Lâm Miểu thất thần như người mất hồn, ngồi một chỗ hồi lâu không nhúc nhích.
Chắc là mình đang nằm mơ, Lâm Miểu đóng chiếc hòm nhỏ cất xuống gầm giường, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị vào giấc.
Bích Như đứng bên cạnh không biết Lâm Miểu đang làm gì, nhẹ tay kéo cậu một cái, cũng coi như hoàn toàn kéo Lâm Miểu khỏi chút hy vọng ảo tưởng cuối cùng.
Cậu bỗng nhiên bật dậy khỏi giường, chân trần xuống đất, đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, thâm tâm điên cuồng phẫn uất muốn nhảy lên ngói kiểm tra hoặc trực tiếp chạy đi tìm thị vệ quản sự tra rõ việc này.
Quá độc ác!
Lâm Miểu khóc không ra nước mắt, tám mươi lượng bạc đối với nhiều người trong vương phủ không phải là số tiền lớn, nhưng cậu đã tiết kiệm tích cóp lâu như thế mới được có xíu tiền, còn đang chuẩn bị thuê tiệm hàng thức ăn bắt đầu khởi nghiệp, một đồng rồi lại một đồng cứ vậy biến mất, tiểu kho bạc của Lâm Miểu chính thức bay màu.
Nghĩ đến mấy hôm trước Bích Như muốn ra ngoài mua cho cậu con gà mái nấu canh bồi bổ thân thể, cậu thật ra thèm muốn chết rồi, nhưng vì phải tích tiền mà nhịn đau từ chối, giờ khắc này hiện thực đau lòng lại nói cho Lâm Miểu biết, canh gà ngươi không nỡ uống, giờ đã có người uống giúp ngươi rồi!
Lâm Miểu tự bế.
Cậu căn bản không đủ gan để làm lớn chuyện này lên.
Thật vất vả mới hạ cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất trước mặt hai vị nam chủ, bây giờ chỉ vì chuyện này mà lại thu hút sự chú ý của họ, Lâm Túng Túng không dám mạo hiểm thử nghiệm kết quả.
Lâm Miểu rửa mặt xong thay quần áo, mang theo tâm tình ủ rũ đứng trong sân ngắm tường viện. Bức tường được sơn màu trắng tinh, bên dưới bởi vì ấm ướt mà mọc lên chút rêu xanh, rêu xanh thiếu hơi ẩm nhợt nhạt rũ xuống, in dấu nhiều vết chân, men theo vết tích chân để lại, hẳn là không lâu mới đây có người từ chỗ này nhảy qua tường ra ngoài.
Cậu ở cái sân nhỏ tí teo này, cách bên ngoài rộng lớn một bức tường. Trước kia Lâm Miểu nguyên tác ở đây mấy năm mọi thứ vốn đã quạnh quẽ vậy rồi, lúc thường rất ít thủ vệ đi qua. Vương phủ canh gác nghiêm ngặt, từ viện tử của cậu phải đi thêm 180 bước mới ra đến cổng.
Tiểu mao tặc gan lớn tìm ra nơi này có người ở sau đó thử vận may đến ăn trộm cũng không phải không có, nhưng vì cái gì cố tình lại là cậu xui xẻo, Lâm Miểu phẫn hận nhấc chân đá tường một cái, được một nửa thì thu lại.
Tường viện rất vô tội.
Lâm Miểu phiền muộn mà trở về phòng, cũng may cậu không phải một phân tiền cũng không có, tiền tiêu hàng tháng còn sót lại mấy bạc vụn, cậu cho Bích Như hai mươi văn, cho nàng phái bà tử đi mua một con gà mái về nấu canh.
Sau đó Lâm Miểu nhìn chằm chằm mấy đồng tiền miễn cưỡng đủ ba lượng bạc trên tay mình, nỗ lực tưởng tượng con đường sự nghiệp mở ra với ba lượng bạc.
Lâm Miểu suy nghĩ gần nửa ngày vẫn không có nổi một chút đầu mối, chỉ có thể ngồi thẫn thờ với cái đầu trống trơn nhìn bàn.
Bất quá ngồi chờ chết cũng không có tác dụng, Lâm Miểu buổi trưa ăn no thịt gà, uống đủ canh gà xong xuôi mới sửa sang lại diện mạo của mình rồi quen cửa quen nẻo ra ngoài.
Bởi vì xuất môn nhiều hơn trước, đường đi cũng trở nên quen thuộc, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Lâm Miểu nghèo không có tiền thưởng, phu xe đối với cậu càng ngày càng bất mãn, vị trí chủ tớ giữa hai người đều sắp đổi rồi, Lâm Miểu liền dứt khoát không cần xe ngựa. Ngược lại đi đi lại lại không chỉ giúp rèn luyện thân thể, còn có thể dựa theo thời gian của chính mình mà làm việc, không cần đến phu xe.
Đi qua hai con đường cũng không có thứ gì hữu dụng đối với Lâm Miểu, trên đường trở về còn gặp một quán bán kẹo đường tạo hình, có không ít hài tử kéo đến xem.
Lâm Miểu tới gần mua một cái kẹo đường, chủ quán liền làm cho cậu que hình con chó nhỏ, Lâm Miểu đứng bên cạnh cùng bọn trẻ con nhìn chằm chằm sư phụ. Khuôn mặt cậu mặc dù là có đi nắng ăn đen nhưng nét non nớt trẻ con thì vẫn còn, nhìn cũng không phải rất không khỏe.
Sư phụ già tay nghề rất tốt, không chỉ động tác khéo léo mà tạo hình cũng rất giống, một đồng tiền một hình, có không ít hài tử tự móc tiền từ dây thắt lưng bên hông ra mua, hoặc là được cha mẹ mua cho.
Lâm Miểu vừa ăn đường vừa hỏi sư phụ già: “Sư phụ, ngài học cái này bao lâu rồi?”
Sư phụ già hiền hòa cười một tiếng: “Ta làm hơn mười năm rồi, trước kia là cha ta làm, sau đó truyền lại cho ta.”
“Có món tay nghề mới có thể thành gia lập nghiệp a.” Lâm Miểu cảm thán.
Sư phụ già liếc cậu một cái, có lẽ cảm thấy Lâm Miểu không phải người khéo léo, cười nói: “Không phải, cha ta dựa vào nghề này cũng chỉ có thể xây một phòng nhỏ ở nông thôn, ta bây giờ cũng mua được một tiểu viện ở trong thành, tuy không lớn nhưng có thể để con trai ta cưới một người vợ, để con gái ta có nhà mẹ đẻ mà về, vậy là đủ rồi.”
Trong thành này mà mua được một tiểu viện, ở địa phương vắng vẻ nhất cũng phải mười lượng bạc, đoạn đường ít trở ngại kém lắm cũng phải hơn trăm lưỡng. Lại càng không nói tới chuyện tích cóp được bạc, một gia đình bình thường ăn, mặc, ở, đi lại cũng tốn rất nhiều.
Lâm Miểu nhìn lại que kẹo đường hình chó nhỏ trên tay mình, liền cảm thấy que kẹo đường này ẩn chứa năng lượng siêu to lớn.
Đáng tiếc cậu không có tay nghề này, bây giờ học cũng không kịp.
Lâm Miểu ăn xong miếng kẹo đường, nghĩ đến trong nhà còn đứa nhỏ là Bích Như, liền mua thêm cho nàng một chiếc hình heo con, cầm trên tay một đường về vương phủ.
Đi qua ngõ hẻm của vương phủ, lúc gần đến viện tử của mình liền phát hiện trên tường viện có một vết tích dài, như là có người từ trong nhảy ra cọ phải.
Tâm tình Lâm Miểu vốn đã bình phục không ít, nhìn thấy cái này liền lửa giận bừng bừng.
Cậu cúi đầu một đường đi về phía trước, đi mấy trăm bước mới tới cửa sau của vương phủ. Thủ vệ ở nơi này đều biết cậu, ngoại trừ liếc nhìn que kẹo đường hình heo con trên tay Lâm Miểu, trực tiếp để cậu đi vào.
Lâm Miểu đi về phía trước, tự hỏi mình sao có thể xui xẻo đến vậy? Nói cho cùng cậu vẫn ở một nơi có vị trí địa lý vô cùng hẻo lánh, gà không đẻ trứng chim không thèm ị, đường đường là vương phủ mà cũng có tiểu mao tặc cả gan xông vào, lựa trúng chỗ không có thủ vệ mà trộm.
Ai, Lâm Miểu trong lòng thở dài một hơi, cậu xui xẻo cũng không phải mới ngày một ngày hai. Bản thân mà là người may mắn thì sao có khả năng xuyên tới bộ tiểu thuyết với nội dung kỳ quái bị bạn đọc đưa lên Lôi Văn bàn luận kịch liệt như vậy.
Dưới tàng cây ven đường có một cục đá nhỏ, Lâm Miểu đá một cái, cục đá thuận thế bay tới phía trước, đập vào chân một nam nhân khác.
Lòng Lâm Miểu liền đông cứng, sợ mình đá phải đại nhân vật nào, bất quá lúc ngẩng đầu lên nhìn liền thở phào nhẹ nhõm. Cục đá rơi vào chân Lý quản sự, Lý quản sự chính là người tiếp quản công việc của Tôn quản sự, cũng có lui tới viện cậu mấy lần, coi như cũng quen biết Lâm Miểu.
Lý quản sự là người hiền lành, đối xử với Lâm Miểu rất khách khí, Lâm Miểu đối với ý rất có hảo cảm, cảm thấy trong phủ không phải người nào cũng vô tâm đáng sợ.
Lý quản sự cúi đầu đá cục đá sang luống hoa bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Lâm Miểu sắc mặt nhợt nhạt mà chào một cái, sau đó nói: “Lâm công tử vừa từ bên ngoài trở về hả?”
“Ừm.” Lâm Miểu gật gật đầu, vội vàng đem hành động đầy mặt không cao hứng đá cục đá kia thu vào mắt.
Lý quản sự có ý muốn cáo từ, Lâm Miểu nhìn y thân thiện dễ gần như gia gia trong nhà, không nhịn được muốn mở miệng nói một chút chuyện tiền nong của mình: “Lý quản sự, cái kia,…”
Nhưng vừa mở miệng, Lâm Miểu lại cảm nhận được độ nguy hiểm của hành động này, cho nên khi Lý quản sự quay lại nhìn về phía cậu, Lâm Miểu liền nhanh chóng ngừng câu chuyện.
Lý quản sự dừng chân nhìn Lâm Miểu: “Lâm công tử có việc gì cứ nói thẳng.”
“Ta nghĩ…” Lâm Miểu nín một hơi trong phút chốc, “Ta đang suy nghĩ, chúng ta ở trong phủ không an toàn.”
Lý quản sự cười nói: “Vương phủ là nơi an toàn nhất.”
“Cần phải đi.” Lâm Miểu cúi đầu, con ngươi toát lên một tia phiền muộn, sau đó cậu ngẩng đầu lên, không nhiều lời với Lý quản sự, cáo biệt rồi một đường về tiểu viện của mình.
Ban đêm.
Ánh trăng sáng ngời treo lơ lửng trên trời đêm tĩnh lặng, tỏa ánh sáng nhàn nhạt xuống vạn vật. Chúng hạ nhân đốt đèn l*иg đi bộ trên hành lang, ánh sáng nhập nhòe bao quanh bọn họ vượt qua đoạn đường tối tăm một mạch bước đi, mỗi một bước chân đều kèm theo tiếng côn trùng đêm hè kêu rả rich cùng tiếng ếch kêu vang vọng.
Các hạ nhân dần ít người dần, chỉ còn những thị vệ tuần tra đeo đao đi từ trong ra tường viện, tiếng bước cách nửa nén hương mới vang tới một lần.
Dư Văn mang theo tiểu nhà đầu hầu hạ Tạ Diễm rửa mặt, sau đó liền cụp mắt cúi đầu lục tục ra ngoài.
Trong phòng ánh nến chưa tắt, bên cửa sổ có một nam tử ngồi chuyên chú đọc sách, nhóm nô tỳ đi qua cửa sổ đều đặc biệt cẩn thận giảm tiếng bước chân của mình.
Những đám mây bay qua che lấp ánh trăng, cũng che khuất cả viện tử rộng lớn. Thị vệ tuần tra đi qua tường viện, cùng lúc đó có tiếng bước chân khác theo sau bọn họ, không gây tiếng động nên không ai để ý.
Thân ảnh kia mặc trang phục tối màu, biến mất ở trong bóng tối, vô cùng nhẹ nhàng nhảy qua tường viện, lặng yên không một tiếng động đáp xuống cành cây sau bức tường.
Động tác của hắn rất dứt khoát, càng khẳng định thân ảnh ngồi bên cửa sổ trong phòng kia không phải Tấn vương, chỉ có thể là Tạ Diễm. Bởi vậy hắc y nhân cầm lấy cung tên sau lưng, cẩn thận lấy ra một mũi tên ngâm kịch độc đặt lên cung, hai tay dùng sức kéo căng dây cung, sau đó nhắm ngay thân ảnh kia thả tay, mũi tên rời cung thẳng một đường chớp nhoáng phóng đi.
Với khoảng cách ngắn ngủi như vậy, mặc dù là người mới học cũng không thể có sai lầm. Cho dù Tạ Diễm có mạng lớn, mũi tên này không bắn chết hắn, đầu tên ngâm độc cũng sẽ khiến hắn thống khổ mấy ngày rồi chết đi.
Âm thanh mũi tên rời cung lao trong không khí xèo một tiếng lập tức khiến thị vệ tuần tra bên ngoài cảnh giác, nhưng âm thanh truyền đến cũng là lúc mũi tên xuyên qua cửa sổ nhắm thẳng đến thân ảnh kia, người trong phòng cũng cùng lúc ngã xuống.
Hắc y nhân hài lòng thu cung tên, sau đó nhảy một cái lên tường viện, được vài bước nhảy liền biến mất trong bóng tối. Trong đám thị vệ có mấy người lập tức xách đao đuổi theo.
Các thị vệ còn lại hốt hoảng chạy vào trong sân, đầu lĩnh liếc mắt liền thấy trên cửa sổ hổng một lỗ lớn do mũi tên xuyên qua, vốn tưởng trong sân nhất định sẽ loạn thành một đoàn, ai ngờ sau khi mở cửa phòng ra, Vương phi lành lặn không bị thương chút nào từ từ đứng dậy.
Trưởng thị vệ sắc mặt ngưng trọng thở phào một hơi, sau đó vội quỳ xuống thỉnh tội: “Thuộc hạ tuần tra vô dụng, làm Vương phi sợ hãi.”
“Không quản sống hay chết, bắt về cho ta.” Tạ Diễm ngữ khí nhàn nhạt, không có nửa điểm chấn kinh hoảng sợ, ngược lại thái độ của hắn lại khiến người nhìn lo sợ.
Trưởng thị vệ trong lòng kêu khổ, lại không dám nói không, chỉ có thể lĩnh mệnh lui xuống.
Đêm đó cả Thanh Thu viện cơ hồ bị vây thành một thùng sắt, bọn thi vệ người nào người nấy mở to hai mắt không dám thả lỏng, sợ là lại xảy ra thêm sự cố gì.
Mà ở trong phòng, Tạ Diễm đứng bên giường nhìn người rơm giả mạo nghiêng lệch ngã xuống kia, nếu không phải người rơm kia trên đầu còn được bọc sắt, khả năng nhất định sẽ bị mũi tên không chút trở ngại xuyên qua cắm thẳng xuống đất.
Tạ Diễm dùng đầu ngón tay cắp mũi tên lên, mũi tên bị ánh nến thiêu phát ra tiếng xèo xèo.
Ánh mắt hắn hờ hững, con người nhẹ nhàng phản chiếu bóng nến đung đưa, cho đến khi một giọt nọc độc bị nung nóng nhỏ xuống, ánh lửa liền dập tắt.
Đây xác thực là không hề giấu sát ý.
Tạ Diễm bỗng nhiên siết chặt tay, bàn tay cầm tên nổi gân xanh, dùng sức cắm mũi tên vào hình nộm rơm bên cạnh, ống tay áo phất qua tạo cơn gió nhỏ, dập tắt cả ánh nến cuối cùng trong phòng.
Sau hai canh giờ, trong đông đảo các truy binh, hắc y nhân cả người chật vật đầy mặt không phục bị dây thừng trói ném vào Thanh Thu viện. Trưởng thị vệ trên mặt trên người đều đầy mồ hôi, mấy thị vệ khác cũng chịu khổ không ít, nhìn về phía hắc y nhân hận không thể đi tới đạp cho hắn mấy cái.
Dư Văn đứng phía sau Tạ Diễm, nghiêng đầu cho mấy tiểu nha đầu bên cạnh một ánh mắt, ám chỉ các nàng về phòng nghỉ ngơi đi.
Các bà tử, nha đầu nguyên bản đứng phía sau chờ chủ nhân sai bảo thấy thế liền nhanh chóng lui về phòng mình, đối khung cảnh này đều có chút kinh sợ.
Hắc y nhân miệng bị bịt kín, lúc bị tóm hắn có ý định uống thuốc độc tự sát, nhưng không thành công nên giờ mới bị bắt sống đến trước mặt Tạ Diễm.
Tạ Diễm cũng không nói lời nào, hắn đứng trên cao nhìn xuống hắc y nhân đang nằm chật vật, sau lưng hắc y nhân còn hai mũi tên, liếc mắt liền thấy là loại giống với mũi tên trong phòng kia.
Tạ Diễm rút bội kiếm của mình ra, lưỡi kiếm dưới ánh lửa lập lòe lóe sáng, toát ra lãnh ý đáng sợ.
Vải bố trong miệng hắc y nhân bị rút ra, bất quá hắn ngậm miệng kiên quyết không lên tiếng.
Tạ Diễm mở miệng lạnh nhạt nói: “Cắt đầu lưỡi hắn.”
Ai muốn gϊếŧ hắn, Tạ Diễm rõ rõ ràng ràng, hắn căn bản không cần cũng không có ý muốn tra xét bất cứ thông tin gì từ miệng hắc y nhân.
Thị vệ nghe lệnh, chủy thủ rất nhanh liền cắt một miếng thịt trong miệng hắc y nhân, bộp một cái rơi xuống đất. Dư Văn nhíu mày, quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn.
Tạ Diễm sai người bọc cánh tay cùng bắp đùi hắc y nhân lại, theo lưỡi kiếm của hắn, tứ chi hắc y nhân liền tách rời cơ thể, bởi cánh tay và bắp đùi đều bị bọc lại, máu bắn ra cũng không nhiều.
Tạ Diễm thu kiếm về, nhận lấy khăn tay Dư Văn đưa cho, lau khô lưỡi kiếm dính máu, hắn sóng lớn không sợ mà nhìn hắc y nhân nói: “Ngươi không phải chết, sống sót trở về phục mệnh chủ nhân ngươi đi.”
Hắc y nhân cả người đau đớn mà hôn mê, bọn thị vệ câm như hến, bọn họ chưa từng gϊếŧ người, thậm chí có người đã từng từ chiến trường trở về, thống khổ đau nhức đều đã trải qua, nhưng Tạ Diễm lại hoàn toàn khác. Sống hay chết trong mắt hắn dường như không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ hờ hững dằn vặt tra tấn, giống như Diêm La.
Thanh Thu viện tin tức giữ kín nên không lan ra các vương phủ khác, thực tế các bà tử trong viện đều không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, lại không dám nói chuyện gì ra bên ngoài.
Chỉ có thủ hạ của Tạ Diễm là biết nội tình sự việc, nghe Tạ Diễm ra lệnh sửa lại cách bố trí canh gác bên ngoài.
Lý quản sự đối với chuyện này trong lòng vẫn sợ hãi, một hắc y nhân có thể đột nhập vào vương phủ, thiếu chút nữa còn ám sát thành công, đây là sơ suất lớn mức nào chứ?
Y đứng bên cạnh Tạ Diễm suy nghĩ tỉ mỉ lại một lần những sự tình mấy ngày qua, chợt nhớ tới một địa phương vô cùng khả nghi, do dự một chút vẫn mở miệng nói cho Tạ Diễm.
“Hôm trước thuộc hạ đυ.ng phải Lâm Miểu, y muốn nói lại thôi có chút kì quái, bây giờ nghĩ lại lời y nói rất quái lạ, tựa như ẩn chứa thâm ý.”
Tạ Diễm tay cầm một cốc trà, quay đầu nhìn Lý quản sự, ngẫm nghĩ chốc lát mới nhớ ra Lâm Miểu trong miệng Lý quản sự là ai.
“Nói cái gì?” Tạ Diễm hỏi.
“Y hỏi trong phủ có an toàn không, như rất có nghi ngờ với việc này, vốn là thuộc hạ không để trong lòng, nhưng bây giờ nghĩ tới, thời cơ không khỏi rất trùng hợp.”
Ánh mắt Tạ Diễm liền trở nên sắc bén.
Mà ở trong đệ nhất thiên hạ xui xẻo viện, tiểu nhát gan còn đang trên giường ngủ say như chết, hoàn toàn không biết tai bay vạ gió sắp rơi xuống đầu mình.