Bệnh Mỹ Nhân

Chương 9: Nguyệt hoa

Diệp Vân Lan đi vào biển hoa.

Mùi hoa thơm ngào ngạt tiến vào chóp mũi, mang theo sương sớm buổi sáng, còn có cả hơi thở của bùn đất dưới ánh mặt trời.

Hương khí thấm tẩm lên người, gió nhẹ ôn nhu phảng phất qua gương mặt.

“Thẩm Thù,” Diệp Vân Lan nhẹ giọng nói: “Hoa này, đều là ngươi trồng sao?”

Thẩm Thù đứng dậy chạy đến trước mặt y.

Thiếu niên tóc dài rũ bên má, gương mặt hơi nhọn tái nhợt, quần áo đã cũ nát vô cùng, trong đôi mắt ngập tràn cao hứng ngửa đầu nhìn y, nghe vậy liền gật gật đầu, “Cho tiên quân…… một kinh hỉ.”

Diệp Vân Lan: “Sao ngươi lại nghĩ rằng ta muốn một vườn hoa?”

“Lần trước, tiên quân muốn ta hái hoa, nhưng sau đó lại nói rằng, tiên quân không vui…… Vì Tuyết Trản Hoa tàn quá nhanh,” Thẩm Thù nghiêm túc đáp, “Khi đó ta liền nghĩ, nếu có thể biến chỗ ở của tiên quân thành một vườn hoa, như vậy, lúc nào tiên quân cũng có thể ngắm hoa, mà hoa…… cũng sẽ không tàn.”

“Bảy ngày quá ngắn, ta chỉ có thể đi khắp Nhạn Hồi Phong, nơi nào thấy hoa đều lấy một ít đến đây.”

“Tiên quân, ngươi…… Thích không?”

Ánh mắt thiếu niên quá mức chuyên chú cùng nhiệt liệt, Diệp Vân Lan hơi giật mình, theo bản năng dời mắt.

Y cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào một đóa hoa Tinh Thần bên người.

Hoa này trắng tinh trong suốt, cánh hoa hình ngũ giác nhòn nhọn, tựa như sao trời trong đêm.

Diệp Vân Lan chạm một lát, cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được liền chạm lại một chút.

Đóa hoa nho nhỏ kia như đang hoảng sợ mà run rẩy, trên cánh hoa đựng đầy sương sớm chảy xuôi theo đầu ngón tay y, thấm một chút hương thơm ôn nhu.

Kiếp trước, y bị thế nhân sợ hãi tránh xa, đi qua nơi nào, thì cửa nhà nơi ấy đều đóng chặt, càng đừng nói là có người dám gặp y.

Vì thế y chỉ có thể ở cạnh bên hoa cỏ bầu bạn.

Nhàn nhã thì lấy một bầu rượu, lại một cây đàn tranh, một người ngồi giữa bốn mùa hoa nở, vòng đời đổi thay, ước chừng đến những năm tháng cuối cùng trong sinh mệnh y đều có vô vàn chuyện vui.

“Ta rất thích.” Y nhẹ giọng nói.

Tầm mắt Thẩm Thù di động theo đầu ngón tay nhỏ dài của Diệp Vân Lan.

Hắn nghĩ, nếu mình là đóa hoa kia thì tốt rồi, như vậy, Diệp Vân Lan sẽ dùng lòng bàn tay vuốt ve đầu hắn, nhìn chăm chú vào hắn, nói với hắn, “Ta rất thích”.

Hắn chăm chú nhìn Diệp Vân Lan một lúc lâu, thấy lực chú ý của đối phương vẫn còn trên bông hoa kia, giọng khàn khàn nói: “Tiên quân, ngươi đã đáp ứng qua…… Phải khen thưởng cho ta.”

Đầu ngón tay Diệp Vân Lan hơi dừng lại, nhớ tới hai tròng mắt sáng lấp lánh của Thẩm Thù nhìn thẳng vào y ở Vân Thiên Cung.

“Ngươi nha……” Y hơi bật cười, đầu ngón tay rời khỏi cánh hoa, ngồi đối mặt với Thẩm Thù, hỏi: “Nói đi, lần này ngươi muốn được khen thưởng cái gì?”

Sau đó lại nghe Thẩm Thù không do dự nói: “Ta muốn cầu tiên quân, thu ta làm đồ đệ.”

Diệp Vân Lan ngơ ngẩn.

Y không nghĩ tới thứ Thẩm Thù muốn lại là cái này.

Bái sư thu đồ đệ, ở trong giới tu hành, là chuyện cực kỳ quan trọng.

Nó có ý nghĩa, quan hệ thầy trò, so với huyết mạch thân nhân thậm chí còn chặt chẽ hơn. Bởi vì phần lớn người tu hành có tuổi thọ rất dài lâu, mà huyết thống trần tục ràng buộc nhiều nhất chỉ quá trăm năm, quan hệ thầy trò lại có thể ràng buộc cả một đời tu hành.

Trước kia Diệp Vân Lan chưa bao giờ thu đồ đệ.

Cho nên y không biết, làm vi sư, là phải gánh vác trách nhiệm gì, phải dạy dỗ như thế nào, phải như thế nào mới có thể dẫn dắt một người đi lên con đường thích hợp, bình thản và đúng đắn.

Con đường tu hành kiếp trước của y quá mức nhấp nhô, khắp nơi đều là bụi gai cùng lưỡi dao sắc bén, máu chảy cũng phải bò qua.

Mình đầy thương tích, tan hoang xơ xác.

Y không hy vọng lại có thêm một người đi lên con đường giống y.

…… Huống chi, ở kiếp này y đã sớm quyết định, không nhớ mong nhân sự thế thường, an tĩnh vượt qua cả đời.

Diệp Vân Lan trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Vì sao bỗng nhiên lại muốn bái ta làm thầy?”

“Ta nghe người khác nói, quan hệ sư đồ trong giới tu hành, không tính đạo lữ, thì thân cận nhất.” Thẩm Thù nghiêm túc nói, “Ta muốn…… ở bên người tiên quân, là người thân cận nhất.”

Diệp Vân Lan không nói.

Thấy y thật lâu không đáp, Thẩm Thù liền nghiêm túc tiếp tục nói: “Nếu tiên quân thu ta làm đồ đệ, ta chắc chắn sẽ nghe mọi điều tiên quân nói.”

“Tiên quân muốn ta làm cái gì, ta liền sẽ làm cái đó.”

“Ta có thể giúp tiên quân chăm sóc hoa cỏ, quét tước phòng ốc, còn có thể vì tiên quân…… Tìm thật nhiều loại hoa khác nhau.”

“Thẩm Thù.” Diệp Vân Lan bỗng nhiên ngắt lời, “Ngươi nói ngươi muốn bái ta làm thầy, nhưng bây giờ, ngươi chỉ nói ngươi có thể làm gì cho ta, lại không nói, ngươi muốn ta làm gì vì ngươi.”

Thẩm Thù sửng sốt.

Diệp Vân Lan thở dài một hơi.

“Bái sư thu đồ đệ, không giống suy nghĩ đơn giản của ngươi.” Y nói, “Tuy ta từng cứu ngươi một mạng trong bí cảnh, nhưng ta đã sớm nói qua, ta không cần ngươi báo đáp. Nếu ngươi chỉ vì cảm kích mà bái ta làm thầy, kỳ thật không cần. Thiên Tông, có rất nhiều người có thể trở thành sư phụ ngươi, mà bọn họ lại có án đồ dạy học, so với ta còn nhiều hơn.”

Thẩm Thù: “Nhưng ta…… Chỉ muốn làm đồ đệ của tiên quân.”

Từ chuyện của Tuyết Trản Hoa, Diệp Vân Lan đã biết hắn rất bướng bỉnh, nghe hắn nói vậy cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhàn nhạt nói: “Mà nay ta không cách nào vận dụng linh lực, đã xem như là một phế nhân ở Thiên Tông. Nếu ngươi bái ta làm thầy, mọi người đều sẽ cười nhạo ngươi, lại bái một phế nhân làm sư phụ.”

Thẩm Thù lại nghi hoặc nói: “Người khác cười nhạo, có quan hệ…… gì với ta? Huống chi tiên quân…… Không phải phế nhân.”

“Ta đã thấy kiếm khí của tiên quân.” Hắn nói, “Lúc tiên quân ôm ta bay ra khỏi bí cảnh, đã xuất kiếm trảm phá trở ngại trên đường…… Kiếm quang kia thực loá mắt, thực huy hoàng, là…… Cửu thiên thượng tiên nhân kiếm pháp.”

Hắn nghiêm túc nói: “Ta rất muốn học.”

Bàn tay Diệp Vân Lan nắm Khuyết Ảnh Kiếm hơi buộc chặt.

Kiếp trước mọi người đều nói, kiếm pháp quỷ la sát, là kiếm pháp của lệ quỷ dưới địa ngục đến lấy mạng người, mà y sở hữu Tu La Kiếm, là chi kiếm gϊếŧ chóc đại hung, vô số oan hồn rêи ɾỉ dưới lưỡi kiếm.

Nhưng Thẩm Thù lại nói, kiếm pháp của y, là cửu thiên thượng tiên nhân kiếm pháp.

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Vân Lan cuối cùng cũng á khẩu.

“Nếu chỉ là muốn học kiếm, về sau có thể thường đến đây, ta có thể dạy ngươi.” Y nói, “Còn việc khác…… Về sau lại nói.”

Thẩm Thù còn muốn nói tiếp, lại nhạy cảm phát giác được một tia mệt mỏi cùng lạnh nhạt trên gương mặt người trước mắt.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên đến tìm đối phương, đối phương cũng cự tuyệt hắn qua khung cửa sổ, cũng là biểu tình như vậy.

Thẩm Thù không sợ bị cự tuyệt.

Nhưng sợ cầu thỉnh quá nhiều sẽ làm người nọ chán ghét.

Mà đối phương cũng không hoàn toàn cự tuyệt hắn. Hắn có rất nhiều kiên nhẫn cùng thời gian.

Ánh mắt hắn ảm thâm trầm, cuối cùng khẽ gật đầu.

Diệp Vân Lan đi xuyên qua biển hoa, đến cửa lớn nhà trúc.

Mấy ngày không có người ở, trên mặt đất đã tích một tầng bụi mỏng, lúc mở cửa tạo ra chút gió làm bụi bặm bay lên mịt mờ, giống như nơi khởi động cho thời gian 300 năm biến ảo.

Lần đầu tiên sau khi trọng sinh, Diệp Vân Lan trở lại nơi ở của mình.

Bên trong bày biện xa lạ mà quen thuộc, mơ hồ có thể nhìn ra dấu vết sinh hoạt năm đó.

Thời điểm y ở Thiên Tông, hầu hết thời gian, đều trú ở nơi đây.

Y đi vào cửa, Thẩm Thù theo phía sau y. Chuông gió trên cửa phát ra âm vang vui tai.

Phòng trong bày biện vô cùng đơn giản, gian ngoài có tấm bình phong bằng trúc, có cái ghế nhỏ, ở giữa có một cái bàn nhỏ lùn, trên bàn có trà cụ.

Bên trái là thư phòng, ven tường là một loạt kệ sách, bên trên còn có đầy thư tịch, còn có rất nhiều lá cây trên bàn, bên cạnh đặt nghiên mực cùng giấy bút, còn có một trản đèn dầu.

Lại hướng vào trong phòng ngủ, giường được khắc hoa văn bình thường, dựa bên cửa sổ là một bàn trang điểm, bên trên có đặt thứ gì đó.

Diệp Vân Lan bỗng nhiên hơi dừng bước chân, đi qua nhìn, thấy một cái mặt nạ bạc cùng một lá thư, trên thư có viết, “A Lan thân khải”.

Y cầm lấy mặt nạ, xúc cảm lạnh băng từ đầu ngón tay truyền đến.

Cái mặt nạ này điêu khắc tinh xảo, quấn quanh là hoa văn rườm rà mỹ lệ như đằng chi, lộ ra một cảm giác ủy mị như diễm quỷ, so với mặt nạ mà y đeo trước đó, tinh xảo hơn rất nhiều.

Y cúi đầu nhìn một lát, bỗng nhiên xoay người đưa mặt nạ cho Thẩm Thù, nhàn nhạt nói: “Thay ta ném đi.”

Thẩm Thù: “Ném?”

“Tùy tiện tìm một chỗ chôn cũng được.”

Thẩm Thù không hỏi gì cả, chỉ gật gật đầu, nhận mặt nạ liền đi ra ngoài.

Diệp Vân Lan lại mở phong thư trên bàn ra.

Bên trong viết rất nhiều thứ từ nhớ lại hồi ức rồi lại khuyên giải an ủi.

Y rũ mắt, nhưng không đọc hết, đi tới thư phòng, châm đèn dầu, thiêu cháy lá thư.

Y đẩy cửa sổ ra để thông khí, dư quang đuôi mắt bỗng nhiên rơi xuống một cây đàn cổ treo ven tường.

Lúc trước thời điểm mới vừa vào tông môn, y không thông cầm kỹ. Chỉ là Dung Nhiễm nói muốn nghe, y liền học.

Trước khi chuyện trong bí cảnh phát sinh, Dung Nhiễm thường xuyên sẽ muốn nghe y phổ cầm, y cũng học một chút, trong đó phần lớn là phượng tê ngô, một khúc tương tư, nhưng y lại đàn không ra được tình ý triền miên bên trong nên mỗi ngày Dung Nhiễm đều đến đây nghe lại.

Sau đó, Dung Nhiễm không tìm y nghe đàn nữa, y chỉ đàn cho bản thân nghe.

Y kỳ thật cũng không thích nghe khúc đàn triền miên tư tâm kia, khúc nhạc càng thanh nhã càng tốt, tựa như dòng suối trong trên núi, thanh phong minh nguyệt.

Y từng đàn một khúc như vậy cho Dung Nhiễm nghe, Dung Nhiễm lại không thích.

Trần…… Người nọ cũng không thích nghe y đánh đàn, nói rằng tiếng đàn của y quá mức tịch liêu, khó có thể cảm nhận.

Duy chỉ có Ma Tôn chay mặn không kỵ, vô luận y đàn cái gì, đều thích nghe.

Đặc biệt là…… Là lúc chịu phản phệ cửu chuyển Thiên Ma thể.

Tu hành Thiên Ma thể quỷ bí mà tà ác, cần tụ nạp ác niệm cùng oán khí quỷ hồn trên thế gian, bên trong Ma môn, không biết có bao nhiêu ma tu vì tu luyện thuật pháp này mà phát điên lên, đánh mất bản tính, thậm chí tàn sát thân tộc tông môn không còn thứ gì.

Nguy hại quá lớn, thuật pháp Thiên Ma luyện thể bị coi là cấm thuật, phàm là ai tu luyện thuật này, đều phải chịu Ma môn và đạo môn cùng đuổi gϊếŧ.

Trăm ngàn năm qua, chỉ có Ma Tôn luyện đến đại thành.

Dù như thế, Ma Tôn vẫn sẽ phải chịu oán khí cùng ác niệm phản phệ.

Lúc ấy, lý trí Ma Tôn đều không yên.

Đệ tử luyện Hồn Tông từng nói lời ngỗ nghịch, toàn tông đã bị Ma Tôn tàn sát sạch sẽ trong một đêm, từ đó bên trong Ma môn, không còn Luyện Hồn Tông.

Cho nên, mỗi khi trăng tròn treo trên bầu trời, thời điểm Ma Tôn truyền ý triệu y, mọi người đều nhìn y với ánh mắt thương hại.

Bọn họ cho rằng y phải chịu ngược đãi tàn khốc.

Chỉ có y biết, Ma Tôn tìm y, chỉ là muốn nghe y đánh đàn.

Y ngồi quỳ trong điện đánh đàn.

Ma Tôn ngồi ở tòa thượng trên cao nhìn chăm chú vào y.

Ngọn lửa màu xanh lơ thiêu đốt ở ven tường, phát ra âm vang nhỏ vụn. Cách mặt nạ quỷ diện khủng bố, y không thấy rõ thần sắc trên mặt hắn.

Trăng đã treo cao hút, trong đại điện bắt đầu có vô số bóng ma vặn vẹo, yêu ma quỷ quái lan tràn, quỷ ảnh lay động, âm trầm thê lương.

Cảnh tượng khủng bố quỷ dị bên trong điện, nhưng chỉ có nửa thước xung quanh y là hoàn toàn thanh tịch.

Lúc ấy, y chỉ cúi đầu đánh đàn.

Qua nửa đêm, những bóng ma vặn vẹo sẽ dần dần ngừng lại, đợi đến tia sáng ban mai đầu tiên trong ngày, Ma Tôn sẽ dùng thanh âm khàn khàn mỏi mệt, bảo y trở về.

Chỉ là, ngẫu nhiên cũng có lúc, y cúi đầu đánh đàn, đột nhiên sẽ bị Ma Tôn ôm lấy từ sau lưng, những bóng ma vặn vẹo trên mặt đất cũng muốn lên theo, cuốn lấy tứ chi của y, linh hoạt mà tiến vào trong quần áo y.

Tay Ma Tôn chạm vào yết hầu y, chậm rãi vuốt ve. Y bị vài thứ kia làm cho run rẩy không ngừng, chỉ có thể ngửa đầu phát ra thanh âm ám muội.

…… Lúc sau, y bị bắt nằm trên đàn, tóc đen rối tung, hắn bắt lấy đốt ngón tay vì gãy đàn mà trở nên trắng bệch của y.

Ánh trăng gió mát chiếu vào trong điện, bóng ma vặn vẹo trong cả tòa đại điện đều dừng trên người y, y cùng Ma Tôn trầm vào bóng tối, chỉ có bóng trăng chiếu trên người y làm nguồn sáng, đôi mắt phảng phất trầm tích vô số máu tươi màu đỏ sậm của Ma Tôn chiếu ra ảnh ngược của y.

Huyền cầm phát ra tiếng vang hỗn độn, quanh quẩn bên trong đại điện.

Mà cây đàn kia, là do Ma Tôn từng phái Huyền Thiên Sơn mang tới thượng cổ linh mộc, lại đến cực bắc vạn năm băng giá lấy tầm ti, dẫn cửu thiên lưu hỏa, vì y làm ra.

Tên của nó gọi là “Nguyệt hoa”.

Cửa lớn bỗng nhiên vang lên thanh âm kẽo kẹt, Thẩm Thù đã trở lại.

Diệp Vân Lan hoàn hồn từ trong suy nghĩ.

Y xoay người, liền thấy Thẩm Thù xách theo một thùng gỗ chứa đầy nước, trên nắp thùng vắt một cái khăn màu trắng. Sau khi vào nhà, Thẩm Thù buông thùng gỗ, cầm lấy khăn, giúp y chà lau bụi mỏng trên bàn ghế.

Diệp Vân Lan ngẩn ra, nhẹ giọng nói: “Thẩm Thù, ngươi không cần phải làm những việc này.”

Thẩm Thù chỉ nói: “Ta giúp tiên quân quét tước phòng ốc, tiên quân…… Có khen thưởng cho ta không?”

Đôi mắt sáng lấp lánh kia nhìn qua, tựa hồ như đã hoàn toàn vứt việc bái sư trước đó ra sau đầu.

Thật sự là tâm tính hài tử.

Trong lòng Diệp Vân Lan hơi mềm xuống, ánh mắt nhìn đến đàn cổ treo trên tường.

Y đi qua, ôm đàn vào lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Thẩm Thù, ngươi muốn nghe đàn không?”