Đa phần người bình thường trong xã hội này không có sự kiện vĩ đại gì trong đời, chết cũng không chết trong quang vinh, thêm một người không nhiều, thiếu một người cũng không ít.
Thế nhưng chết cũng phải chết thật sảng khoái mới được.
Tay chân Lâm Miểu như nhũn ra, trong lòng lại kinh hoảng, nhẫn nhịn sợ sệt cố ổn định thanh âm của mình, mở miệng hỏi Tạ Diễm: “Vương phi, đã trễ thế này, không biết ngài tự mình tới đây là vì chuyện gì?”
Lúc cậu nói chuyện, dư quang trong mắt thoáng nhìn qua hai ba bà tử trong viện cậu đang bị người mang ra ngoài, Bích Như vẫn được lưu tại chỗ. Chờ đến khi cửa viện đóng lại, cả vùng trời nho nhỏ này đều chìm trong bầu không khí chật chội nghẹt thở khiến gan người run rẩy.
Tạ Diễm bước lên trên nửa bước, Lâm Miểu tự động lùi về phía sau nửa bước, nghiêng người nhường chỗ cho Tạ Diễm vào nhà.
Cùng Tạ Diễm đến đây chỉ còn lại hai ba bà tử, lúc này đứng ở ngoài phòng ngăn cản Bích Như muốn vào nhà.
Biểu tình Bích Như hoang mang lại sợ hãi, còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Trong lòng Lâm Miểu âu sầu, cảm thấy chính mình sợ là không sống nổi qua đêm nay, mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý với kết quả như thế nhưng lúc này cậu vẫn hối hận vì chưa nói vị trí giấu ngân phiếu của mình cho Bích Như, cạnh mảnh gạch dưới chân giường, không biết tới năm tháng nào mới bị người khác tìm ra.
Tạ Diễm mặc hắc y, tiến vào nội thất không có ánh nến làm nửa người hắn như biến mất trong bóng đêm, chỉ chừa lại gò má phi thường tuấn dật, nhưng đáng tiếc không ai dám nhìn nhiều.
Tay Lâm Miểu vịn khung cửa, du͙© vọиɠ cầu sinh làm chân cậu không động đậy nổi, lòng bàn chân đều sắp toát đầy mồ hôi lạnh.
Bà tử từ bên ngoài bước vào lướt qua người Lâm Miểu, trực tiếp tiến vào nội thật, nàng lấy từ trong lòng ra một cây nến nhỏ rồi đốt lên, ánh lửa nho nhỏ liền xuất hiện. Nhưng ánh nến ấy chiếu sáng không nổi nội thất đen tối, càng xua tan không được nội tâm sợ hãi của Lâm Miểu.
Thời điểm cậu rửa củ cải không cẩn thận cọi phải phiến đá xước da, Lâm Miểu cảm thấy đau muốn chết, không khác gì lăng trì a…
Trong đầu Lâm Miểu tự phóng đại tư vị cậu chưa từng cảm nhận gấp nghìn lần, tự mình tưởng tượng ra một bức tranh tràn ngập huyết tinh đáng sợ.
Thắp xong cây nến nhỏ, bà tử nhanh chóng bước ra ngoài thuận tiện đóng cả cửa phòng lại, lạch cạch một tiếng làm Lâm Miểu bất giác co người lại.
Phía sau cậu đồng thời truyền đến một thanh âm lành lạnh: “Lại đây.”
Lâm Miểu không dám không nghe, cậu cứng đờ xoay người lại, con ngươi đen láy nhìn Tạ Diễm, sau đó liền di chuyển nhìn xuống chân mình trên mặt đấy, tự giận mình không nói tiếng nào.
Tạ Diễm cũng không chê phòng cậu nhỏ, hắn ngồi xuống ghế cạnh bàn, thấy Lâm Miểu cách mình ba bước xa, Tạ Diễm mở miệng lần nữa: “Lại đây ngồi xuống bên cạnh ta.”
Lần này mệnh lệnh quá rõ ràng, Lâm Miểu cũng không thể giả vờ câm điếc mà làm hỗn nữa.
Mũi chân cậu ma sắt trên mặt đất trong chốc lát, chậm rãi ngồi xuống. Hai tay Tạ Diễm đặt lên đầu gối, ánh mắt trầm tĩnh không nhìn ra chút tàn ác thô bạo nào, trái lại còn tạo một cảm giác như bạn tốt đêm khuya đến tán gẫu.
Là tới gϊếŧ ta sao? Này không giống như tới gϊếŧ ta a. Lâm Túng Túng thầm nói, vì thấy Tạ Diễm không bộc lộ bản chất hung tàn mà bắt đầu thấy may mắn trong lòng.
Cậu nghĩ không ra lý do, cảm thấy hành động của Tạ Diễm quá mức bất ngờ, vì vậy liền đóng vai bé ngoan im lặng không lên tiếng. Tạ Diễm liếc nhìn gò má Lâm Miểu, cảm thấy Lâm Miểu cũng coi như là nhân gian hiếm có.
Những người thuận theo nói gì nghe nấy Tạ Diễm gặp quá nhiều, đám nô bộc hạ nhân giống Lâm Miểu kia đâu chỉ có một hai người, yếu đuối lại dễ lừa gạt. Bọn họ từ nhỏ đã như vậy, như một thói quen, trong mắt không nhìn thấy chút ít hào quang nào khác.
Nhưng Lâm Miểu lại khác, cậu thật sự là nghe lời thuận theo quá mức, ánh mắt cậu cơ hồ sau một số cái nháy mắt đều toát ra thần thái sáng láng đặc biệt. Khi ra cửa chỉ vì mấy đồng tiền mà xoắn xuýt, lúc về nhà còn nhớ tới tiểu nhà hoàn trong nhà mà mang về một cái kẹo đường hình người. Bị khϊếp đảm cũng dè dặt thuận theo, sắc thái lanh lợi thỉnh thoảng lại lộ ra một chút, bị ánh mắt của Tạ Diễm bắt được.
Bây giờ nhìn dự định của cậu, tựa hồ cũng không muốn tranh sủng với nhóm di nương trong phủ, ngược lại còn chuẩn bị một tiểu điếm để làm ăn kinh doanh. Lâm Miểu quả thật đang cố gắng sinh tồn.
Khóe môi Tạ Diễm giật giật, mở miệng trả lời vấn đề lúc trước của Lâm Miểu: “Ta sẽ ở lại đây vào ban đêm.”
Lâm Miểu nghe vậy, có chút không kịp hoàn hồn, “Ở đây?”
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt phản chiếu hình ảnh hai ánh nến nhảy nhót, sáng trưng.
Ngữ khí Tạ Diễm bình thản: “Ừ.” Bất quá hắn dừng lại một chút rồi ném ra nửa câu sau làm Lâm Miểu lại tiếp tục căng thẳng, “Gần đây trong vương phủ có thích khách qua lại, nơi này hẻo lánh, so với Thanh Thu viện an toàn hơn một chút, ban ngày ta sẽ không tới, ngươi có thể làm việc như thường.”
Đầu óc Lâm Miểu nhanh chóng ù đi, cố gắng tiêu hóa lời nói của Tạ Diễm, nội tâm trong nháy mắt nổ tung.
Ta còn đang suy nghĩ đây là chuyện gì, hóa ra là vì cái này, ngươi là bắt ta chặn đao cho ngươi á? Tên cẩu vương Bát Cao Tử, chỉ muốn một đao đâm chít ngươi, trên đời thật sự khó tìm ra hán tử chân chính thứ hai, lão thiên gia có mắt rồi! Ngươi tới kéo ta chịu tội thay, ngươi một bụng ý xấu vậy không có chỗ để xả, đi trên đường sợ là sấm còn phải đánh ầm ầm vang vọng đi! Một ngày nào đó ngươi vừa mở mắt liền bị miệng méo mặt nghiêng, này mới coi như là thiên đạo công bằng, ta lập tức quay đầu lên miếu thắp hương!
Ở trong lòng mắng một trận sảng khoái xong, Lâm Miểu lúc này mới mềm xẹp mở miệng nói: “Vương phi, kỳ thực ta ở đây cũng không an toàn, chỗ này trước có trộm tới.”
Lâm Túng Túng đương nhiên không dám trực tiếp không cho Tạ Diễm ở đây, cậu chỉ có thể sử dụng chiến thuật với mong muốn gợi lên ý nghĩ bỏ đi của Tạ Diễm.
“Trộm?” Tạ Diễm hỏi ngược lại trọng điểm.
“Là,” Hiện tại Lâm Miểu nhớ lại đều cảm thấy nhức nhối, nhớ tới tên trộm kia, đôi mắt liền bất giác trừng lớn, “Leo tường nhảy vào, trộm 30 lượng bạc của ta a.”
Tạ Diễm ngược lại kiên trì thập phần, như trước hỏi ngược lại Lâm Miểu: “Sự tình như vậy, vì sao chưa từng khai báo?”
Lâm Miểu bị Tạ Diễm hỏi một câu nín miệng luôn.