Ánh mắt Tạ Diễm dừng trên trang sách, nhưng tâm tư lại không đặt trên đấy.
Hắn hiếm thấy mà có cảm xúc mê mang.
Mỗi khi Tạ Diễm cảm giác mình hiểu thấu được Lâm miểu, Lâm Miểu lại làm ra những sự tình ngoài dự đoán của hắn. Lâm Miểu rõ ràng không thông minh, lại có thể làm Tạ Diễm nhìn không thấu, điều này Tạ Diễm không thể phủ nhận.
Tạ Diễm có thói quen phân chia hai loại người: tốt hay xấu, hữu dụng hay vô dụng, nhưng với Lâm Miểu thì lại khác, còn khiến đầu óc Tạ Diễm xoay mòng trong phút chốc.
Bên trong thiên viện, Lâm Miểu đã tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo sạch sành sanh ngồi trên giường mềm, tâm tình tự tại mà thả lỏng.
Trong nguyên tác, cậu bởi vì can thiệp vào tuyến tình cảm của nam chính cho nên mới có kết cục thảm vậy, bây giờ cậu một chút cũng không có liên quan tới nam chính á. Huống hồ, Lâm Miểu suy nghĩ một chút, lúc trước cậu gặp Tạ Diễm, bản thân đã quá đủ thấp kém, nếu vậy còn chưa đủ, Tạ Diễm kia thật sự là một tên vương Bát Cao Tử.
Lâm Miểu rót cho mình một ly trà, lúc mắng Tạ Diễm trong lòng là tên vương Bát Cao Tử, biểu tình trên mặt còn rất bình tĩnh thoải mái.
Tổng kết lại mà nói, Lâm Miểu cảm thấy mình rất đáng khích lệ.
Tuy mở mắt ra liền bị ném tới phó bản biếи ŧɦái như này nhưng cậu vẫn nỗ lực sinh tồn. Hiện tại ít nhất thì không phải lo ăn mặc nữa, hơn nữa còn sẽ nhanh chóng triển khai sự nghiệp kiếm sống của bản thân. 30 lượng bạc lúc trước mất rồi, coi như là một thử thách với cậu, quả nhiên ‘có chí thì nên’, ông trời sẽ không bạc đãi người chăm chỉ cần cù.
Lâm Miểu tự khen ngợi chính mình, thích chí mà nghĩ ngợi.
Bích Như cùng mấy bà tử bên ngoài đã rửa sạch sọt củ cải, lại không biết xử trí như nào với đống này, chỉ có thể quay đầu vào nhà hỏi Lâm Miểu.
“Công tử, nhiều củ cải như vậy, chúng ta ăn không hết.”
Lâm Miểu vốn đã như người không xương sống mà mệt mỏi nằm xuống, nghe thấy tiếng Bích Như hỏi, cậu lập tức ngồi dậy, “Rửa sạch rồi hả? Để đấy đi, ngày mai ta làm tiếp.”
Sọt củ cải lớn như thế, làm thành món củ cải ướp là có thể ăn được lâu, vấn đề là không có ớt, cậu muốn làm món củ cải chua cay để một hai ngày là ăn được. Khi còn bé gần chỗ cậu có một lão đầu cưỡi xe ba bánh từ sáng tới tối, trên xe có một cái bình nhỏ, một văn tiền là có thể mua một hộp củ cải chua cay, Lâm Miểu nghĩ tới đây nhịn không khỏi nuốt nước miếng vài cái.
Cậu cũng có ý định thử làm củ cải ướp, tốt nhất là có thể ổn định khẩu vị, lúc đó mang tới cửa tiệm bán xem sao. Món này giá thành thấp, cho không cũng được, còn có thể cọ không ít hảo cảm của khách hàng, dù sao đa phần công nhân ở bến tàu bình thường cũng chỉ ăn một cái bánh bao với dưa muối.
Nghĩ tới hôm nay nói chuyện xong giá cả với người môi giới, tâm tình Lâm Miểu sung sướиɠ không thôi, buổi tối lúc ăn cơm còn thêm được một bát, ăn xong cậu liền đi dạo quanh sân cho tiêu thực, đợi khi dương quang hoàn toàn bị nguyệt quang thay thế mới trở về phòng chuẩn bị ngủ.
Lâm Miểu gác một tay gối lên đầu mà nghĩ, kỳ thực nếu không phải hoàn cảnh nơi đây thực sự nguy hiểm, gian nhà nhỏ này cậu ở lâu cũng rất có cảm tình.
Bất quá vừa nghĩ tới Tạ Diễm và Trần Ninh, Lâm Miểu vẫn là không nhịn được run run một cái, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, cậu vẫn là nên nỗ lực kiếm tiền tự mua một cái ổ chó thôi, ít nhất còn có cảm giác an toàn.
Ngày mai.
Lâm Miểu vừa mở mắt đã thấy mặt trời lên tới đỉnh đầu, cậu rửa mặt xong xuôi cẩn thận kiểm tra ngân phiếu của mình, vội vã ăn qua vài miếng liền đi ra cửa.
Lâm Miểu trước tiên muốn đi ngân khố tư nhân đổi ngân phiếu, bây giờ chỉ là đi giao tiền cọc cho nên Lâm Miểu đối ngân phiếu thành hai tấm 20 lưỡng cùng mười lượng bạc tiền mặt.
Lâm Miểu một đường đi tới cửa nam bến tàu, còn chưa kịp vào tiệm môi giới đã nhìn thấy bến tàu cửa nam phía xa xa đang chen thành một đoàn, xe ngựa xếp thành hàng muốn vào thành, vệ binh kiểm tra đều sắp không quản được.
Lâm Miểu còn muốn đứng xem một chút, người môi giới liền ra đón tiện thể kéo cậu vào nhà luôn.
Người môi giới từ sáng sớm đã đợi cậu, chỉ sợ Lâm Miểu không đến, tâm tư chính là giả tạo. Gã mời Lâm Miểu ngồi xuống, còn khách khí rót trà cho Lâm Miểu, sau đó sốt ruột nói tới sự tình cửa tiệm với cậu, há miệng, “Công tử, tối hôm qua ta đã nói giúp ngài, giá cả bốn lạng bạc một tháng, nửa năm trả một lần, ngài xem thế nào?”
Lâm Miểu gật đầu, cũng không muốn dằn vặt nhau, trực tiếp lấy hầu bao ra nói: “Vậy ta trước tiên đưa tiền đặt cọc cho ngươi.”
Người môi giới thấy tiền mắt sáng cả lên, miệng lại nói, “Kỳ thực cũng không cần tiền đặt cọc, ta tin Lâm công tử mà.”
Lâm Miểu thầm nghĩ, chỉ có ngươi trước sau thay đổi, ngươi tin ta được nhưng ta không tin ngươi.
“Vẫn theo quy củ mà làm đi.” Cậu kiên định nói, không có chứng từ cầm trong tay, Lâm Miểu không thể chắc chắn. Ai biết được mình một ngày nào đó gặp xui xẻo, lúc đấy biết đâu người môi giới có trở mặt hay không.
Giao năm lạng tiền đặt cọc, Lâm Miểu cẩn thận thu chứng từ, chuẩn bị rời đi. Ra khỏi cửa tiệm, đứng ở rìa đường nhìn phía bến tàu cửa nam một cái, vẫn là bộ dáng chen chúc vừa nãy, nhìn không thấy điểm cuối.
Lâm Miểu sang bên kia mấy bước, gặp được một lão bản quầy bên đường. Lâm Miểu ăn ở chỗ này mấy lần, lão bản cũng biết cậu, hai người nói chuyện với nhau vài câu.
“Sáng sớm hôm nay lúc ta tới đây đã đông như vậy rồi, cửa thành vừa mở liền chen chúc thành một đoàn, cũng không biết bao giờ mới xong, ta nghe quan binh ăn mì nói đây là mấy chiếc thuyền chở hàng, không biết có phải muốn tháo tới tối hay không, xem ra cửa thành hôm nay thông không được rồi.”
“Vậy thì cũng quá thật đấy.” Lâm Miểu cảm thán một câu, cậu bước nhẹ nhàng quay đầu chuẩn bị đi, cũng may là cậu không cần ra ngoài qua cửa nam này.
Tiền đặt cọc đã giao, thời gian một tháng liền có thể tiếp quản cửa tiệm. Lâm Miểu ngược lại cảm thấy việc này rất thích hợp, bản thân cậu cũng thiếu chuẩn bị công tác, nếu như lúc này trực tiếp giao quán bắt đầu tính tiền thuê cho cậu, Lâm Miểu trái lại còn cảm thấy có chút thiệt thòi.
Cho nên nói hết thảy đều vừa ý, Lâm Miểu ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Qủa nhiên tục ngữ nói không sai ‘có công mài sắt có ngày nên kim’, cậu cảm thấy tháng ngày chịu khổ của mình đã chấm dứt.