Edit: Hương
Cậu vốn tưởng sẽ không có ai nghe lời nói nhảm của mình, nào biết Lý An Nhiên được cậu cõng trên lưng lại nghe được câu lẩm bẩm hời hợt kia, không khỏi đáp, "Là có chút hoang đường. ”
Ngụy Lam sửng sốt, suýt nữa cho rằng Lý An Nhiên nhìn thấy một màn xấu hổ vừa rồi mới bày tỏ cảm xúc như vậy, sau đó ngẫm lại chắc cô đã hiểu lầm.
Hoang đường không phải là lý do những sức mạnh kỳ lạ, mà là nụ hôn không thể giải thích được kia. Đương nhiên, Ngụy Lam không có ý định giải thích đối với chuyện này, hiểu lầm thì hiểu lầm, Ngụy Lam cõng Lý An Nhiên lặng lẽ đi về phía cầu thang.
"Em không phải nói anh hoang đường." Đột nhiên im lặng khiến Lý An Nhiên lầm tưởng lời mình nói làm cho Ngụy Lam không vui, nóng lòng muốn giải thích, nhưng cô vốn định nói, "Vừa rồi không phải là em bị ngã sao, là..." Lý An Nhiên trong bóng tối lộ vẻ khó xử, đem mặt kề sát vào chiếc cổ ấm áp của Ngụy Lam. Tham lam ngửi mùi khiến người ta an tâm, "Vừa rồi có thứ gì đó kéo mắt cá chân của em..."
Ngụy Lam nghe được những lời này, bước chân rõ ràng hơi dừng lại, nhưng chỉ một lát, ngay sau đó lại cất bước, đổi đề tài, giống như trấn an mà nhẹ giọng nói, "Mệt thì ngủ một lát đi, anh đưa em về. "Có một số việc, không biết so với biết thì thoải mái hơn nhiều.
Lúc xuống lầu thuận lợi đến mức làm cho người ta không biết làm sao, còn tưởng rằng lại gặp phải thứ khiến người ta không thoải mái, vừa sợ hãi vừa bước xuống từng bước, kết quả lại không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người trở về nhà, Ngụy Lam cũng tận tâm tận trách đưa Lý An Nhiên lên lầu, quay đầu rời đi, không nhìn ánh mắt muốn giữ cậu ở lại của cô.
Ngụy Lam không ngốc, cũng không phải khúc gỗ, nhưng không có cảm giác chính là không có cảm giác, cậu coi Lý An Nhiên như em gái, thậm chí ngay cả em gái cũng không phải, chỉ là một cựu sinh viên cũng coi như thân thiết, cậu cũng không có tinh thần tình yêu cao cả gì, sẽ không nhìn thấy kẻ yếu lập tức muốn chăm sóc họ.
Chuyện đêm nay hại Lý An Nhiên bị thương, là cậu đuối lý, nếu không phải cậu mặt dày cầu xin Lý An Nhiên giúp đỡ, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, lương tâm không chịu nổi, đành phải bỏ qua gương mặt đầy chờ mong của Lý An Nhiên, kiên trì đưa người về nhà.
Đã qua bốn giờ rưỡi sáng, bầu trời đêm hè bắt đầu chuyển sang màu xanh trắng, những ngày không đi làm thật đẹp, Ngụy Lam đã chuẩn bị để ngủ đến tối.
Cậu nhẹ nhàng mở cửa, lúc này bạn cùng phòng chắc chắn đã ngủ, chú chó cưng chậm rãi lắc lư ra khỏi phòng đi quanh Ngụy Lam vài vòng, hình như nó không quá hài lòng với mùi hương trên người Ngụy Lam, cúi đuôi lại trở về tiếp tục ngủ.
Sau khi tắm rửa đơn giản xong, nằm trở lại chiếc giường lớn mềm mại của mình, tùy ý duỗi thẳng chân tay, Ngụy Lam thích ý nhắm mắt nghỉ ngơi.
Căn nhà này là do mẹ Ngụy ba Ngụy để lại, Ngụy Lam không biết nên gọi căn nhà này như thế nào mới đúng, là di sản? Nhưng cậu chỉ biết mẹ cậu bị bọn bắt cóc cướp gϊếŧ chết, mà lúc ấy ba cậu là cảnh sát hình sự, tận mắt chứng kiến vợ mình tử vong, sau đó cũng biến mất tăm không nói một lời, sống chết không rõ, nếu như ba cậu còn sống, căn nhà này không được coi là tài sản thừa kế.
Thế nhưng, đã qua mười mấy năm? Lâu đến gần như không nhớ rõ, lúc ông Ngụy mất tích, Ngụy Lam mới mười một tuổi, trải qua mấy năm ở viện phúc lợi, trong đầu chỉ có một niềm tin duy nhất là chăm chỉ học tập và trở thành cảnh sát xuất sắc, làm công việc giống như cha cậu, nếu như mình có thể sớm lớn trưởng thành, có lẽ có thể cùng ba bảo vệ mẹ, có lẽ... Sẽ không chỉ có một mình như bây giờ.
Vô số lần thử tìm kiếm, cho đến khi từ tận đáy lòng cậu chấp nhận sự thật cha mẹ đều không còn, Ngụy Lam mới thoát ra khỏi cái bóng của chính mình nhưng cậu vẫn không cách nào đối mặt với căn nhà lớn tràn ngập hồi ức này.
Không gian quá rộng, càng trống trải càng làm cho người ta cảm thấy cô đơn, hơn nữa...
Trong bóng tối, Ngụy Lam xoay người, lau sạch nước mắt ướŧ áŧ nơi khóe mắt, cười thành tiếng, cậu nhớ tới kỳ tích mấy năm trước của mình.
Lúc đó cậu đã sắp tốt nghiệp trường cảnh sát, sau khi quen với sự náo nhiệt của ký túc xá, đột nhiên trở lại căn phòng vắng vẻ rất không được tự nhiên, càng muốn chết chính là, cậu rất ghét quét dọn nhà cửa, trong phòng trở thành một mớ hỗn loạn.
Cậu viết một tin quảng cáo tìm bạn cùng phòng trông có vẻ bất thường, dán vào phòng nước của trường đại học mỹ thuật gần đó.
Ở một thành phố lớn, giao thông thuận tiện, căn nhà này cho thuê một tháng ít nhất có thể lấy khoảng bốn ngàn tiền thuê nhà, cho thuê chung cũng phải một ngàn năm đến hai ngàn mới có lợi, nhưng cậu không thiếu tiền, chỉ là muốn tìm một người bạn, nhân tiện giúp cậu quét dọn phòng. Cho nên, cậu đã tìm được người bạn cùng phòng có tố chất là người giúp việc với giá thuê nhà năm trăm tệ, thấp đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Không ngờ không bao lâu, thật đúng là có người gọi điện thoại cho cậu, là một sinh viên năm hai trong trường đại học mỹ thuật, người này ngoại trừ một cỗ khí chất tươi mát thoát tục ra, nhìn không ra là một người học nghệ thuật, làm người trầm ổn khiêm tốn, tuyệt đối không phô trương, mang theo vẻ mặt khổ đại cừu thâm oán tướng.
Cái này cũng không đáng sợ, cậu là cảnh sát, còn sợ kẻ xấu phạm tội dưới mí mắt mình sao? Ngụy Lam cũng không hỏi nhiều, đơn giản ký kết hợp đồng thuê nhà.
Mãi đến sau này xảy ra chuyện đó, Ngụy Lam mới hiểu được vì sao bạn cùng phòng này lại có tính cách như vậy.
Náo loạn nửa ngày, người tên Lục Dương này trời sinh có thể gặp quỷ, khi nghiêm trọng ngay cả người hay quỷ trước mắt cũng không phân biệt được, bị người bên cạnh coi như quái vật là chuyện đương nhiên, ngay cả cha mẹ hắn cũng không đoái hoài đến hắn, cũng khó trách lại đáng thương hề hề chui vào ổ sói này.
Từ sau khi Lục Dương tới, phòng trở nên sạch sẽ, giường chiếu ngăn nắp, còn thường xuyên có thể ăn một miếng cơm nóng, lại nuôi một con chó chăn cừu thông minh thích dính người, nhiều năm như vậy, Ngụy Lam cũng sắp quên cô độc là tư vị gì, thoải mái đến mức lười nghĩ chuyện chung thân đại sự.
Nhưng đêm nay, đầu tiên là bị thứ gì đó hôn lưỡi một trận, chuyện cắn rách đầu lưỡi tạm thời không đề cập tới, ngay sau đó lại bị ánh mắt nhỏ của Lý An Nhiên nhìn chằm chằm, Ngụy Lam đột nhiên cảm thấy có chút nghẹn ngào, trong đầu không ngừng phát lại từng hình ảnh, cuối cùng kết luận, so với ánh mắt Lý An Nhiên thì nụ hôn lạnh như băng kia càng giống như là thủ phạm khiến cậu nghẹn ngào, xúc cảm có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Ngụy Lam thò tay vào trong quần ngủ quyết định trút bỏ áp lực đã tích góp từ bốn phương tám hướng, giờ phút này tập trung vào một chỗ.
Thân thể nóng rực toát mồ hôi mỏng, áp lực thở dốc. Có lẽ nhiệt độ trong phòng đã đủ thấp, điều hòa tự động tắt, cửa ra vào và cửa sổ đóng chặt trong phòng thổi lên từng làn gió.
Không khí mát lạnh cuộn trào tụ lại với nhau, nhiệt đô do cơ thể Ngụy Lam tỏa ra kích thích làn sương mù nhẹ, sương mù chậm rãi ngưng tụ, mơ hồ hiện ra một bóng người. Chỉ tiếc, Ngụy Lam nhắm chặt hai mắt đắm chìm trong khoái cảm, không cảm nhận được những biến hóa nhỏ này trong không khí.