất yêu thương cô con gái này, anh cũng muốn thử gặp cô một lần.
Đúng thật là khi gặp cô, Thất Tùng đã hoàn toàn bị cô đánh bại một cách bị động. Cô gái này tuy không nói năng, hoạt động được nhưng chẳng khác nào một thiên thần đang ngủ. Nét đẹp thanh tú, thuần khiết, đẹp tự nhiên không khoa trương đó là người con gái lần đầu anh gặp.
Bởi môi trường làm việc khá khắt khe chỉ toàn làm việc với nam, rất ít tiếp xúc với nữ, thậm chí chưa từng có mối tình vắt vai vô tình đã làm Thi Ngôn trở thành cô gái đẹp nhất.
Nhưng sao càng nhìn cô gái này lại càng thấy cô ấy đáng thương đến thế? Tuy đang ngủ nhưng gương mặt đượm buồn thật khiến người ta dễ dàng rung động.
Được rồi, anh nhất định sẽ tìm mọi cách giúp cô tỉnh lại.
Diệp Cẩn Ninh ngồi trong phòng làm việc mân mê ly rượu van đỏ trên tay, vô thức suy nghĩ đến biết bao nhiêu chuyện.
Cũng chính là vì thù hận đã dẫn hắn đi đến ngày hôm nay.
Tuy thành công nhưng thâm sâu trong đó là một sự thất bại.
“Ông chủ, Thi Tâm Bạc muốn gặp ngài.”
“Thi Tâm Bạc? Đúng là khách quý, cho ông ta vào.”
Lập Vĩ đi ra, vài giây sau Thi Tâm Bạc một mình đi vào, trên tay còn cầm theo tập giấy tờ gì đó.
Diệp Cẩn Ninh thong dong đi lại sô pha, tiện thể lấy thêm một ly rượu. Hắn hướng tay về chiếc ghế đối diện tỏ ý mời Thi Tâm Bạc ngồi.
Ông cũng ngồi xuống, mở đầu lại là cuộc trò chuyện khá là khách sáo.
“Chủ tịch Diệp, lâu rồi không gặp.”
“Đúng là lâu rồi không gặp, Thi Tâm Bạc. Ông thấy nơi này bây giờ so với trước có khác nhau không?”
Thi Tâm Bạc chỉ cười mà không nói gì. Chẳng khác gì cả, chỉ khác mỗi chủ thôi.
Ông rút một tờ giấy trong tập văn đặt trước mặt Diệp Cẩn Ninh. Hắn thuận tay vớ lên nhìn sơ qua một lượt.
Chậc chậc, đơn ly hôn.
Ông muốn ly hôn với hắn?
Không, không, ông đến để ‘ly hôn giúp’ cho con gái mình.
“Tôi biết cậu rất hận tôi và Nhược Tuyết, nhưng Nhược Tuyết đã chết rồi, cậu có thể trả thù lên người tôi hết cũng được. Nhưng Thi Ngôn nó vô tội, đứa bé này rất đáng thương, cậu làm ơn buông tha cho nó. Tất cả mọi chuyện trước kia tôi thật sự xin lỗi.”
Diệp Cẩn Ninh nhếch môi, đặt ly rượu xuống bàn, lời nói ẩn ý có đến tám chín phần là châm biếm. “Lời xin lỗi vô dụng vậy mà ông cũng nói được, thật đáng khâm phục.”
“Tôi biết, nhưng tất cả mọi chuyện cho đến ngày hôm nay đều do một mình tôi gây ra. Con gái tôi đã chịu đầy đủ mọi sự đau đớn cậu gây ra rồi, chỉ có điều nó không đáng để gánh phải mọi sự hành hạ đó.”
“Thế nào? Ông chẳng phải đã nói vợ tôi là con gái tôi sao? Từ khi nào lại trở thành con gái ông rồi?”