Bệnh Mỹ Nhân

Chương 43: Tự do

Hoa?

Hạ Lan Trạch sửng sốt.

Hắn nhớ tới trước đó Diệp Vân Lan có cầm một cành hoa u lam.

Bởi vì Diệp Vân Lan vẫn luôn cầm trong tay nhìn ngắm, hắn xác thật cũng chú ý tới. Đóa hoa kia rất đẹp, nhưng lúc địa chấn Thiên Trì Sơn xảy ra, hắn chỉ lo bảo vệ Diệp Vân Lan, nào có thời gian quản hoa gì đó.

Giờ phút này đối mặt với câu hỏi của Diệp Vân Lan, không khỏi có chút xấu hổ.

Hạ Lan Trạch còn chưa biết mở miệng thế nào, lại nghe Trần Vi Viễn ôn thanh nói: “Vân Lan, ngươi muốn hoa gì? Nói cho ta, ta có thể đi chiết cho ngươi.”

Tiếng gọi “Vân Lan” này thật sự có chút quen thuộc.

Diệp Vân Lan nhíu nhíu mày, y thật sự không muốn phân cho người này bất luận thứ gì dù chỉ là một tia chú ý, nhưng người này lại luôn lắc lư trước mặt y.

Y lãnh đạm nói: “Trần đạo hữu, ta nhớ rõ ta với ngươi không thân đến độ có thể gọi ra tên họ.”

Bị Diệp Vân Lan vạch trần, Trần Vi Viễn mặt không đổi sắc như cũ, nhẹ giọng nói: “Chính là ta vừa thấy ngươi liền cảm giác được chút quen thuộc. Có lẽ, kiếp trước chúng ta từng gặp mặt.”

Hạ Lan Trạch càng nghe càng thấy không ổn.

Mới vừa rồi người này còn nói quan hệ của mình và Diệp Vân Lan thân mật hơn cả tưởng tượng của hắn, nhưng bây giờ lại sửa miệng, nói kiếp trước hai người đã từng gặp mặt?

Lần đầu tiên hắn thấy một kẻ mặt dày vô sỉ như thế.

Một từ “kiếp trước” xúc động thần kinh Diệp Vân Lan.

“Ngươi thấy ta quen thuộc, nhưng ta nhìn ngươi, chỉ thấy chán ghét.” Diệp Vân Lan lạnh nhạt nói, Châm Thứ làm đau đớn Thất hồn bị y mạnh mẽ xem nhẹ, “Nếu thật sự có kiếp trước, chúng ta cũng là không chết không ngừng thù địch.”

Trần Vi Viễn nghe ra một chút ý vị khôn kể từ trong lời nói của Diệp Vân Lan, tay cầm Bách Hoa Ngưng Lộ đan bỗng nhiên căng thẳng, ánh mắt thâm trầm.

Đang muốn mở miệng, lại nghe Diệp Vân Lan nói: “Đi ra ngoài.”

Mặt mày y lạnh lẽo, mang theo vài phần chán ghét, cũng không ôn nhu như nước tựa trong mộng.

—— lại thập phần tương tự với tiếng “cút “ kia vào thời điểm huyết mạch phản tổ vừa rồi.

Trần Vi Viễn híp lại đôi mắt, sau một lúc lâu, đạm cười thu hồi đan dược, ôn thanh nói: “Được thôi, ta đi, chỉ là Vân Lan, ngươi đừng nhúc nhích. Nay ngươi bị thương nặng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Hắn nhìn Diệp Vân Lan thật sâu, không nhanh không chậm mà ra khỏi phòng.

Không vội. Hắn nghĩ.

Tương lai hãy còn dài.

Trần Vi Viễn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Vân Lan và Hạ Lan Trạch.

Hạ Lan Trạch bưng chén thuốc ngồi ở mép giường, “Sư đệ, không có hoa thì sư huynh thay người chiết một cành, nhưng thuốc này, ngươi vẫn phải mau chóng uống. Đừng làm sư huynh lo lắng.”

Diệp Vân Lan rũ mắt trầm mặc một lúc lâu, mới duỗi tay nhận chén thuốc.

“Ta có thể tự mình uống.”

Hạ Lan Trạch thấy y cuối cùng cũng chịu uống thuốc, rốt cuộc mới yên tâm.

Do dự một lát, lại nói: “Sư đệ, ngươi đã kết giao với người nọ từ khi nào?”

Nghiêng đầu thấy Diệp Vân Lan hờ hững không nói gì, hắn chần chờ một chút, nói tiếp: “Tuy rằng Thiên Cơ Các tự xưng là trung lập, nhưng sư đệ, ngươi nghe sư huynh, đừng lui tới quá nhiều, Thiếu các chủ Thiên Cơ Các không phải người thích hợp để kết giao.”

Diệp Vân Lan: “Ta biết.”

Hạ Lan Trạch nhìn y bưng chén thuốc, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng uống xong cả chén.

Thuốc kia đắng như vậy, nhưng mày y lại chẳng nhăn lấy một cái.

Trong rất nhiều việc, người này luôn có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, nhưng trong một số việc khác, lại là bướng bỉnh khôn kể.

Thương thế Thần hỏa không thể cứ dùng linh lực áp chế, dù Tê Vân Quân nguyện ý ra tay, cũng chỉ là uống rượu độc giải khát.

Diệp Vân Lan chung quy vẫn phải đưa ra quyết định.

Nếu người này có thể nghĩ thông suốt……

Hắn hy vọng bản thân sẽ là người tốt nhất mà y chọn.

Lại nghe người này đột nhiên mở miệng, đánh gãy suy nghĩ của hắn.

“Đại sư huynh, sau địa chấn Thiên Trì Sơn, Đăng Thiên Giai thế nào?”

Hạ Lan Trạch nói: “Ngọn nguồn địa chấn ở sườn đông Thiên Trì Sơn, Đăng Thiên Giai lại ở sườn tây Thiên Trì Sơn, vẫn chưa bị ảnh hưởng, sư đệ cứ yên tâm.”

“Phải không……” Diệp Vân Lan nhìn lòng bàn tay trống rỗng, nhăn mày, lại nói: “Nơi này, là tàu bay của ai?”

“Là tàu bay của Thái Tử Hoàng tộc Diệu Nhật.” Hạ Lan Trạch nói, “Thương thế ngươi đến quá đột nhiên, là điện hạ dùng thánh dược trong tộc chữa thương cho ngươi, sư đệ, đợi thương thế ngươi tốt lên, lúc gặp lại điện hạ, còn cần phải cảm tạ thật tốt một phen.”

Sau khi nghe xong, Diệp Vân Lan trầm mặc một lát, hỏi.

“Diệp Huyền…… Thái Tử Diệu Nhật, đang ở nơi nào?”

Hạ Lan Trạch đáp: “Bây giờ sư đệ muốn gặp hắn? Đáng tiếc vị Thái Tử điện hạ kia vừa mới đến nơi dị bảo xuất thế ở Thiên Trì Sơn, sợ là không gặp được.”

—— sườn đông Thiên Trì Sơn.

Nơi dị bảo xuất thế.

Lửa cháy hừng hực thiêu đốt.

Diệp Huyền Quang hành tẩu bên trong, trong đôi mắt ánh kim là ảnh ngược của ngọn lửa lay động, ngọn lửa có thể thiêu đốt thần hồn của người khác tựa như không ảnh hưởng gì tới hắn.

Nhờ thị lực tuyệt hảo, hắn thấy được ở trung tâm ngọn lửa có một thanh kiếm.

Thanh kiếm này được cắm rất sâu, chỉ lộ ra chuôi kiếm.

Thân kiếm thon dài, trên chuôi kiếm bao trùm một ít vật tựa như lân vũ, mũi kiếm đỏ tươi như máu, khắc hoạ hoa văn cổ xưa phức tạp.

Diệp Huyền Quang đã từng thấy qua thanh kiếm này bên trong sách cổ Diệp tộc.

Đây từng là bội kiếm của Thần Hoàng Yêu chủ, Yêu Hoàng Kiếm.

Nghe đồn nó đã phi thăng Thiên giới, nhưng không nghĩ đến nó lại ở đây.

Mà đến tột cùng vì sao thanh kiếm này bị dẫn động, xuất thế vào lúc này, Diệp Huyền Quang không muốn miệt mài nghĩ.

Hắn chỉ cần lấy được thanh kiếm này.

Không chỉ là vì phụ hoàng giao phó.

Càng vì……

Trong đầu hắn xẹt qua dung nhan tái nhợt của thân đệ nằm trên giường.

Rất giống mẫu thân.

Nhưng, trên mặt người nọ sẽ không lộ ra nụ cười nhu mỹ như mẫu thân.

Hoặc là lạnh nhạt, hoặc là không kiên nhẫn. Hoặc là cự tuyệt.

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy, thân đệ này của hắn, ước chừng có vài phần khó có thể sống chung.

Nhưng —— lại có tự do mà hắn luôn hâm mộ.

Diệp Huyền Quang đi lên phía trước.

Tới gần trung tâm ngọn lửa như vậy, cho dù hắn có huyết mạch chi lực bảo hộ, cũng cảm giác được sức nóng vô cùng vô cực.

Mồ hôi chảy xuôi trên gương mặt Diệp Huyền Quang, lại nhanh chóng bốc hơi.

Hắn chậm rãi duỗi tay, cầm chuôi Yêu Hoàng kiếm.

—— Thẩm Thù huy kiếm chặt đứt xiềng xích vây khốn trên cổ tay hắn, trường kiếm đâm vào ngực người trước mắt.

Thân ảnh dữ tợn của Lưu Khánh chậm rãi tiêu tán trước mặt hắn.

Ảo trận biến mất.

Hắn lại tiến tới một bước trên Đăng Thiên Giai.

“Ngươi thật là lợi hại.” Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói non nớt của tiểu nữ hài, “Niệm Nhi ở đây nhìn con đường này từ lâu rồi, ngươi là người nhanh nhất đó.”

Thẩm Thù đột nhiên cảnh giác.

Lấy ngũ cảm của hắn, còn có xúc giác từ bóng ma, thế nhưng hoàn toàn không cảm thấy được có người ở bên cạnh hắn.

Tựa hồ có một trận gió núi mềm nhẹ thổi qua.

Trước mặt hắn, bỗng nhiên xuất hiện một tiểu nữ hài váy đỏ.

Đôi mắt tiểu nữ hài to tròn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

Trên tay nhỏ của nàng, là đóa hoa u lam, nhiễm màu máu.

“Tiểu đệ đệ, vì sao ngươi lại đi nhanh như vậy?” Nữ hài nghiêng đầu, phảng phất khó hiểu hỏi, “Những người phía sau ngươi, phải mất rất lâu mới đuổi kịp ngươi.”

Bị một tiểu nữ hài gọi “Tiểu đệ đệ”, khóe miệng Thẩm Thù giật giật.

Ánh mắt hắn dừng trên đóa hoa u lam trên tay nữ hài.

Đóa hoa kia thật đẹp.

Nhưng bên trên là máu tươi đỏ thắm.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy có một chút chói mắt.

Hắn nhìn tiểu nữ hài một lúc lâu, nói: “Ta đi nhanh, bởi vì ta có người mà mình muốn gặp, còn có đồ vật mà ta muốn lấy. Mười người đầu tiên vượt qua Đăng Thiên Giai sẽ được đến Sơn linh nhận thưởng, ta cần phải lấy được linh dược bên trong bảo tàng Sơn linh, chữa thương cho người nọ.”

“Ngươi cần linh dược gì để chữa thương?”

Niệm Nhi chớp đôi mắt, “Nơi này của Niệm Nhi có rất nhiều loại linh dược nha, ngươi có thể nói Niệm Nhi nghe trước, ngươi cần loại linh dược nào, Niệm Nhi có thể giúp ngươi tìm một chút, đỡ cho ngươi phải đi một chuyến tay không.”

Thân phận tiểu nữ hài rõ như ban ngày.

Tuy đã đoán được vài phần, nhưng trên mặt Thẩm Thù vẫn hiện lên một tia khác thường.

Thiên Trì Sơn đã tồn tại mấy vạn năm, hắn lại không nghĩ tới, Sơn linh vậy mà lại là một tiểu nữ hài.

“Linh dược ta cần, là……”

Thẩm Thù vừa định mở miệng trả lời Niệm Nhi, rồi bỗng nhiên dừng lại.

Tuy mấy năm nay sư tôn nhà hắn chiếu cố hắn nơi nơi, nhưng đối với thương thế của mình, lại luôn là bộ dáng không để ý.

Hắn đưa sư tôn linh dược, tuy đối phương sẽ ăn, nhưng cũng luôn nói hắn không cần quá mức chú tâm như vậy.

Mà về phương pháp trị tận gốc thương thế, càng giữ kín như bưng.

Còn có những lời nói linh tinh như “Vô luận thời gian dài hay ngắn, người vẫn phải quy về bụi đất, sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt, không cần chấp nhất”, người nọ không chỉ nói qua một lần.

Diệp Vân Lan không chấp nhất.

Chính là hắn càng ngày càng chấp nhất.

Không biết vì sao, mặc dù đã sinh sống ba năm bên nhau, hắn lại vẫn cảm thấy không đủ.

Mãi không đủ.

Ở chung với người nọ càng lâu. Sẽ càng không muốn tách khỏi người nọ.

Đến mỗi cái nháy mắt khi ở cùng sư tôn, tựa hồ đều là thứ khó cầu, làm người quý trọng.

Mấy năm nay, hắn vẫn luôn tìm kiếm linh dược thật tốt vì người nọ, dùng đủ loại phương pháp để đối phương ăn chúng.

Lại vẫn không rõ, thứ mà đối phương chân chính cần, rốt cuộc là gì.