Bệnh Mỹ Nhân

Chương 23: Ái niệm

Bị đôi mắt nghiêm túc của Thẩm Thù ngóng nhìn, Diệp Vân Lan có chút đau đầu mà mím môi.

Tu vi đồ đệ tiến bộ vượt bậc, đương nhiên rất tốt.

Chẳng qua, từ ba năm trước thương thế y tái phát, sau khi Thẩm Thù biết được, Thẩm Thù bắt đầu phá lệ chú ý thân thể y, thường tìm về đủ loại linh dược bồi bổ cho y.

Mặc dù y cũng đã nói qua với Thẩm Thù, những linh dược này chỉ có thể giảm bớt một chút đau đớn, không thể trị tận gốc thương thế trên người y, nhưng Thẩm Thù vẫn luôn siêng năng mang linh dược về, mắt trông mong nhìn y ăn linh dược, khi nhìn đến sắc mặt của y tốt hơn một chút, đều sẽ cao hứng tươi cười.

Nếu y nói linh dược có vị chua xót, Thẩm Thù liền sẽ tìm mọi cách loại bỏ vị cay đắng trong linh dược, sau lại không biết là học ở đâu những thủ pháp chế biến thức ăn trong nhân gian, làm linh dược trở nên có tư vị, có thể nói là món ngon mỹ vị.

Mỗi khi nhìn thấy Thẩm Thù đưa linh dược tới, bộ dáng nghiêm túc chờ mong, lời cự tuyệt tới bên miệng lại không nói ra được.

Y nhận chén sứ, cúi đầu đã thấy trong chén tẩm cánh hoa sen trắng thuần và Băng lê quả màu vàng kim, thoạt nhìn vô cùng mê người.

Vì thế y cầm lấy thìa.

Hương vị đầu tiên quả nhiên thập phần mỹ diệu, ngọt thanh ngon miệng, vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành dược lực ôn hòa ấm áp thấm vào từng mảnh nhỏ kinh mạch của y.

Y cảm giác được một chút thoải mái, mặt mày cũng hơi dãn ra vài phần.

Thẩm Thù dựa vào án thư bên cạnh, cúi đầu nhìn sư tôn nhà mình.

Màu da Diệp Vân Lan cực trắng, thân thể thon gầy bị bao bên trong áo lông chồn cực dày, chỉ lộ ra một gương mặt phảng phất như ngưng sương tuyết, hàng mi dài buông xuống, năm ngón tay nhỏ dài cầm chén sứ, một muỗng lại một muỗng ăn linh dược.

Tựa như bạch hạc ưu nhã nghển cổ uống nước ở bên suối.

Cái muỗng nhẹ nhàng va chạm với thành chén, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.

Đôi môi mỏng dính của người nọ oánh nhuận lên ánh nước, làm tăng lên vẻ đẹp, khiến người ta muốn…… Âu yếm.

Thẩm Thù không dám nhìn tiếp.

Hầu kết hắn lăn lộn một chút, ánh mắt chăm chú nhìn mặt đất, nhớ tới mùa đông năm đầu tiên mình ở cùng sư tôn.

Khi đó, trọc khí trong thân thể hắn chỉ vừa mới được loại trừ, bắt đầu tu hành. Có linh lực hộ thân, cũng không cảm thấy lạnh.

Nhưng Diệp Vân Lan lại không giống vậy, tuy rằng sư tôn hắn chưa từng nói lạnh, nhưng Thẩm Thù biết, ngày thường tay chân người này đều lạnh lẽo, vào đông lại càng lạnh.

Khi đối phương ngủ say, hắn từng lặng lẽ nắm lấy tay đối phương, nhưng nắm thế nào cũng không ấm nổi, mặc dù lúc nào hắn cũng sẽ lên giường làm ấm ổ chăn cho người này trước tiên, nhưng đợi sau khi người này ngủ say, ổ chăn lại trở nên lạnh lẽo.

Hắn từng rất nhiều lần muốn ôm lấy đối phương, muốn truyền hơi ấm trên người cho người nọ.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ nằm một chỗ thẳng đến bình minh.

Thẳng cho đến khi hắn nhập môn tu hành, chuyện đầu tiên, đó là đến Thư Các tìm học trận pháp giữ ấm, bày bốn phía ở nhà trúc, lại bố trí lò sưởi khắp nơi trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không đủ, lại đi săn thú trong núi, tự làm một kiện áo lông chồn cho Diệp Vân Lan.

Hắn nhớ rõ sư tôn nhà mình lúc nhìn thấy hắn may áo, mặt mày đạm mạc hiện lên vẻ kinh ngạc, “Thẩm Thù, ngươi…… Còn may áo?”

“Không…… Nhưng ta có thể học.” Hắn nghiêm túc nói, “Sư tôn vì ta chước kiếm, ta…… Sẽ vì sư tôn may áo.”

Sư tôn sau khi nghe xong, bên môi cong nhẹ thành một độ cung nhỏ đến khó có thể thấy được, “Ngươi có tâm.”

Hắn nhìn sư tôn phủ thêm áo choàng lông chồn, lông tơ màu trắng chạm lên da thịt trắng tuyết của đối phương, đẹp như trong tưởng tượng của hắn.

Có lẽ bởi vì mặc lông xù xù, khí chất cô lãnh trên người sư tôn nhà mình vơi đi rất nhiều, có chút mềm mại khó có được, ảo giác dễ dàng thân cận.

Từ ấy, hắn cực kì thích mùa đông.

Thích nhìn sư tôn mặc áo lông chồn hắn may, đợi hắn trong căn phòng ấm áp do hắn bố trí, bộ dáng yên tĩnh bình yên.

Mỗi lúc ấy, sẽ có một cảm giác vui sướиɠ bí ẩn quẩn quanh trong lòng, mãi không đi.

Diệp Vân Lan buông chén sứ trong tay, đặt lại trên án thư.

Thẩm Thù hoàn hồn, mắt dài hơi rũ, hỏi: “Sư tôn, uống ngon không?”

Diệp Vân Lan nhẹ “Ừm” một tiếng, nhìn thấy gương mặt Thẩm Thù lộ vẻ vui sướиɠ, đôi mắt sáng ngời, mơ hồ trùng lên bộ dáng vui mừng khi được khen thưởng của thiếu niên lúc trước, nhẹ giọng nói: “Ngươi đó, nếu ngươi dành nhiều thời gian luyện kiếm thay vì tìm linh dược, nói không chừng không qua mấy năm nữa, dù đại sư huynh không áp chế tu vi, cũng không phải đối thủ của ngươi.”

Thẩm Thù: “Không cần qua mấy năm.”

Diệp Vân Lan nghe hiểu ý của hắn, không khỏi bật cười, “Ngươi cũng thật tự tin.”

Nhưng y lại không nói hắn không biết tự lượng sức mình.

Y nhớ tới năm đó lần đầu tiên Hạ Lan Trạch luận bàn với Thẩm Thù, còn vô cùng không để tâm.

Trước kia Thẩm Thù chưa từng học kiếm, lúc ấy bái sư cũng chỉ hơn một tháng, kiếm đạo của Hạ Lan Trạch đã đến Tông Sư cảnh, dù đã áp chế linh lực tu vi, nhưng vẫn đơn phương nghiền áp Thẩm Thù.

Mỗi lần Hạ Lan Trạch đến luận bàn cùng Thẩm Thù, sau khi luận bàn xong, liền sẽ lấy cớ khát nước, đi vào trong nhà trúc uống trà tán gẫu cùng y.

Xem qua chuyện có người luận bàn với Thẩm Thù, y cũng không cự tuyệt.

Sau khi Thẩm Thù bị Hạ Lan Trạch đánh bại mấy lần, từng hỏi y: “Sư tôn, ta như vậy, có phải làm ngươi rất mất mặt hay không?”

Y liền xoa đầu thiếu niên, kiên nhẫn trấn an nói: “Cũng chỉ lãng phí vài ấm trà mà thôi.”

Thẩm Thù không nói nữa. Y đã nhìn ra Thẩm Thù là thiên tài kiếm đạo hiếm thấy khó tìm, gần như có thiên phú trực giác dã tính, có thể nhanh chóng trưởng thành trong khi chiến đấu.

Thời gian Thẩm Thù bị Hạ Lan Trạch nghiền áp sẽ không còn lâu nữa.

Nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy.

Chỉ ba năm.

Y nhìn Thẩm Thù từ lúc bắt đầu đã bị Hạ Lan Trạch một chiêu đánh bại, cho đến khi có thể chống đỡ được mấy chiêu, sau đó, dưới tình huống Hạ Lan Trạch áp chế tu vi, đã có thể miễn cưỡng cân sức ngang tài với đối phương.

Thái độ của Hạ Lan Trạch ngay từ lúc bắt đầu đã không chút để ý, sau lại ngưng trọng khác thường.

Mỗi lần Thẩm Thù luận bàn cùng Hạ Lan Trạch, đều phải đánh đến mức gân mệt kiệt lực mới dừng lại. Theo thực lực tăng lên, sau khi Hạ Lan Trạch luận bàn cùng Thẩm Thù, thời gian hắn tìm y uống trà tán gẫu ngày càng ít.

Diệp Vân Lan từng khuyên Thẩm Thù: “Ngươi và Hạ Lan Trạch luận bàn, cũng không cần liều mạng đến vậy.”

Thẩm Thù lại nghiêm túc nói: “Ta muốn vì sư tôn giữ lá trà.”

Tưởng tượng đến bộ dáng nghiêm túc lúc ấy của Thẩm Thù, trong mắt Diệp Vân Lan có một chút ý cười bất đắc dĩ .

“Hiện giờ ngươi đã là Kim Đan, tốc độ như vậy, những người trẻ tuổi ở Giới tu hành cũng hiếm có ai sánh bằng ngươi.” Diệp Vân Lan mở miệng.

Sở dĩ nói rằng hiếm có người nào sánh bằng, là bởi vì trong Tu chân giới, có mấy người thuộc thế gia tu chân truyền thừa, từ huyết mạch, tài nguyên, tu hành ngay từ nhỏ, người trẻ có tu vi xuất sắc so với Thẩm Thù cũng không phải không có.

Nhưng bỏ qua những nhân tố kia, ở độ tuổi của Thẩm Thù, làm được như vậy đã là rất tốt.

“Tu vi linh lực tăng trưởng nhanh là chuyện tốt, nhưng như thế, căn cơ sẽ không ổn. Việc mà ngươi cần làm bây giờ, là áp chế tu vi, không ngừng rèn luyện tâm cảnh, tinh thuần linh lực, hoàn toàn củng cố lại cảnh giới.”

“Cho nên, vi sư kiến nghị.” Diệp Vân Lan ngẩng đầu nhìn Thẩm Thù, “Đi làm vài nhiệm vụ ngoại tông Thanh Vân Sơn, đi nhìn thiên địa, nhìn xem thế gian. Thẩm Thù, tương lai của ngươi, cũng không thể giới hạn trong một tất vuông này.”

Trong lòng Thẩm Thù lại nghĩ, nhưng ta chỉ muốn bồi bên cạnh sư tôn.

Nhưng mà hắn đã không còn là thiếu niên có chuyện gì liền nói trắng ra, mấy năm nay, hắn theo kỳ vọng của Diệp Vân Lan, trưởng thành thành bộ dáng mà đối phương hy vọng.

Nghĩ nghĩ, nói: “Sư tôn, ta nghe nói nửa tháng sau, sẽ có Hội luận đạo ở Thiên Trì Sơn. Ta muốn tham gia.”

Hội luận đạo Thiên Trì Sơn, là ngày hội được những người trẻ tuổi ở Tu chân giới mong chờ nhất, đến lúc đó các đại tông môn đều sẽ phái đệ tử đến tham gia, mang về thể diện cho tông môn.

Nếu Thẩm Thù đi, xác thật là có thể mở rộng tầm mắt, tăng trưởng kiến thức.

Diệp Vân Lan: “Vì sao ngươi lại muốn tham gia đại hội?”

Thẩm Thù: “Ta muốn thử xem thực lực của mình. Như lời sư tôn nói, học thêm kiến thức, cũng vừa lúc có thể mượn cơ hội này rèn luyện bản thân, củng cố tu vi.”

Còn có một chuyện hắn không nói với Diệp Vân Lan, sở dĩ hắn chú ý đến đại hội luận đạo, là bởi vì hắn nghe nói, nếu có thể đứng đầu trong đại hội lần này, có thể nhận được linh dược cửu phẩm.

Linh dược hiếm có.

Mấy năm nay hắn tìm linh dược, cao nhất cũng chỉ là lục phẩm, nếu có thể được linh dược cửu phẩm…… Thương thế sư tôn sẽ càng được cải thiện.

Như thế, mỗi tháng cái tên tông chủ đáng ghét kia sẽ không cần tới giúp sư tôn chữa thương nữa, về sau cũng không thể quấn lấy sư tôn.

Diệp Vân Lan rất vừa lòng với câu trả lời của hắn, liền nói: “Nếu ngươi đã quyết định, vậy đi thu thập đồ dùng đi. Vi sư nhớ rõ, tông môn tổ chức đi luận đạo bằng tàu bay, không nên lỡ chuyến.”

Thẩm Thù trầm mặc một chút, đột nhiên nói: “Sư tôn…… Có thể đi cùng ta không? Ta thấy những đệ tử khác trong tông môn, lúc họ đi luận đạo đều có sư trưởng đi cùng……”

Luận đạo sẽ không giống luận võ, không thể muốn dừng liền dừng, nếu không kịp thời nhận thua, có khả năng sẽ trọng thương hoặc chết, xác thật cần người đi theo chăm sóc.

Kiếp trước Diệp Vân Lan cũng chưa đi Hội luận đạo bao giờ.

Kiếp này, y vốn định tìm một nơi hẻo lánh vượt qua quãng đời còn lại, không hề muốn tham dự thị phi trong Giới tu hành.

Y đã sớm kiến thức qua thiên địa to lớn, nhìn qua núi sông thế gian biến ảo, cùng vô số phong cảnh. Cũng không thấy quá nhiều lưu luyến.

Nhưng Thẩm Thù thì không.

Diệp Vân Lan suy tư một hồi.

Thẩm Thù một mình ở bên ngoài, có thể bị người khác khi dễ hay không, có thể hay không bị người lừa gạt, có thể bị dụ hoặc hay không, còn có này đó…… Y kỳ thật cũng không phải không lo lắng.

Xác thật là y đi theo chăm sóc thì tốt hơn.

Lần này y ra ngoài chỉ là vì chăm sóc đồ đệ, chỉ cần hành sự bình thường cẩn trọng, ước chừng sẽ không xảy ra vấn đề.

Vì thế y đáp ứng.

“Được, vi sư bồi ngươi.”

Bóng dáng bên cạnh Thẩm Thù hưng phấn mà vặn vẹo một chút.

Hắn cầm lấy chén sứ, lòng bàn tay vuốt ve thành chén, thấp giọng sung sướиɠ nói.

“Sư tôn đối với ta thật tốt.”

—— đêm đến.

Thẩm Thù đi ra khỏi nhà trúc, đi đến một nhà trúc nhỏ bên cạnh.

Theo tuổi tác dần tăng lên, thân hình hắn cũng trở nên cao dài, giường khắc hoa đã hơi chật chội, một năm rưỡi trước, hắn đã bị Diệp Vân Lan phân phó dọn ra ngoài, cư trú bên trong nhà trúc nhỏ.

Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn nhà trúc mà sư tôn đang ở ngay đối diện.

Thẳng đến khi tắt ngọn đèn dầu, hắn mới nằm lên giường.

Chỉ chốc lát sau, đã chìm vào mộng đẹp.

Trong mộng có tuyết bay tán loạn.

Hắn đi trong làn tuyết, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương ngọt tanh.

Theo hương khí mà đi, nhìn thấy một cửa sổ khép hờ.

Ngực hắn bỗng nhiên áy náy nhảy lên một chút, có thanh âm nói với hắn, không nên đẩy cửa sổ ra, một thanh âm khác lại thúc giục hắn, mau mở cửa sổ ra.

Hắn mở cửa sổ.

Nhìn thấy trên giường khắc hoa.

Có một chiếc áo lông chồn ướt dầm dề.

Có người nằm trên áo lông chồn, một thân tuyết trắng lóa mắt. Một tay người nọ chạm vào thân mình, tóc đen chảy xuống bên đầu vai, nghiêng người nhìn hắn.

Hắn nhìn đến hốc mắt đỏ au của đối phương, trong mắt hàm chứa sương mù mê mang, phảng phất như đang chịu thống khổ dày vò.

Thanh âm thanh lãnh kia run rẩy gọi hắn.

“…… Lại đây, giúp ta.”