Sinh Ra Trong Bóng Tối, Và Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 6: Danh sách

Edit: Hương

Cảm giác đau đớn nơi đầu lưỡi làm cho đầu óc Ngụy Lam tỉnh táo hơn, cậu không còn vô thức nín thở, không khí tràn vào ngực, như cả người đều sống lại.

Ngụy Lam theo bản năng nhổ nước bọt có máu ra ngoài, hành động vô ý này vốn không được lòng dân cho lắm, không ngờ lại thu được kết quả ngoài ý muốn.

Chỉ nghe phía dưới truyền đến một tiếng gào thét bén nhọn, lực lượng kéo cậu rơi xuống bỗng nhiên biến mất, đây chẳng lẽ chính là uy lực của máu đầu lưỡi trong truyền thuyết sao? Thời khắc nguy cấp không được phép suy nghĩ lung tung, sương mù trắng kéo cánh tay cậu trở lại lan can, hai chân cuối cùng cũng giẫm lên sàn nhà hữu hình, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Mà lúc này, cánh cửa đóng lại sau phát ra tiếng lạch cạch tự động mở ra, Doãn Hàng không kìm được sức, lập tức nhào vào khoảng không, anh dũng ngã xuống mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, đau đến oa oa gọi thẳng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" "Lữ Duy đẩy kính trên sống mũi, buông Lý An Nhiên đang khập khiễng bước vội đến băng bó vết thương không ngừng chảy máu trên bàn tay Ngụy Lam.

Ngụy Lam không trả lời nghi vấn của Lữ Duy, mà dùng một bàn tay khác không bị thương, cầm cái gì đó lắc lư trước mặt Lữ Duy, ý khoe khoang, nhếch miệng cười đến khuôn mặt sáng lạn.

Lữ Duy cầm lấy đồ trong tay Ngụy Lam, mở màng nhựa bọc bên ngoài ra, bên trong đúng là một tờ giấy viết thư, giống như những mảnh được tìm thấy trong phòng.

"Trên này viết gì vậy?" Ngụy Lam kinh ngạc còn chưa kịp xem nội dung trên tờ giấy đã dứt khoát bảo Lữ Duy nói cho mình nghe.

"Một danh sách, hoặc thời gian biểu?" "Lữ Duy cân nhắc từ ngữ, "Trên đó ghi rất nhiều tên, còn có hai bộ ngày tháng, không có bất kỳ giải thích nào. ”

Danh sách? Tại sao danh sách lại ở vị trí đó? Khẳng định là không muốn dễ dàng bị phát hiện, mới có thể đặt ở nơi đó.

Ngụy Lam nghĩ không ra, sau khi bị đẩy xuống, bởi vì không thể không ngửa đầu nhìn lên trên, mới nhìn thấy phần đế lan can thò ra, phía dưới dính một cái túi nhựa.

Người giấu nó có thể nói là rất dụng tâm, sợ thứ này sẽ rơi xuống, giấy dán, kẹo cao su dùng mọi thủ đoạn, nếu nằm sấp xuống bên trong lan can và đưa tay sờ xuống phía dưới thì có thể sờ được, chỉ là muốn lấy xuống vẫn có chút khó khăn.

Nếu như không muốn bị người khác phát hiện, chỉ bị người cụ thể tìm được, mà cố ý giấu ở nơi bí mật như vậy, thì cần phải thông báo cho người cụ thể kia đến lấy, cho nên...

"Hắc hắc hắc hắc" Ngụy Lam đột nhiên nhếch miệng cười, làm Lữ Duy giật nảy mình.

"Anh đang làm gì vậy? Anh cười thật đáng sợ." Doãn Hàng bị tiếng cười của Ngụy Lam làm cả người ngứa ngáy, nhưng kinh nghiệm hợp tác nhiều năm nói cho hắn biết, Ngụy Lam đây là nghĩ đến chuyện gì đó, "Anh nghĩ đến cái gì thì nói đi, đừng úp úp mở mở. ”

Ngụy Lam mượn sức của Doãn Hàng từ trên mặt đất đứng lên, không nhanh không chậm vỗ vỗ bụi bặm trên mông, "Tôi nghĩ tới cuộc điện thoại nhận được lúc trước, còn có người đàn ông vừa gọi đã vội vàng cúp điện thoại. ”

"Anh nói, nạn nhân từng gọi điện thoại cho người đàn ông kia, chính là muốn thông báo cho đối phương đến lấy tờ giấy này? Có lẽ cô ấy đã chết trước khi thông báo thành công." Doãn Hàng suy đoán theo suy nghĩ của Ngụy Lam.

"Không phải là tất cả. "Ngụy Lam đầu tiên gật gật đầu, lại tiếp tục lắc đầu, làm cho người ta không rõ rốt cuộc cậu muốn biểu đạt cái gì."Thật ra cô ấy đã thông báo hoặc cho rằng mình đã thông báo rồi , cho nên mới leo lên nóc nhà muốn lấy tờ giấy đã giấu và đợi người được chỉ định đến lấy, nhưng trên mái nhà lại xảy ra tai nạn.”

"Tin nhắn thoại không có âm thanh. "Lữ Duy tiếp lời Ngụy Lam nói, "Cô không biết tin nhắn mình gửi cho người đàn ông kia không có âm thanh, lại phát hiện trong điện thoại mình gọi đến, chỉ nghe thấy giọng nói của mình. ”

Cho nên cô nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng viết di thư, tự mình chạy lên nóc tòa nhà lấy tờ giấy, sau đó...

Bầu không khí nhất thời trở nên nặng nề, bề ngaoif vụ án được kết thúc vô tình rơi xuống từ một tòa nhà, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng một cánh cửa khó tin đã được mở ra.

Chuyện này chỉ là khởi đầu, bọn họ không thể trình báo để lập hồ sơ điều tra, nếu không tận mắt chứng kiến, sẽ không có người nguyện ý tin tưởng sự thật hoang đường này, cho dù có tin, đây cũng không phải là vấn đề cục cảnh sát có thể xử lý.

"Có manh mối tốt hơn là không có, đừng chán nản như vậy." Phiền phức cũng như vậy, cần gì phải tự tìm phiền não. Ngụy Lam vỗ vỗ bả vai Doãn Hàng, không sao cả cười lên, "Đi thôi, về nhà ngủ một giấc rồi nói sau. ”

Cười là một biểu hiện không thể suy ngẫm, nhưng cũng là biểu hiện khó hiểu nhất. Nhất là nụ cười của Ngụy Lam, bất luận trong hoàn cảnh khó khăn như thế nào, cậu vẫn có thể cười thoải mái tự tại tràn ngập ánh mặt trời, tràn đầy hấp dẫn.

Doãn Hàng cảm thấy, đội hình sự số 1 mất đi đội trưởng Tiếu vẫn có thể bảo trì sự gắn kết khó tin này, đều có quan hệ mật thiết với nụ cười của Ngụy Lam.

Nụ cười ấy như lặng lẽ nói "Đừng lo lắng, tất cả mọi vấn đề đều sẽ có biện pháp giải quyết", từng câu từng chữ đi thẳng vào nội tâm sâu thẳm, làm cho người ta không cách nào kháng cự đi theo và tin tưởng đó chính là sự thật, thậm chí ngay cả đội trưởng Tiếu nghiêm túc không biết cười kia, cũng sẽ ngẫu nhiên bị nụ cười không chút tạp chất kia lây nhiễm, thu hồi vẻ sắc bén, lộ ra ánh mắt ôn hòa.

"Vừa rồi mọi người chạy đi đâu vậy? Sao lại bị nhốt trong cửa? "Đột nhiên nhớ tới tình huống quái dị vừa rồi, Ngụy Lam không yên tâm hỏi.

Cậu thề mình hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào phía sau, hơn nữa cậu vẫn luôn cho rằng Lý An Nhiên bên cạnh mình, từ lúc ra khỏi cửa là như thế, làm sao có thể bị bỏ lại ở phía sau được?

Hay là nói, không biết từ khi nào, bên cạnh bọn họ có thêm một "người", không ai trong số họ để ý đến người thừa ra này, cũng chính là người này đã tách bọn họ ra nhốt cậu một mình ở trên sân thượng.

"Còn nói, bọn tôi còn thắc mắc anh chạy đi đâu rồi. "Doãn Hàng hất cằm, lắc lắc đầu chỉ về phía Lý An Nhiên, "Lý An Nhiên chạy cầu thang bị trẹo chân, chúng tôi lùi lại vài bước đỡ cô ấy, anh đột nhiên không thấy đâu, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy, cửa còn bị đóng lại, đυ.ng thế nào cũng không mở được, gọi anh cũng không trả lời, đã xảy ra chuyện gì? Chật vật thành như vậy, khóe miệng toàn là máu. ”

Ngụy Lam lau vết máu trên khóe miệng, đầu lưỡi đau đớn không ngừng nhắc nhở cậu vừa mới xảy ra chuyện gì, nếu như không phải ý thức bản thân của cậu quá dư thừa, như vậy lúc trước... Có thể là một nụ hôn?

Không chỉ bị hôn mà còn bị cắn! Thật sự làm cho người ta không dám tin, cậu thậm chí còn không nhìn thấy là thứ gì hôn mình, chỉ có một mảnh sương trắng ảm đạm vờn quanh bên người.

Có phải là cô gái đó không? Không đúng, hình như không phải, cậu không cảm giác được ác ý của sương trắng kia, mà nữ quỷ kia ro ràng là muốn gϊếŧ chết cậu, liên tục kéo chân cậu xuống, làm sao có thể tinh thần phân liệt muốn đi cứu cậu. Chẳng lẽ trên nóc tòa nhà này không chỉ có nữ quỷ kia, còn có một sắc quỷ khác tồn tại?

"Ách... Tôi cũng không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, có vẻ như là người phụ nữ nhảy lầu chết kia biến thành lệ quỷ muốn gϊếŧ tôi." Ngụy Lam tự động đem quá trình bị đùa giỡn nói ra, tránh nặng tìm nhẹ nói ra nguyên nhân mình trở nên chật vật như vậy, "Đây thật sự là quá hoang đường..."

Nửa câu sau, giọng nói nhẹ đến mức dường như chỉ có chính cậu mới có thể nghe được, hoặc là nói cho chính mình nghe.