Nam Chủ Vì Ta Đòi Ly Hôn

Chương 16

Lâm Miểu ngồi trong phòng lén lút đánh một cái ngáp dài, sau đó cầm bút lên viết viết thực đơn mở tiệm kinh doanh của mình.

Cũng may hồi bé cậu bị cha mẹ bắt học thư pháp tận năm sáu năm, mà nguyên chủ lại một chữ bẻ đôi cũng không biết, này miễn cưỡng viết cũng coi như đối phó được với quá khứ.

Cửa hàng thức ăn thời hiện đại đầy những món ăn phong phú, cạnh nhà Lâm Miểu trước đây có vài quán, to hay nhỏ cậu đều đã ăn qua mấy lần, nhưng viết được vài chữ cậu lại lo lắng thực đơn của mình không hợp khẩu vị ở thời đại này. Lúc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy cửa viện phần phật đi tới rất nhiều người, trên tay bưng không ít thứ.

Dẫn đầu là một bà tử tay không cầm gì đứng ở một bên, ý cười ngâm ngâm mà nói: “Vương gia cố ý dặn dò chúng ta đưa tới, là cho Lâm công tử.”

Lâm Miểu núp ở sau cửa sổ nghe thấy câu này, tim bỗng nhiên đập chệch nhịp.

Hai nam chính đều trúng tà à.

Cậu thật sự nghĩ không ra, chính cậu thì ngàn trốn vạn giấu, làm thế nào để cùng một lúc không còn quan hệ gì với hai vị nam chính này? Tạ Diễm vừa đi, Trần Ninh lại tới nữa, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh to lớn của nội dung tiểu thuyết nguyên tác, số mệnh của tên pháo hôi như cậu mặc định là không đổi được sao?

Bích Như cùng mấy bà tử nấu cơm chuyển đồ Trần Ninh đưa tới vào nhà kho, sau đó nàng lén lút âm thầm đi vào, trên mặt hiếm thấy lộ ra thần sắc lo lắng vô cùng.

“Công tử.” Nàng ngồi xuống giường mềm , dựa vào người Lâm Miểu một chút, nghiêm túc nói: “Chúng ta không thể tiếp tục như vậy được nữa.”

Lâm Miểu quay đầu nhìn nàng, trên mặt dần hiện ra hi vọng ánh sáng: “Ngươi cũng cảm thấy như vậy?”

Cũng không phải là cậu không muốn thổ lộ tình cảm với Bích Như (?), chỉ là tiểu nha đầu này thực sự không biết ưu sầu, lúc trước cảm thấy Trần Ninh đối với cậu có chút quan tâm liền lòng đầy cao hứng. Sau đó tuy rằng không có liên hệ gì thêm với Trần Ninh, nàng cũng vẫn thỉnh thoảng hỏi Lâm Miểu kế hoạch cùng hành động tiếp theo là gì, mười phần xem Lâm Miểu thành cao thủ thủ đoạn khôn lường.

Lâm Miểu khó lòng giãi bày, thành ra im lặng.

Bích Như dùng sức gật gật đầu, sau đó nói: “Tất nhiên, công tử, chúng ta chọn một cái là được, ai lại có thể vừa muốn ăn thịt lại vừa muốn ăn cá đâu? Vương phi và Vương gia, ngài vẫn nên buông bỏ một người đi thôi.”

Bích Như xem Lâm Miểu thành người có thể đùa bỡn Trần Ninh và Tạ Diễm trong lòng bàn tay.

Lâm Miểu không biết mình có nên cảm tạ nàng đánh giá cao cậu như vậy không.

Cậu dùng tay đỡ trán, còn ở trong phủ một khắc nào là còn phiền khắc đấy. Lâm Miểu thẳng thắn ngẩng đầu lên leo xuống giường rồi xỏ giày vào.

Bích Như cũng nhanh chóng cùng đứng trên mặt đất, “Công tử, ngài muốn ra ngoài hả?”

Lâm Miểu ừ một tiếng, “Đi lòng vòng chút.”

Trong vương phủ toàn tà khí, còn không bằng ra ngoài bận rộn chuẩn bị cho sự nghiệp của cậu.

Lâm Miểu mang theo mấy chục văn bạc, trực tiếp đi tới bến tàu ở cửa nam, dứt khoát đi làm cuộc điều tra khách hàng.

Cậu xuất môn trễ, đợi đến thời điểm tới bến tàu thì đã gần giờ cơm trưa, Lâm Miểu trước tiên ăn một bát mì điều, ngồi tại quán mì bên cạnh dưới bóng cây chờ nhóm công nhân bến tàu lục tục đi ra.

Những sạp hàng xung quanh đây Lâm Miểu cơ bản ít nhiều đều đã ăn qua, quán nhỏ như vậy thì nếu ở nơi khác cũng vẫn ổn, tại nơi đây không thiếu người địa phương ăn, cũng rất ít người lo lắng đến khẩu vị cải tién. Ngược lại chỉ cần là đồ ăn ngon, không sợ không bán được. Ưu thế duy nhất của bọn họ chính là giá cả tiện nghi.

Cái này cho cửa tiệm thức ăn nhỏ của Lâm Miểu một cơ hội rất tốt, chỉ cần cậu có thể làm được mùi vị ngon miệng, giá cả tiện nghi, vậy cậu không cần phải lo không có khách tới cửa.

Lâm Miểu ngồi dưới bóng râm đợi nửa khắc đồng hồ, rốt cuộc tại cửa thành, nhóm các công nhân làm việc trên bến tàu cũng dần xuất hiện trong lối đi.

Các công nhân tứ tán đến trước mỗi quầy hàng, móc ra mấy đồng tiền mua thức ăn, sau đó đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Miểu, miệng lớn bắt đầu ăn nhồm nhoàm.

Lâm Miểu như thân quen, mở miệng thật khách khí, bên này kêu một tiếng đại ca, bên kia một tiếng đại bá, hỏi toàn bộ về đồ ăn quê hương, khẩu vị thường ngày của người ta.

Cả một buổi trưa Lâm Miểu chạy từ đầu bên này đến đầu bên kia hỏi, hỏi đến miệng khô lưỡi khô, cổ họng bốc khói. Nhưng lần khổ cực này rất đáng giá, bởi vì Lâm Miểu phát hiện cậu đã ghi nhớ lại vài món thức ăn ở đây không ai nhắc tới, đánh giá về khẩu vị càng không cần phải nói.

Cậu ngày thường ở trong phủ ăn uống cũng nhiều, có chút giống thoát khỏi sinh hoạt phổ thông bình thường.

Ở gần nam chính quả nhiên tràn đầy khí tức mục nát, Lâm Miểu âm thầm nghĩ.

“Nếu là một bát cơm tẻ, thêm một muôi thịt vụn, trộn lên ăn là thơm phức!” Đại ca bên cạnh lên tiếng kéo Lâm Miểu trở về thực tế.

Lâm Miểu lấy lại tinh thần mới phát hiện mình cùng vị công nhân này đã vừa nói vừa bước ra ngoài thành.

Ngoại trừ đặc thù của từng thời kì, từ trong thành ra ngoài cũng không cần cung cấp giấy phép hay gì, nhưng muốn vào thành lại nghiêm khắc hơn rất nhiều. Lâm Miểu đi được một nửa liền dừng lại tính quay trở lại, có thể bên ngoài kia tràn ngập mê hoặc hoặc thứ gì đó quan trọng liền hấp dẫn cậu.

Nhưng ở nhà còn tiểu nha đầu ngốc Bích Như đang chờ đợi, Lâm Miểu cảm thấy không thể đi thẳng một mạch, huống hồ cậu còn bao nhiêu là tiền để ở phòng, sáng sớm nay Tạ Diễm còn cho thêm, đây chính là con số không hề nhỏ á.

Lâm Miểu cúi đầu ủ rũ liền đi vòng vèo trở lại,

Kết quả cậu lại bị quan binh ngăn cản, quan binh yêu cầu cậu đưa ra giấy phép vào thành.

Lâm Miểu chỉ vào người bên cạnh cậu mới vừa nhảy một bước ra ngoài này: “Ta thất thần đi nhầm, đại ca này có thể giúp ta làm chứng, ta đi từ trong thành ra.”

Công nhân bến tàu đứng cạnh Lâm Miểu gật đầu, “Vị tiểu huynh đệ này quả thật đi từ trong thành ra.”

Quan binh sắc mặt nghiêm túc: “Vậy cũng không được, muốn vào thành phải có giấy phép, không có thì đừng hòng đi vào.”

Ngươi cho rằng ta muốn vào lắm sao!?

Sờ sờ mấy đồng tiền trên người mình, lại nghĩ nghĩ sợ rằng cậu ở bên ngoài thành không sống được lâu nữa đâu, mấu chốt là Bích Như còn đang ở vương phủ. Bây giờ Tạ Diễm ở lại viện của cậu, còn có thích khách có khả năng gϊếŧ người, hoàn cảnh rất là nguy hiểm, hơn nữa toàn bộ đồ vật của cậu cũng đều ở vương phủ, mặc dù cậu có thể nghèo rớt mùng tơi mà rời đi nhưng không đi được xa lắm.

Cho nên cậu nhất định phải trở lại.

Lâm Miểu mím môi nhanh chóng muốn nói vài câu, quan binh lại thiếu kiên nhẫn phí lời cùng cậu, giơ tay liền dùng sống đao đẩy Lâm Miểu một chút, làm cậu lảo đảo chuếnh choáng về phía sau.

“Hoặc là móc giấy phép ra, hoặc là dừng ở chỗ này, bằng không cũng không quả ngon mà ăn đâu.”

Với người môi giới còn có thể tuốt ống tay áo đánh nhau một trận, nhưng ở thời cổ này không thể tùy tiện gây sự với quan binh đeo đao nha, Lâm Miểu đang định trước tiên lùi về sau lại nghĩ cách khác thì một chiếc xe ngựa từ xa phi tới.

Con ngựa kéo xe kia đến cửa thành tốc độ vẫn không giảm, sau xe còn có bốn kỵ binh trông coi, móng ngựa đánh lên mặt đất vang lên từng tiếng vang dội, tư thế oai nghiêm mười phần, cũng có thể thấy người ngồi trong xe có phân lượng như thế nào.

Khóe mắt Lâm Miểu thoáng nhìn, nhận ra phu xe ngồi trước xe ngựa cậu đã từng thấy.

Hồi trước xe ngựa của Tạ Diễm dừng trước cửa tiệm môi giới cũng là phu xe này.

Quan binh thấy cậu vẫn đứng tại chỗ sững sờ, thân thủ đã nhanh nhẹ bắt hai tay của cậu, tay Lâm Miểu bị siết đau, đầu căng thẳng, nhanh chóng hô to một tiếng với xe ngựa, “Vương phi!”

Phu xe liếc mắt nhìn Lâm Miểu một cái, tốc độ xe không giảm, đồng thời người trên xe cũng không có nửa điểm phản ứng.

Xe ngựa chậm rãi chạy qua người Lâm Miểu, chỉ còn mông xe cho cậu ngắm, mà cậu lại sắp sửa bị quan binh đẩy ngã chúi xuống đất.

Đầu Lâm Miểu ong ong, không thèm đếm xỉa mà dùng sức hô: “Tạ Diễm.”

Xe ngựa rốt cuộc bỗng nhiên dừng lại.

Quan binh cũng thực bị Lâm Miểu dọa sợ, cho là cậu phát điên dám gọi thẳng tên Vương phi, càng lúc càng dùng sức quyết tâm muốn trừng trị cậu một phen, nhưng không ngờ một kỵ binh lại vòng trở lại, ngồi trên ngựa nhìn từ cao xuống mà dùng roi chỉ chỉ Lâm Miểu: “Ngươi theo ta lại đây.”

Quan binh không rõ vì sao nhưng cũng vội vã buông lỏng tay.

Hai tay Lâm Miểu đều đau nhức không thôi, nếu không phải quan binh thả tay ra, e rằng cậu có thể lập tức bong gân luôn.

Cậu xoa xoa vai mình rồi bước tới trước xe ngựa, cửa sổ nguyên bản đóng kín giờ đã mở ra một nửa, Tạ Diễm lộ ra từ bên trong sắc mặt không đổi nhìn Lâm Miểu.

Tử vong nhìn chăm chú.

Lâm Miểu vừa căng thẳng, tự dưng lại nhớ tới vị chân giò muối.