Bệnh Mỹ Nhân

Chương 10: Chước kiếm

Thẩm Thù nhìn người đang đánh đàn trước mắt.

Diệp Vân Lan ngồi ngay ngắn trước đàn, cúi đầu, năm ngón tay tái nhợt tinh tế đặt trên huyền cầm, rũ đôi mi xinh đẹp như cánh bướm.

Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào từ bệ cửa sổ, dừng lại trên người y, nốt lệ chí màu son khuất ở sườn mặt bên kia, trầm vào bóng mờ, lộ ra một chút ôn nhu kiều diễm.

Không khí thấm hương hoa lay động, tiếng nhạc hòa vào làn gió bay đi.

Trước kia Thẩm Thù chưa bao giờ nghe đàn khúc, nhưng khúc nhạc này lại làm người say mê.

Phảng phất như phiêu đãng từ cảnh đẹp nơi xa mà đến, xuyên qua nước chảy núi cao, biển rừng đồng tuyết, dắt theo cả tự nhiên đất trời chảy đến bên tai.

Hắn nghe tiếng đàn, giống như đang ở một nơi trống trải không người, trần thế hỗn loạn xa xa, chỉ còn lại âm thanh của đàn cổ, từ từ quanh quẩn.

Thực êm tai.

Cũng rất tịch liêu.

Mà người đang đánh đàn, trên người khoác áo ấm thấm màu nắng, đầu ngón tay lên xuống vân vê nhẹ nhàng trên huyền cầm, rõ ràng là gần ngay trước mắt, lại có vẻ mờ ảo.

Tựa như chỉ qua một cái nháy mắt, người sẽ biến mất không thấy đâu.

Đồng tử Thẩm Thù hơi thu vào, năm ngón tay theo bản năng nắm chặt, như muốn bắt lấy gì đó.

Sau một khúc đàn.

Diệp Vân Lan ngẩng đầu, liền thấy động tác trên tay Thẩm Thù, nhìn thẳng vào hắn.

Đôi mắt thiếu niên sắc bén hẹp dài, trời sinh mang theo lệ khí hung ác nham hiểm, đáy mắt ám sắc, không biết vì sao, lại làm y cảm giác ra một chút quen thuộc.

Y nhíu mày, xoa xoa huyệt Thái Dương, lại nhìn lần nữa, ánh mắt thiếu niên rõ ràng như trời sao sáng ngời trong suốt, bên trong chứa đầy thuần nhiên cùng khát khao.

Mới vừa rồi, tựa như là ảo giác của y.

Diệp Vân Lan xưa nay không quen đối diện với ánh mắt nhiệt liệt như thế, y dời mắt, đầu ngón tay lướt nhẹ trên huyền cầm, nhẹ giọng hỏi: “Dễ nghe sao?”

Thẩm Thù chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Dễ nghe.”

Diệp Vân Lan: “Cầm khúc có thể bình thản tâm cảnh, ôn dưỡng tính tình, nếu sau này ngươi gặp phải trở ngại khi tu hành, có thể đến tìm ta nghe đàn, có lẽ sẽ giúp ích một chút.”

Thẩm Thù gật đầu, chần chờ một chút, nói: “Về sau tiên quân…… Vẫn luôn ở chỗ này sao?”

Diệp Vân Lan: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

“Ta chỉ là có chút sợ hãi,” Thanh âm Thẩm Thù trầm thấp, phảng phất có chút ngượng ngùng, “Sợ về sau tiên quân rời đi…… Ta không tìm được tiên quân nghe đàn nữa.”

Diệp Vân Lan nghe xong, trong lòng hơi muốn cười.

Y lúc trước lại không nhìn ra, sói con này không chỉ bướng bỉnh, mà còn thập phần dính người.

“Về sau nếu không có việc gấp, ta sẽ không rời khỏi nơi này.”

Đôi mắt Thẩm Thù đột nhiên sáng lên.

Diệp Vân Lan lại tiếp tục nói: “Chỉ là, ta cũng muốn ngươi biết, trên đời này ai cũng đều sẽ rời đi —— vô luận đã từng hứa hẹn bao nhiêu, từng có ít nhiều ước định. Tuy ta không rời khỏi nơi này, cũng không có khả năng bồi người suốt đời ở đây.”

Thẩm Thù khó hiểu, “Vì sao?”

“Ngươi còn nhỏ, nên còn chưa hiểu, trên đời có một thứ, con người không có khả năng chống trả.” Diệp Vân Lan nói, “Như sinh tử…… Lại như vận mệnh.”

Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt y có chút vô định, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, bình tĩnh nói: “Mà nay thọ nguyên ta không đủ, không cách nào tiếp tục tu hành, sau 1000 năm, có lẽ sẽ hóa thành một nắm đất vàng, trở về thiên địa. Mà nếu ngươi tu hành thành công, đến lúc đó, con đường này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Thọ nguyên không đủ.

Lực chú ý của Thẩm Thù đều đặt trên mấy chữ này.

Hắn ngay lập tức nghĩ đến nguyên nhân không đủ thọ nguyên của Diệp Vân Lan, tay chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm.

“Về sau, ta sẽ giúp tiên quân tìm linh dược chữa thương tốt nhất……khắp thế gian, giúp tiên quân chữa khỏi thương thế.” Hắn bỗng nhiên gằn từng chữ một nói, “Tiên quân…… Sẽ không chết.”

Diệp Vân Lan cứng họng.

Nghĩ nghĩ, y cũng chưa từng nói cho Thẩm Thù biết, thương thế của y không có linh dược nào trị khỏi, nếu có, cũng chỉ có thể giúp y miễn cưỡng kéo dài một chút sinh mệnh mà thôi.

Mà phương pháp duy nhất giúp y chữa khỏi hoàn toàn thương thế…… Cả đời này y không muốn thử.

“Ngươi có tâm như vậy, đã đủ rồi.” Y nói, “Nhưng ngươi phải hiểu được, trên đời này không có vật gì mãi trường tồn, cho dù là cường giả Đạp Hư cảnh, cũng sẽ có lúc hao hết thọ nguyên. Mà sinh mệnh lâu dài hay ngắn ngủi của con người, với thiên địa mà nói, cũng chỉ là một cái chớp mắt, ta cũng không chấp nhất, ngươi…… Cũng không cần vì ta chấp nhất.”

Quá mức chấp nhất, sẽ giống như ma đạo.

Mà ma đạo không phải là nơi tốt lành gì.

Thẩm Thù nói: “Nếu thành tiên thì sao?”

Đắc đạo thành tiên, trường sinh bất tử, là mục tiêu cuối cùng của người tu hành.

Diệp Vân Lan trầm mặc một chút, ngữ khí bỗng nhiên phai nhạt đi, “…… Có lẽ.”

Thẩm Thù không nghe ra ngữ khí đạm mạc của Diệp Vân Lan, chỉ biết một chuyện.

Đó là, nếu một người muốn ở lại lâu dài bên một người, không chỉ cần may mắn cùng kiên nhẫn, mà còn cần thực lực.

Như vậy mới đủ để bảo hộ người nọ dưới cánh chim của mình, tranh mệnh với trời đất.

Qua nửa ngày, Thẩm Thù quét tước gian phòng đến vô cùng sạch sẽ.

Diệp Vân Lan cầm đèn, nhẹ giọng nói: “Sắc trời đã khuya, trở về đi.”

Thẩm Thù gật đầu đi ra cửa, bay nhanh qua biển hoa.

Cho đến khi nhìn thấy thân ảnh thiếu niên hoàn toàn khuất mắt, Diệp Vân Lan mới thổi tắt đèn, nằm trên giường, rơi vào giấc ngủ.

Mùi hoa nhàn nhạt bay vào từ ngoài cửa sổ, quanh quẩn nơi chóp mũi.

Đêm nay, bóng ma kiếp trước cũng không dây dưa đè nặng lên y nữa.

Lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm.

Chim tước ríu rít kêu nháo ngoài cửa sổ, Diệp Vân Lan ngồi trước gương, nhìn bản thân trong gương, đầu ngón tay xoa điểm son nơi đuôi mắt, chỉ cảm thấy thập phần xa lạ.

Sống lại một đời, với y mà nói như một hồi mộng mị, luôn có cảm giác hoảng hốt không thật.

Cảm giác đó, mãi cho đến nay vẫn chưa tan.

Bỗng nhiên có người gõ cửa.

Y đi mở cửa, đã thấy Thẩm Thù đứng trước cửa, trong tay ôm mấy quả linh quả, nhìn thấy y liền đưa đến.

“Đây là linh quả ta hái được…… Tiên quân muốn nếm thử không?”

Diệp Vân Lan ngẩn ra.

Thật ra, sau khi tu sĩ đạt tới tu vi Trúc Cơ, là có thể thông qua việc hấp thu linh khí thiên địa bổ túc bản thân, không cần ăn uống, gọi là “Tích cốc”.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, y đã tích cốc từ lâu rồi.

Chỉ là sau khi bị Thần hỏa tinh phách đánh trọng thương, y không cách nào tụ nạp linh lực, nên lại giống phàm nhân bình thường cần ăn uống mỗi ngày.

Hạ Lan Trạch không nấu cơm, lúc y dưỡng thương ở chỗ Hạ Lan Trạch, ngày thường chỉ ăn Tích Cốc Đan, một viên đủ no mấy ngày, không khác mấy khi tích cốc.

Y đã sớm quên hương vị thức ăn ra sao.

Thẩm Thù thấy y không nhận, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Linh quả này…… Ta đã rửa qua nhiều lần…… Rất sạch sẽ.”

Nghe vậy, đầu quả tim Diệp Vân Lan hơi mềm mại.

Y giơ tay nhận một quả linh quả, khẽ cắn một ngụm.

Thẩm Thù ngẩng đầu nhìn y.

Y nhẹ giọng nói: “Thực ngọt.”

Đôi mắt Thẩm Thù sáng lấp lánh.

Diệp Vân Lan xoay người đi vào phòng trong lấy một cái bát, để linh quả còn lại vào trong, đặt trên bàn ở thư phòng, định lát nữa vừa đọc sách vừa ăn.

Lại nghe Thẩm Thù nói: “Tiên quân, hôm nay ta tìm được một gốc cây y lan ở Thanh Nhai phong, ta đã mang đến đây…… Đợi lát nữa trồng bên ngoài.”

“Ta đã biết.” Y sờ sờ đầu thiếu niên, “Đợi ngươi trồng xong, ta sẽ đi xem.”

Y ngồi ở ngoài hiên, lật mở sách, ngẫu nhiên lấy một quả linh quả chậm rãi ăn.

Thẩm Thù bận việc trong biển hoa.

Chim tước ngoài cửa sổ khe khẽ hót.

Thời gian an tĩnh yên bình, thời gian bất giác liền trôi qua.

Không biết qua bao lâu, y hơi hơi ngẩng đầu, thấy thiếu niên gối đầu lên bệ cửa nhìn chăm chú vào y.

Thấy y đã phát hiện, thiếu niên chậm rãi chớp chớp mắt.

“Ngươi nha……” Diệp Vân Lan đứng dậy đi ra ngoài, “Là hoa nào?”

Thẩm Thù gật đầu, chỉ về một hướng.

Diệp Vân Lan giương mắt nhìn, thấy một đóa hoa lan xanh thẫm trong suốt nở rộ dưới ánh mặt trời.

Trên cánh hoa lan kia hình như có dòng nước lưu động, hoa văn như tầng tầng gợn sóng, chiết xạ ra quang mang sắc u lam.

Y nói: “Thật xinh đẹp.”

Thẩm Thù nói: “Về sau…… Ta sẽ tìm càng nhiều loại hoa xinh đẹp tới cho tiên quân.”

Thần sắc Diệp Vân Lan thoáng đọng lại, cảm thấy cần phải nhắc nhở một chút, “Việc tìm hoa, tạm thời không gấp. Lấy tuổi này của ngươi, là thời điểm tu hành tốt nhất, không thể chậm trễ. Lúc trước không phải ngươi nói muốn học kiếm cùng ta sao, sao ngươi không mang kiếm đến đây?”

Thẩm Thù lại trầm mặc.

Sau một lúc lâu, hắn rũ đầu, buồn tủi nói: “Ta không có kiếm.”

Diệp Vân Lan sửng sốt, ánh mắt dừng trên bộ quần áo cũ nát của Thẩm Thù, lúc này mới chú ý tới, đã vài ngày nay, Thẩm Thù chỉ mặc duy nhất bộ quần áo này tới đây.

Tuy không bẩn, nhưng vải đã bị giặt đến trắng xóa mỏng manh, chỗ góc áo cũng bị rách tung toé.

Diệp Vân Lan trầm tư một chút, bỗng nhiên đổi đề tài, nói: “Thẩm Thù, ta nhớ rõ ngươi là đệ tử ngoại môn?”

Thẩm Thù gật đầu.

“Ta nghe nói Tàng Tú phong ở ngoại môn có một cây Kim Linh thụ, hoa như Kim Linh, rất xinh đẹp. Ta vẫn luôn muốn nhìn thấy.” Diệp Vân Lan nói, “Ngày mai nếu ngươi có thời gian, thì giúp ta chiết một nhành Kim Linh mang đến đây,” Y dừng một chút, bổ sung nói, “Có thưởng.”

Vừa nghe đến khen thưởng, đôi mắt Thẩm Thù sáng ngời lên, “Được.”

Diệp Vân Lan sờ sờ đầu hắn, “Ngươi cũng bận việc hồi lâu, vào nhà nghỉ ngơi đi. Vừa lúc ta muốn đàn mấy khúc, ngươi nghỉ ngơi, thì nghe một chút.”

Thẩm Thù cọ cọ tay y, “Ừm.”

——

Đêm đã khuya.

Thẩm Thù đã trở về.

Diệp Vân Lan thổi tắt đèn, nhưng chưa đi nghỉ ngơi, mà cầm kiếm đi ra ngoài.

Trước mắt là biển hoa lay động, giao nhau nơi bầu trời rực rỡ ngân hà.

Y chậm rãi rút Khuyết Ảnh Kiếm trong tay ra.

Trăng ánh trên lưỡi kiếm, lộ ra hàn khí lạnh thấu xương. Hô hấp y phập phồng, thân kiếm cũng khẽ run.

Bản mạng kiếm tâm mạch tương liên, đã rất lâu rồi y chưa có cảm giác này

Kiếp trước, lúc y bị trục xuất khỏi tông môn, Khuyết Ảnh Kiếm đã bị Hạ Lan Trạch bẻ gãy ngay trước mặt chúng đệ tử trong môn.

Kiếm đạo của y bởi vậy mà bị phế bỏ, còn phế cả tu vi Kim Đan của y.

Sau đó y chấp khởi Tu La Kiếm, cảm giác không giống nữa.

Tu La Kiếm là chi kiếm chí tà chí ác thế gian, từ vạn năm trước, tổ sư Huyết Phách Tông đã huyết tế trăm vạn người luyện chế mà thành, trước lúc rơi vào tay y, đã trải qua hàng trăm chủ nhân, mỗi người đều hung danh hiển hách.

Chủ nhân đời trước của Tu La Kiếm, là lão tổ Diệt Hồn của Luyện Hồn Tông, từng huyết tẩy mười ba thành Tây Châu bằng Tu La Kiếm, đi qua nơi nào, xác chết chất dài, sinh linh toàn diệt.

Sau đó, là Ma Tôn.

Trường kiếm trong tay Diệp Vân Lan bỗng nhiên hướng về một hướng.

Tuy rằng tầm nhìn mơ hồ không rõ, nhưng khoảnh khắc y xuất kiếm, hơi thở sinh linh bốn phía liền trở nên vô cùng rõ ràng.

—— y sở chưởng kiếm đạo, là cắn nuốt sinh linh chi khí, khiến chúng mất đi tư cách tử vong.

Ngoài kia trăm trượng, một con chuột tre cuộn tròn thân thể run bần bật.

Khuyết Ảnh Kiếm bỗng nhiên chấn động.

Lòng bàn tay Diệp Vân Lan hơi dùng lực, mu bàn tay hiện lên mạch máu màu xanh đen uốn lượn, vẫn không cách nào ngừng lại chấn động từ thân kiếm.

Giữa mày y nhíu lại, một lát sau, vẫn rũ mũi kiếm xuống.

Chuột tre nơi xa nhanh chân chạy thoát.

Thân kiếm vẫn run lên như cũ.

Làm chủ nhân tâm mạch tương liên của Khuyết Ảnh Kiếm, Diệp Vân Lan biết được, đây là do Khuyết Ảnh Kiếm không thể chịu nổi kiếm đạo của y, nó đang than khóc.

……Lệ khí sâu nặng như vậy, là kiếm đạo mà thiên địa bất dung.

Đầu ngón tay Diệp Vân Lan mơn trớn trường kiếm, thở dài một hơi.

“Ủy khuất ngươi.”

Y không đặt kiếm ý trên thân kiếm nữa, mà thu kiếm vào vỏ, nâng chân bước xuyên qua rừng trúc, đi vào trong núi.

Sau khi tìm một lúc lâu, mới chọn được một gốc hắc thiết mộc trăm năm.

Trong bóng đêm, một đạo kiếm quang xẹt qua.

Kiếm quang kia cũng không quá loá mắt, cũng không có linh khí lưu động, nhưng trên thân cây cứng rắn kia lại bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hỏng.

Một đoạn hắc thiết mộc rơi xuống.

Diệp Vân Lan cúi người nhặt lên.

Khúc gỗ này có chút nặng, lúc trở về nhà trúc, trên thái dương y đã chảy một tầng mồ hôi mỏng manh, sắc mặt cũng tái nhợt đi.

Y đặt khúc gỗ lên bàn, châm đèn dầu, lấy ra một con dao nhỏ, bắt đầu chậm rãi tước.

Nửa đêm, ngọn đèn dầu cũng chưa tắt.

Khúc gỗ đã được tước thành bộ dáng một thanh kiếm.

Diệp Vân Lan phất bay vụn gỗ, rũ mắt nhìn một lúc lâu, lại khắc lên thân kiếm một chữ “Thù”.

Sau đó dùng mảnh vải màu xanh đen quấn quanh chuôi kiếm, kết thành một đoạn dây nhỏ tinh tế.

Trước nay y chưa từng chước kiếm cho ai, nhưng lần đầu tiên chước ra được một thanh kiếm, lại khá vừa lòng.

Bấy nhiêu cũng đã đủ để Thẩm Thù luyện kiếm hằng ngày.

Diệp Vân Lan nghĩ, ánh mắt dưới ánh đèn, hiện ra một chút nhu hòa.

——

Ngày kế tiếp.

Diệp Vân Lan ngồi nơi bệ cửa sổ đọc sách, cũng cầm trong tay chuôi kiếm gỗ.

Đọc xong một trang sách, y nhấc mí mắt nhìn về phía cửa sổ.

Cửa sổ không người.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nóng cháy chiếu rọi khắp biển hoa, vô số sắc thái minh diễm hiện ra trước mắt y.

Đã qua chính ngọ.

Thẩm Thù vẫn chưa tới.