Một đường chầm chậm thong thả lắc lư đến ngõ hẻm sau vương phủ, Lâm Miểu lục thân không nhận từng bước đàng hoàng đi vào trong.
Vương phủ gần đây muốn ra vào đều phải có ngọc bội, cũng không biết để làm cái gì. Lâm Miểu đứng cách cửa thị vệ vài bước, móc ra ngọc bội sáng sớm cậu ra cửa chờ lấy, đang chuẩn bị đi vào thì vừa vặn gặp được người quen.
Không phải ai khác, chính là Lý quản sự.
Lâm Miểu vẫn tâm trạng ấy cảm giác ấy đối với Lý quản sự, cười nói mở miệng, “Lý quản sự xuất môn hả?”
Lý quản sự thấy tâm thái của Lâm Miểu có điểm không đúng lắm, nhưng cũng không thể hiện trên mặt, trong lòng vẫn có mấy phần xem xét Lâm Miểu. Hắn gật đầu cười nói, “Vâng, ra ngoài làm ít chuyện, Lâm công tử hôm nay sớm như vậy đã trở lại rồi à?”
Lâm Miểu gật gật đầu, tâm tình rất tốt, cũng nguyện ý nói vài câu với Lý quản sự, nghe thấy Lý quản sự nói muốn ra ngoài, Lâm Miểu liền trôi chảy góp ý, “Lý quản sự nếu phải ra khỏi thành, vẫn là đừng nên tới cửa thành phía nam kia, chỗ đấy hôm nay có vẻ không dễ đi lắm.”
Lâm Túng Túng đây là nhiệt tình nhắc nhở an toàn giao thông cho người khác, nhưng rơi vào tai Lý quản sự lại bất thình lình thay đổi ý nghĩa, một câu nói bình thường bỗng mang thêm mấy phần thâm ý.
Bến tàu cửa nam….
Trong đầu Lý quản sự nghĩ đến chuyện đầu tiên ngày hôm nay Tạ Diễm phân phó là muốn tới bến tàu phía cửa nam một chuyến, kết hợp với lời lúc nãy Lâm Miểu nói, Lý quản sự cả kinh, hắn nghĩ, “Chẳng lẽ Lâm Miểu đang nhắc nhở ta?”
Thà sai cũng không bỏ qua chuyện này được, Lý quản sự nguyên bản đã bước qua cửa liền gấp rút trở lại, quay đầu chuẩn bị đi về.
Lâm Miểu đuổi theo, “Lý quản sự quên đồ?”
Lý quản sự cười cười: “Đúng, ta quên mất Vương phi còn có chút việc dặn ta, ta phải qua đấy một chuyến.”
Hắn là cố ý nhắc tới Tạ Diễm, muốn nhìn phản ứng của Lâm Miểu một chút.
Lâm Túng Túng vừa nghe thấy tên Tạ Diễm đã rụt cổ kinh sợ, ý cười nguyên bản trên mặt cũng lập tức biến thành trịnh trọng, cậu khó khăn gật đầu, trước mặt Lý quản sự chỉ kém bày ra dáng vẻ chân chó nói: “Đúng vậy, Vương phi nơi đó là quan trọng nhất, Lý quản sự mau đi đi.”
Bằng không ta sợ ngươi bị tên vương Bát Cao Tử Tạ Diễm kia lột da rồi.
Trong lòng Lý quản sự lập tức cảm thán một câu quả thế, bước chân tới Thanh Thu Viện càng kiên định hơn.
Lâm Miểu căn bản không nghĩ tới mình tùy tiện nói mấy câu liền có thể biến ra nhiều thuyết âm mưu trong tương lai như vậy, nếu cậu mà biết, cậu lập tức kiếm cái lỗ chui xuống luôn.
Thanh Thu viện.
Lý quản sự đứng trong phòng khom người nói chuyện, “Lâm Miểu đại khái chính là nói như vậy, thuộc hạ cho là dùng lý do an toàn, Vương phi hay là nên điều tra sự tình phía sau một chút.”
Dư Văn ở bên cạnh mang theo ấm trà, ung dung thong thả rót nước, trong phòng ngoại trừ tiếng Lý quản sự nói chuyện, chỉ có tiếng nước trà róc rách.
Nghe thấy tên Lâm Miểu, nàng liền nghiêng đầu nhìn Lý quản sự một cái, sau đó thu tầm mắt, dư quang lại rơi trên người Tạ Diễm, thu cả thần sắc lạnh nhạt của Tạ Diễm vào trong mắt.
Trong phòng ngoại trừ Lý quản sự còn có thị vệ trưởng trong phủ.
Tạ Diễm suy nghĩ một lát liền mở miệng: “Như cũ an bài xe ngựa đi cửa nam.” Nhìn vẻ mặt ân cần của Lý quản sự, Tạ Diễm dừng lại tiếp tục nói, “Đưa tên tử sĩ lần trước kia lên xe ngựa, tất cả cái khác không thay đổi, cứ vậy mà ra khỏi thành.”
Thị vệ trưởng lĩnh mệnh, Lý quản sự lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa hào hoa phú quý đứng ở cửa trước vương phủ, một nam tử hoa phục nhân lúc người chen chúc mà nhảy lên xe, sau đó xe ngựa liền khởi hành, theo hướng về phía cửa thành nam mà chạy.
Bên trong nhã gian trà lâu phía xa xa, cửa sổ đột nhiên ‘bộp’ một tiếng đóng lại.
Xe ngựa của vương phủ đi từ cửa nam ra rất nhanh, cơ hồ không chút trì hoãn mà sớm định ra lộ trình chạy khỏi thành. Xe ngựa dừng ở chỗ quan đạo hành sử ước chừng một phút, lại đi qua một sườn núi nhỏ, phía sau sườn núi bỗng nhảy ra hơn mười tử sĩ, có bốn người lập tức nhảy lên trên xe ngựa một đao đâm chết phu xe rồi ném xuống.
Bọn thị vệ nhanh chóng phản ứng lại, cũng rút đao ra đánh nhau một trận với nhóm tử sĩ, đao kiếm va chạm phát ra âm thành giòn giã sởn cả tóc gáy.
Trong trận loạn đấu ấy có ba tử sĩ bị đánh xuống xe, ngựa cũng bởi vì bị kiếm đâm thủng cổ mà máu chảy không ngừng, cố gắng chậm rãi chống đỡ lấy xe ngựa.
Người ổn định duy nhất là một tử sĩ một đao chém xuyên cửa xe, cưỡng ép vứt cửa xe ra ngoài, sau đó dự định cầm kiếm đâm chết Tạ Diễm trong xe, lại không nghĩ nam tử hoa phục ngồi trong xe là một thị vệ thô tráng cải trang thành, càng khiến người nhớ rõ không quên là, còn một người nằm trong xe, tứ chi cùng đầu lưỡi bị chặt đứt mà vẫn còn sống.
Đồng tử tử sĩ trong phút chốc khuếch đại, đầy người tức giận còn kèm theo một tia sợ hãi chính hắn cũng không phát hiện ra, sau đó liền cùng thị vệ cải trang kia đánh nhau một trận.
Sau một hồi chiến đấu, hai bên đều đã bị thương, nhóm tử sĩ vừa đánh vừa lui, cuối cùng dưới tình thế đuối sức liền thua, có mấy người chết rồi, còn lại đều là bộ dáng thảm không nỡ nhìn, những tử sĩ đứt tay đứt chân vội vã lui lại.
Bọn thị vệ mặc dù có bị thương nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng, trở về tĩnh dưỡng một chút là khỏi ngay.
Tin tức ở ngoài thành gặp phải phục kích rất nhanh liền truyền về vương phủ.
Trận đánh nhau này mặc dù là bọn thị vệ chiếm thế thượng phong, nhưng nếu khi đó người ngồi trong xe ngựa thật sự là Tạ Diễm, hậu quả đến cùng như nào ai cũng không nói chắc được.
Vì thế không chỉ Lý quản sự cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, vui mừng chính mình may mà nghe lời Lâm Miểu khuyên, ngay cả Tạ Diễm cũng có chút không lí giải được rốt cuộc Lâm Miểu là người như thế nào.
Hỏng? Lâm Miểu vốn không phải người xấu, những ngày qua cậu đi đâu cũng đều có thám tử đi theo, hành tung của cậu Tạ Diễm nhất mực đều rõ. Có thể là Lâm Miểu biết những chuyện này từ nơi nào đó, hoặc là Lâm Miểu cố ý đến cảnh báo hắn?
Nếu như nói một lần là trùng hợp, như vậy đến lần thứ hai cũng quá khó giải thích.
( trùng hợp thật, mèo mù vớ được cá rán =))))
Vẫn là Dư Văn bên cạnh nhẹ giọng nói một câu, “Nô tỳ cảm thấy Lâm công tử như một vị phúc tinh.”
Trong thiên viện xa xa, Lâm Túng Túng đang hì hục muối củ cải bỗng nhiên ngứa mũi hắt hơi một cái thật mạnh.