Nam Chủ Vì Ta Đòi Ly Hôn

Chương 9

Tiểu sử đời tư Lâm Miểu lập tức bị điều tra triệt để.

Thân thế cậu đơn giản, không có sự kiện đặc biệt nào trong đời, chỉ ba ngày điều tra, Lâm Miểu lúc mới sinh được bọc bằng khăn màu gì, bọc ra sao Tạ Diễm đều biết hết.

“Lâm Miểu, mười tám tuổi, có hai huynh trưởng và một tiểu muội, người một nhà vốn sống ở trấn trên, hai tháng trước Vương gia đi qua trấn đó liền đem người về phủ.

Mà tất cả người nhà của Lâm Miểu ở trấn trên đều đã rời đi, dân làng xung quanh nói là do Lâm gia biết tính cách Lâm Miểu kiêu căng ngạo mạn, sợ cậu vào vương phủ rước họa cho nhà, bởi vậy mới vội vàng rời đi trong mấy ngày. Nghe nói là về phía nam nhờ vả thân thích, sự việc điều tra đúng như thế, Lâm gia không có gì khác thường.

Lâm Miểu lúc mới vào vương phủ quả thực không biết nặng nhẹ, cho nên mới bị Triệu di nương giăng bẫy đẩy xuống nước ngã bệnh một trận. Sau lần đó tính cách Lâm Miểu đúng là có thay đổi lớn, mấy ngày nay y ở viện của mình không hề lảng vảng sang nơi khác, trái lại thường xuyên ra ngoài phủ.”

Tạ Diễm nghe đến câu này, ngẩng đầu lên liếc một cái, thám tử liền hiểu ngay ý hắn, lập tức giải thích: “Phần lớn thời gian Lâm Miểu ra khỏi phủ đều đến thành môn phía nam, nói chuyện trời đất lá cây với những người bán hàng rong, tình cờ cũng cùng các công nhân ở bến tàu ngồi xổm bên chân tường ăn cơm.

Chỗ bến tàu người tới người lui nhiều, công nhân bến tàu cũng không cố định đội hình, bí mất khó giữ nếu để nhiều người biết, rất thích hợp để trao đổi tình báo.”

Chỉ là nếu như Lâm Miểu thật sự có gì đó kì quái, vì sao cậu lại tận lực nhắc nhở? Từ hoàn cảnh trưởng thành của Lâm Miểu, ngoại trừ bộ dáng xuất chúng dễ nhìn, bản thân cậu không có nửa điểm đặc biệt nào, càng không thể có tiếp xúc gì với triều đình.

Tạ Diễm nhất thời không cách nào xác định được thân phận của cậu đến cùng là gì, cũng không có ý định manh động, bất quá vẫn ghi nhớ Lâm Miểu trong lòng.

Lâm Miểu một chút cũng không biết tính mạng của mình bây giờ đang ngàn cân treo sợi tóc, lòng Tạ Diễm hiện tại còn tạm ổn định chứ chỉ cần một bước không cẩn thận, cậu liền xong đời.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi tiền bị trộm mất, Lâm Miểu dần dần thoát khỏi cảm giác thất vọng ủ rũ.

Mất cũng mất rồi, cậu giờ ôm chăn khóc cũng vô dụng.

Hiện thực tàn khốc, mà ta chắc chắn sẽ vượt mọi chông gai dũng cảm tiến lên! Lâm Miểu ăn điểm tâm, suy nghĩ trong đầu châm dầu tiếp sức rót canh gà, cắn hạt lạc vang cả ra tiếng giòn giã.

Ăn xong cậu liền đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, sau đó chờ lúc Bích Như bưng bát xuống bếp, Lâm Miểu lắc mình quay về phòng, lôi ngọc bội giấu ở dưới giường ra, cẩn thận từng li từng tí như thϊếp thân được tặng đồ đeo lên cổ.

Làm xong việc này, Lâm Miểu liền cầm mười mấy đồng tiền bỏ vào ví mình, trước khi bước ra cửa còn cất giọng dặn Bích Như: “Bích Như, ta ra ngoài một chuyến, trưa nay không về ăn cơm.”

Bích Như a một tiếng, thò đầu ra từ phòng bếp nói: “Công tử, tối nay ngài muốn ăn gì?”

Lâm Miểu cười cười đáp: “Ăn rau trộn đậu phụ, làm lại món đậu phụ rán đi, thanh đạm một chút.”

Không chỉ thanh đạm, mấu chốt là rẻ mà bổ á, từ khi mất 30 lượng bạc, Lâm Túng Túng có thể tiết kiệm thì nhất định kham khổ tiết kiệm.

Những ngày qua Lâm Miểu đã suy nghĩ rất rõ ràng minh bạch, trải qua khốn khó trắc trở, lúc có thể thông suốt thoát khỏi tiêu cực, thấy cơ hội là phải nắm lấy ngay. Cho nên cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chính mình không thể tùy tiện buông xuôi sự nghiệp được, cậu dự định trước tiên cầm ngọc bội trong nhà đi cầm đồ, dùng cái này hồi phục lại tài chính của mình.

Lâm Miểu đi cửa sau như thường lệ, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày dính bùn của mình, không chút để ý các thủ vệ nơi cửa sau đều đã đổi thành khuôn mặt mới, càng không nghĩ tới ánh mắt của họ đều đồng loạt dừng trên người mình.

Lâm Miểu không hề hay biết mà tiến về phía trước hai bước, cuối cùng vẫn không nhịn được dừng lại nâng mũi giày lên vỗ vỗ. Cậu bất thình lình làm vậy khiến bọn thị vệ vẫn luôn nhìn cậu thần kinh căng thẳng thiếu chút nữa rút dao phi đến chỗ cậu.

Lâm Miểu lại tiến lên phía trước hai bước, đằng sau bỗng truyền đến tiếng xe ngựa, cậu quay đầu lại nhìn, đồng thời tự giác né sang bên cạnh.

Vốn tưởng xe ngựa cứ phóng như thế qua mình như trước, ai ngờ xe ngựa lại dừng lại.

Phu xe này Lâm Miểu chưa từng thấy, nhưng y lại dường như rất quen biết Lâm Miểu, há miệng cười nói: “Lâm công tử không biết muốn đi đau? Có thể chúng ta cùng đường, ta có thể tiễn ngươi một đoạn.”

Lâm Miểu nhất thời nhớ không nổi mình đã gặp phu xe này hay chưa, thế nhưng trong vương phủ to lớn này hạ nhân lui tới lui đi mỗi ngày đếm không xuể, đã từng gặp những Lâm Miểu không nhớ được cũng là bình thường.

“Đi nam cửa thành trên kia.” Lâm Miểu nói.

Phu xe nghe vậy lập tức đẩy cửa xe ngựa ra, “Thật trùng hợp, ta cũng muốn đến cửa thành phía nam, Lâm công tử lên đi, ta tiện đường chở ngươi tới.”

Từ nơi này mà đi bộ tới nam cửa thành phải đi một đoạn đường, Lâm Miểu nhìn lên mặt trời nóng bỏng trên đỉnh đầu, cảm thấy đây cũng không phải việc gì to tát, liền gật đầu nói cảm ơn, sau đó vịn cửa xe bước lên.

Xe ngựa một đường vững vàng chạy về phía trước, có một điểm duy nhất khác thường với ngày xưa là phu xe nói cực kỳ nhiều.

“Lâm công tử đến nam cửa thành kia làm gì vậy? Phố xá phía bắc sầm uất rất náo nhiệt, mới có một đoàn nghệ nhân ảo thuật làm xiếc tới đấy, họ có thể nuốt kiếm vào bụng cơ.”

Đối phương tuy rằng rất nhiệt tình, nhưng rốt cuộc vẫn là người xa lạ, Lâm Miểu cũng không có ý định nói nhiều với phu xe, liền hàm hồ nói: “Qua bên kia ăn cơm, có một tiệm cơm mùi vị rất nogn.”

Bất quá lời phu xe nói phía bắc có xiếc ảo thuật Lâm Miểu cũng ghi nhớ trong lòng, thuận miệng hỏi: “Xiếc ảo thuật buổi tối có biểu diễn không?”

Nếu còn cậu sẽ mang Bích Như ra noài xem xem, tiểu nha đầu ngày nào cũng ngốc ở nhà vô cùng chán chường.

Hai người một đường nói chuyện đã đến gần cửa thành, Lâm Miểu liền hô phu xe dừng lại, cậu nhảy xuống xe còn không quên nói lời cảm ơn, phu xe thẳng thắn cười lái xe qua cửa thành, sau đó vòng một vòng qua tường thành đến Tây Môn liền quẹo trở lại, trực tiếp phóng hướng Tấn vương phủ mà đi.

Cửa thành phía nam chỉ có một hiệu cầm đồ, bên ngoài trông rất lớn, mỗi ngày cũng có mấy người ra ra vào vào. Lâm Miểu mang ngọc bội của mình ra, cầm trong tay nhìn một cái rồi nhanh chân đi vào bên trong.

Đồ vật ở đây chia làm hai loại, tử đương và sống đương, tên như ý nghĩa, tử đương là vật đã đem đi cầm là không thể chuộc lại, còn sống đương là loại có thể quy định thời hạn mà chuộc đồ.

Lâm Miểu quyết định chọn sống đương, Bích Như nói không sai, đây là đồ vật Lâm gia truyền lại qua mấy trăm năm, mặc dù cậu không phải Lâm Miểu thời cổ đại nhưng cũng không dám bán vật của người ta đi.

Lão bản hiệu cầm đồ liếc mắt thấy ngọc bội trên tay Lâm Miểu, mặt không đổi sắc đưa tay sờ nửa ngày, sau đó trả về, mở miệng nói: “Là đồ cổ, nhưng chất lượng cũng vậy vậy, chỉ có thể đổi năm mươi lưỡng, trong vòng một năm có thể chuộc đồ, chỉ cần thêm một ít phí bảo quản.”

Lâm Miểu cắn răng gật đầu một cái, “Vậy được.”

Tiền hàng thanh toán xong, cậu rất nhanh liền cầm được tờ ngân phiếu định giá từ hiệu cầm đồ, Lâm Miểu đem ngân phiếu định mức và ngân phiếu cẩn thận từng li từng tí gấp gọn lại cất trong ví của mình, còn không yên tâm giữ chặt trong tay.

Lão bản hiệu cầm đồ nhìn bóng lưng Lâm Miểu rời đi, tầm mắt hướng bên trong nhìn một cái, sau hẻm lập tức nhảy ra hai người đuổi theo Lâm Miểu, chuẩn bị nửa đường chặn cậu lại, cũng không muốn đoạt ngân phiếu mà là muốn phá ngân phiếu định mức của cậu đi, vậy về sau Lâm Miểu muốn nói cũng không nói được gì. Hiệu cầm đồ ít nhiều cũng có chút bất lương, chuyện như vậy sớm đã quen cửa quen nẻo.

Bất quá không ngờ tới hai người kia theo Lâm Miểu được hai bước liền bị một thám tử nấp trong bóng tối phụng mệnh theo dõi Lâm Miểu đánh ngất ở đầu hẻm, hoàn toàn không làm kinh động đến Lâm Miểu nửa phần.

Lâm Miểu sắp chịu thiệt không hay biết đi ra ngoài, tìm một chợ bán thức ăn, mặc dù đã qua thời điểm sáng sớm bận rộn, không ít các quán hàng ăn đã bắt đầu thu sạp, ngược lại vẫn có không ít người hoặc đứng hoặc ngồi mà tiếp tục làm ăn.

Nơi này Lâm Miểu hầu như lần nào đi cũng đều tới.

Sau đó cậu lại đến từng sạp hàng ở cửa nam, mua thức ăn nhất định mua ở chợ thức ăn gần cửa thành nhất, món ăn rất đa dạng, cậu thường thường lai đây hỏi một câu, biết rõ không có tình huống thức ăn ở đây đòng thời có sự thay đổi. Không ít người bán đồ ăn biết cậu, thấy Lâm Miểu cũng không cần cậu chủ động hỏi liền lập tức nói hết hôm nay có những món gì.

Cũng là Lâm Miễu dễ gần, nói chuyện khách khí, gặp người luôn cười xinh, bằng không mấy chủ sạp cũng không thèm để ý cậu.

Mảnh đất này chính là địa phương tài nguyên giàu có phong phú, từ các lại rau dưa đến các loại thịt thà, chợ thức ăn ở cửa nam cơ bản cũng hơn mấy chợ thực phẩn nhỏ trong một số thành thị ở hiện đại.

Thức ăn nhanh sở dĩ là một biện pháp kiến tiềm rất lãi vì nó thỏa mãn được những nhu cầu, hình thức kinh doanh, so với mấy quán ăn nhỏ đỡ tốn sức hơn nhiều, ở nơi bến tàu của nam này cũng coi như một sinh ý riêng.

Lâm Miểu dạo quanh chợ thức ăn một chút rồi đi ra, tiện đường còn mua thêm một sọt củ cải, nếu là ở phố xá sầm uất củ cải ít nhiều cũng phải tốn mười mấy đồng tiền, cậu giờ chỉ dùng số lẻ liền mua được cả sọt, Lâm keo kiệt cảm thấy chính mình là nhặt được món hời, khóe miệng đều nhếch cả lên.

Cậu cõng sọt củ cải rồi ngồi vào một quán mì bên cạnh cửa thành nam, lúc này hẵng còn ớm, các công nhân từ bến tàu đi ăn không nhiều, bởi vậy còn trống rất nhiều vị trí. Lâm Miểu gọi một bát mì thịt, còn bỏ thêm nửa muỗng dấm chua, liền cúi đầu xuống bắt đầu gắp ăn. Một bát mì phổ thông rẻ tiền, sợi mì làm rất thô, cũng không có nhiều, vậy mà Lâm Miểu ăn ngon miệng thơm phức, làm thám tử trong bóng tối nhìn cậu cũng có chút thèm ăn.

Nửa điểm cũng không thấy Lâm Miểu là người kiêu căng, còn rất có hảo cảm với Lâm Miểu.

Ăn hết bát mì, Lâm Miểu liền chuẩn bị đi làm chính sự, cậu cõng lấy sọt củ cải đi tìm người hỏi, muốn hỏi một chút gần cửa thành nam có tiệm mới nào cho thuê không.

Người môi giới lúc này lại có tin tức tốt: “Có một cửa tiệm nhỏ, không lớn, một tháng tám lượng bạc, một năm trả tiền một lần, ngươi có muốn hay không?”

Giác cả cũng không đắt lắm, Lâm Miểu hỏi: “Lớn như nào?”

Đối phương nhìn gian tiệm của bọn họ so sánh, “Ước chừng bằng một phần bốn gian này.”

Lâm Miểu nhìn xung quanh gian phòng của bọn họ, nhìn gian phòng nhỏ bằng phẳng này mà trầm mặc, cậu cảm thấy người môi giới coi cậu là kẻ ngu.

“Lần trước so với gian kia to gấp ba lần mà mặt tiền cửa hiệu mới có mười lượng, sao đã tăng giá nhanh như vậy?”

“Gía tiền này cũng không phải ta đặt ra, ngươi bây giờ không thuê, qua mấy ngày không chừng đx tăng lên 20 lượng một tháng, không mướn nổi cũng đừng thuê, còn rất nhiều người muốn thuê kia kía.” Lâm Miểu thường hay tới hỏi mà không bỏ ra nổi một đồng người môi giới đều để ý hết, lúc trước Lâm Miểu mặc xiêm y còn có chút uy tín giống người có tiền, bây giờ thấy Lâm Miểu quần áo thô bạc còn đeo một sọt củ cải làm hắn lười nhiều lời, thân thủ liền muốn đuổi Lâm Miểu ra ngoài.

Lâm Miểu bị hắn đẩy tới cửa thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lảo đảo một cái củ cải trên vai liền rơi xuống mấy củ.

Thực sự là làm ta phát cáu, Lâm Miểu đặt sọt củ cải xuống bên cạnh, cơn giận ấp tới làm cậu sắn tay áo mạnh mẽ đáp trả đẩy người môi giới một cái, kết quả đã thấy vốn đối phương hung thần ác sát bỗng nhìn về phía sau cậu, nháy mắt lập tức thu hồi ánh mắt, mặt mày lo sợ tái mét hậ không thể tự đánh đầu mình đến biến thành đầu heo.

Lâm Miểu đầy mặt hung dữ còn chưa kịp thu lại đã thuận theo tầm mắt của đối phương quay đầu nhìn, kết quả trong đầu liền loảng xoảng ầm một tiếng nhìn thấy một chiếc xe ngựa không biết đã dừng lại từ bao giờ, cùng Tạ Diễm hai mát nhìn nhau.

Lâm Túng Túng cảm thấy cả bàn chân bắt đầu đông cứng lan lên trên.

Xe ngựa của vương phủ trong kinh thành cực kỳ rêu rao. Không ai là không biết, dân chúng xung quanh đứng xa còn dám nhìn, đứng gần thì chim cút lủi ngay.

Lâm Miểu nhanh chóng quẹo đầu trở về.

Tâm lý nhanh chosngh tìm lí do an ủi bản thân, nam chủ làm sao có khả năng nhớ được ta, không thể, ta chỉ cần bình tĩnh một chút, làm bộ chính mình ra ngoài mua chút thức ăn là xong.

Nhưng mà sự thật là, Tạ Diễm mở miệng gọi tên Lâm Miểu: “Lâm công tử?”

Lâm Miểu ngàn lần không muốn quay đầu lại, dù sao cậu cũng không muososn bị lột da ngay ngoài đường.

“Vâng, tham kiến Vương phi.” Cậu đàng hoàng chào một cái.

“Đến đây làm gì?” Tạ Diễm nhìn chằm chằm quần áo bẩn thỉu cùng sọt củ cải bên chân Lâm Miểu, dù là hwasn cũng không nghĩ ra Lâm Miểu tới đây là muốn làm gì.”

“Ta chính là, chính là đi ăn cơm, thuận tiện mua chút củ cải, cái đó, ngài ăn không?” Lâm Miểu chân chó hề hề hỏi Tạ Diễm, con người đen bóng lộ ra du͙© vọиɠ cầu sinh mong đại hiệp tha mạng.

Tác giả có lời muốn nói: bắt đầu từ từ đổi vận =))