Mộng Tình

Chương 2

Ánh mắt dấy lên một sự lạnh lẽo, hắn nói nhưng chẳng có ai đáp lời, trong lòng thật sự cảm thấy bực tức.

Cô gái đang nằm trên giường bệnh, đôi mày không ngừng nhíu lại, trán thì lấm tấm mồ hôi. Dường như cô đang gặp ác mộng, miệng cứ lẩm bẩm điều gì đó.

Diệp Cẩn Ninh đến bên cửa sổ, tiện tay kéo rèm sang một bên, gió mát lùa vào. Hắn rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, trong ánh sáng mờ ảo có thể thấy chấm đỏ trên đầu điếu thuốc.

Hắn không thích hút thuốc, chỉ khi quá mệt mỏi mà không thể ngủ nên hắn mới vậy thôi…

Đứng bên cửa sổ tới gần sáng, Diệp Cẩn Ninh mới chốt cửa rồi rời khỏi.

Trước khi đi còn dặn dò thêm vài cô y tá túc trực bên cạnh.

Hắn chỉ kịp về nhà thay lại đồ rồi liền đến công ty ngay.

“Chủ tịch, có cô gái cứ nhất quyết đòi vào phòng ngài, tôi đã ngăn cản nhưng…”

“Cô làm việc của cô đi.”

Cô thư ký toát mồ hôi hột không dám nán lại thêm một phút.

Cô gái cố chấp đó, không biết số phận cô ấy sẽ ra sao?

Diệp Cẩn Ninh trên mặt tuy không khác thường ngày là bao, nhưng trong lòng thực sự thấy chán ghét.

Hắn vừa bước vào đã thấy một mỹ nữ ăn mặt thiếu vải ngồi ngất ngư trên bàn làm việc của mình, còn tạo dáng ẻo dẹo mềm nhũn ra đó.

“Ai cho cô vào đây?”

“Cẩn Ninh… Lâu rồi anh không đến tìm người ta, người ta nhớ anh mà. Có phải con nhỏ Thi Ngôn bám lấy anh, không cho anh đi không?”

Cô gái này là Tống Tư Lộ một trong những cô tình nhân của hắn, có thể nói là được ưu ái hơn những người khác nên lúc nào cũng bày ra bộ mặt kiêu ngạo.

Ưu ái thì ưu ái, cũng chỉ vì cô ta đẹp, cô ta biết cách cho hắn lên đến đỉnh điểm kɧoáı ©ảʍ, hay chỉ vì cô ta biết rêи ɾỉ dưới thân hắn?

Bao nhiêu người phụ nữ có thể đáp ứng hắn rất tốt, nhưng hắn vẫn thích cùng với cô vợ cứng đầu của mình hơn. Cô không biết làm gì cả, mọi việc chỉ theo từng nhịp điệu tiết tấu của hắn. Tất cả bấy giờ chỉ là một sự cưỡng ép, ít ra hắn còn thích chinh phục cô, làm cô phải khuất phục trước mình.

Diệp Cẩn Ninh bóp trán ngồi xuống sô pha, giọng nói trầm trầm, không to không nhỏ nhưng tỏ rõ sự uy hϊếp với Tống Tư Lộ. “Bây giờ cô muốn tự cút đi hay để tôi hộ tống cô đi?”

Cô ta đi đến ôm lấy cánh tay anh, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, hắn chợt nhận ra… Mùi thuốc sát trùng tối hôm qua ít ra còn dễ nghe hơn mùi này rất nhiều.

Diệp Cẩn Ninh nhíu mày gỡ tay cô ta ra khỏi, nhưng không biết là cô ta quá mạnh hay cố tình siết lấy mà mãi không chịu buông. Hắn không gỡ nữa, ngược lại còn nhàn nhã rót một cốc trà.

“Cẩn Ninh, nhiều ngày không gặp mà sao anh lạnh nhạt với em thế… Người ta thực sự nhớ anh nha.”

“Bố cô dạo này khoẻ chứ? Tôi nghe nói ông ta là công nhân mấy hôm trước bị thương ở công trường, chân bị gãy đi đứng rất khó khăn. Có cần tôi giúp ông ta bại liệt, sau này không bước nổi chân xuống giường không?”

Tống Tư Lộ rùng mình, vô thức buông tay ra khỏi người hắn. Người đàn ông này nói được chắc chắn sẽ làm được. Xem ra hôm nay tâm trạng hắn thực không tốt, không nên chọc vào thì hơn.

Cô ta cười cười, chỉnh sửa lại tóc tai quần áo, “Vậy… Em về trước nhé, khi nào anh rảnh nhớ tới chỗ em.”

Hắn còn chẳng thèm nhìn cô một cái, chán chường cởi bỏ chiếc vest vấy mùi nước hoa kia vứt sang một bên. Cả cái bàn làm việc kia nữa, cũng phải thay thôi.

Diệp Cẩn Ninh liếc sơ nhìn đồng hồ, cũng còn hơi sớm nên tranh thủ chợp mắt một chút. Nào ngờ chỉ mới nhắm mắt thì ai ở ngoài gõ cửa liên hồi.

“Ông chủ…”

“Vào đi.”

“Ông chủ… Không hay rồi, phu nhân đang quỳ dưới đại sảnh công ty.”

Quỳ? Giờ này đáng ra nên nghỉ ngơi trong bệnh viện, sao lại đến đây quỳ.

Cô đang định làm gì đây!

Diệp Cẩn Ninh đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức cũng không nói thêm một lời gì.

Quản gia lo lắng sốt cả ruột mà ông chủ còn không định làm gì hết. Phu nhân đang yếu mà lại quỳ thế kia, không biết là chuyện gì mà cho dù ai khuyên bảo cũng không chịu đứng dậy.

Cả công ty từ nhân viên đến lãnh đạo đều bàn tán chỉ trỏ. Ai mà chẳng biết, vị này là cô gái may mắn được làm vợ chủ tịch của họ.

Người ngoài nhìn vào thì rất hâm mộ cô, vì cô là vợ hắn. Nhưng tai nghe vẫn không bằng mắt thấy, nhìn vậy nhưng không phải vậy.

“Ông về làm việc của ông đi, giờ tôi còn cuộc họp.”

Hắn nói xong đi thẳng ra ngoài.

Đi họp, giờ mà hắn vẫn còn tâm trạng để đi họp cơ.



Gần một giờ sau cuộc họp mới kết thúc, hắn trở về phòng đi thẳng đến phía khung cửa có thể nhìn xuống sảnh công ty.

Một cô gái đang quỳ ở đó, trên người lại còn khoác bộ đồ của bệnh nhân.

Là đang muốn công bố cho cả công ty biết hắn ngược đãi vợ sao?

Đứng vài giây, có lẽ hắn buộc phải xuống đại sảnh rồi.

Đám đông tự dưng tản dần ra, chừa một lối đi.

Thi Ngôn thấy đôi chân bước tới trước mặt mình, đôi dày ấy bóng loáng đến nổi không một vết bẩn nào có thể vây vào được.

Hắn tới rồi!

“Đứng dậy.”

Hắn nói, hai từ đơn giản nhưng có tám đến chín phần là ra lệnh.

Nhưng tiếc là, bây giờ cô lại không muốn phục tùng theo nữa.

Thi Ngôn không đứng dậy, mà ngược lại vẫn quỳ. Còn cầm một tờ giấy kèm cây bút đưa lên trước mặt anh.

Đứng xa cũng có thể thấy hàng chữ vừa to vừa đậm đó là 3 từ: Đơn ly hôn.

“Xin anh đấy, làm ơn buông tha tôi đi.”

Lúc trước cô cũng đã từng đề cập tới việc này, nhưng lại bị anh làm ngơ xé nó đi, cường bạo hành hạ cô thêm nữa.

Đời này của hắn không có việc bị cô ly hôn, chỉ có thể là hắn ly hôn với cô thôi. Nhưng rất tiếc, mãi mãi không thể.

“Không muốn bị đuổi việc thì đi làm việc đi.”

Lập tức xung quanh giải tán. Tiếc thật, lâu lâu mới có một vụ liên quan tới chủ tịch thế nhưng lại không hóng được.

Hắn khom người xuống, đưa tay bóp mạnh đôi cằm nhỏ làm Thi Ngôn đau điếng muốn chảy nước mắt.

“Lần sau không được nhắc tới chuyện này nữa, biết không?”

Diệp Cẩn Ninh, hắn rốt cuộc có yêu cô không?

Có yêu, sao lại cứ hành hạ cô.

Không yêu, sao lại nhất quyết không chịu ly hôn.

Hắn đứng thẳng dậy thuận tay nắm cổ áo cô kéo lên. “Tiện thể nói cho cô biết, cô mà tự sát một lần nào nữa, cho dù cô có chết tôi cũng sẽ lôi cô từ địa phủ về. Giúp cô, sống không bằng chết.”