Sau Khi Bị Toàn Mạng Hắc, Tôi Thi Nghiên Cứu Sinh Và Trở Nên Nổi Tiếng Ở Đại Học Thanh Hoa

Chương 40: Có người thứ ba trong phòng chờ

[ Kỷ Hi Chi: Chỉ cần công ty luật của anh chịu tiếp nhận, tôi có thể tiếp tục cung cấp chứng cứ còn lại. ]

Tề Chính: "..."

Công ty luật của anh? !

[Hạ Khương: Có cô biết tôi không phải Hạ Khương không? ]

Kỷ Hi ngắn gọn trả lời [ Phải]

[Hạ Khương:... Tôi không có gửi mấy chữ qua màn hình, làm sao cô biết được! ]

Kỷ Hi Chi nhìn lướt qua các cuộc trò chuyện wechat phía trên, rồi nghiêm túc trả lời.

[Kỷ Hi Chi: Có lẽ ... anh không phải là fan của tôi. ]

[Hà Khương:. ]

Tề Chính ngẩng đầu nhìn dãy dài chấm than phía trên mắt, mí mắt giật giật.

[Hạ Khương: Thật vậy. ]

Anh ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Khương đang cuộn tròn bên cạnh mình, sau đó tiếp tục đánh máy.

[Hạ Khương: Đối với trường hợp của nhà máy, cô đã cos nhiều tài liệu như vậy, tôi nghi cũng nên biết rằng quyền sở hữu của dòng sông là không phải duy nhất, cho dù cô có thể kiện cũng khó có thể thắng kiện. ]

[ Kỷ Hi Chi: Đương nhiên, nhưng tôi chưa bao giờ trực tiếp chuẩn bị. ]

Chỉ với một câu, Tề Chính đã hiểu ý của Kỷ Hi Chi.

Kỷ Hi Chi biết rằng cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ cho vụ án này vào buổi chiều, video, lấy mẫu và lời khai của nhân chứng, cô ấy đã mở đường cho vụ án này, và bây giờ cô ấy chỉ chờ đợi một người tiếp quản.

Nếu Tề Chính còn không nhìn ra Kyr Hi Chi biết mình có luật sư thực lực, hắn thật đúng là ngu xuẩn.

Trên mặt anh không còn vẻ vô tư lự nữa mà dần trở nên nghiêm túc.

[Hạ Khương: Tôi đã nhận trường hợp này, nhưng tôi vẫn có một số câu hỏi muốn hỏi, có thuận tiện để quay video không? ]

[ Kỷ Hi Chi: Được. ]

……

Chung Ngữ Lộc đã đợi ngoài cửa hơn nửa giờ, nhưng Kỷ Hi Chi vẫn chưa ra ngoài với đạo diễn, một trai một gái đã ở cùng một phòng quá lâu.

Trái tim của Chung Ngữ Lộc đã chạm đến cổ họng.

Cô ta bắt đầu phát sóng trực tiếp, giả vờ trò chuyện với người hâm mộ và đưa quay phim người theo mình vào nhà mà không để lộ bất kỳ dấu vết nào.

"Vương đạo cùng Hi Chi vừa rồi không biết đã đi đâu, tôi muốn hỏi đạo diễn ngày mai chúng ta khi nào rời đi!"

Chung Ngữ Lộ vừa phát sóng trực tiếp nhắc nhở.

[Mẹ kiếp, thật sự là như vậy, nếu ta không nghe lầm, vừa rồi Kỷ Hi Chi cùng đạo diễn Vương vào cùng một gian phòng sao? ]

[Phải, đã hơn nửa giờ rồi mà họ vẫn chưa ra! ]

[Tinh tế, tôi cảm thấy rằng tập phim này của Kỷ Hi Chi cực kỳ nổi tiếng và các nhà quảng cáo cũng ở trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy! Là do đạo diễn Vương cho ! ]

Chung Ngữ Lộc đưa tay vặn hai cánh cửa, giả vờ cố tình tìm đạo diễn Vương.

"Hả? Phòng nghỉ của nhân viên hẳn là ở đây!"

Chung Ngữ Lộc kích động chạm vào tay nắm cửa bước đến căn phòng mà Kỷ Hi Chi và đạo diễn Vương vừa bước vào.

Với một cú vặn nhẹ, cánh cửa đã được mở khóa!

Chúa giúp cô!

Chung Ngữ Lộc lặng lẽ xoay nắm đấm cửa, và cánh cửa gỗ mở ra.

Đối diện với cửa, Kỷ Hi Chi đang ngồi trên ghế, trước mặt là máy tính, đạo diễn Vương chống tay đứng sau lưng Kỷ Hi Chi, nhìn camera phát sóng trực tiếp ở cửa, do góc nhìn trông giống như đạo diễn Vương đang ôm Kỷ Hi Chi ở trong lòng.

Nhìn thấy một màn như vậy, Chung Ngữ Lộc lập tức hét lên "Ah ~~~", rồi nhanh chóng che mắt lại.

"Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, xin lỗi quấy rầy!"

Vương đạo diễn: ?

Kỷ Hi Chi: ? ?

[Chết tiệt, Kỷ Hi Chi thực sự có thỏa thuận với đạo diễn Vương? ]

[ Quá vội vàng! Nóng mắt, quá nóng mắt, đạo diễn Vương bao nhiêu tuổi! ]

[Mẹ kiếp, trong giới giải trí thật sự không có mỹ nhân trong sạch, ta vừa mới trở thành fan của Kỷ Hi Chi, lòng ta tan nát! ]

Trong phòng phát sóng trực tiếp, người hâm mộ còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trước mặt, họ đã bị tiếng hét của Chung Ngữ Lộc làm phân tâm và điên cuồng xông vào.

Đang chửi thì một giọng nam quen thuộc khác phát ra từ phòng phát sóng trực tiếp.

"Chết tiệt, tiếng hét đó làm tôi sợ muốn chết. Tôi nghĩ có ma ở chỗ của cô!"

[Ừm? Tại sao giọng nói này quen quen? ]

[Hình như là nam thần của tôi? ! ! ! Chẳng lẽ là Tề Chính? ]

[Cẩu thả, đó là giọng nói của Tề Chính, đó thực sự là Tề Chính, Tề Chính đang gọi video với Kỷ Hi Chi và Đạo diễn Vương! ]

Âm thanh Tề Chính vừa mới phát ra, tựa hồ có một loại ma lực, vừa rồi còn tức giận vừa rồi lập tức bình tĩnh lại.

Quay phim theo sau của Chung Ngữ Lộc cũng nhận ra rằng anh ta cũng đã ăn những món ăn do Kỷ Hi Chi nấu, lúc này anh ta thậm chí còn phớt lờ Chung Ngữ Lộc và từ ngoài cửa chen vào với chiếc máy ảnh trên vai.

Góc máy quay được, nhắm vào vị trí của Kỷ Hi Chi và đạo diễn Vương, vị trí của hai người này vẫn còn rất xa, và một người trưởng thành có thể đứng ở giữa! Chưa kể tâm ống kính hướng về phía hai người bọn họ, còn những cái trên màn hình máy tính siêu lớn thì thẳng hàng.

Những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Tề Chính, và họ gần như đã khóc vì phấn khích.

[Thật sự là Tề Chính, a, còn tưởng rằng Tề Chính ở trên mạng kêu gào, không nghĩ tới Tề Chính vậy mà lén lút liên lạc.]

[Tổ hợp mạnh nhất! Yêu yêu yêu yêu! ]

[ Tôi chỉ cảm thấy không có vấn đề gì, Chung Ngữ Lộc đột nhiên che mắt kêu to, tôi không hiểu ý của cô ta? ]

[Hương trà xanh tràn ngập, đã nói là diễn xong rồi, sao buổi tối cô ta còn tìm đạo diễn Vương, thâm tình không phải ở trong quán bar! ]

[Người đang nói về cái gì đấy lầu trên! Ai không thấy bất ngờ khi gặp tình huống như vừa rồi? Lộc Lộc năm nay mới 23 tuổi, sao có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy! ]

[Xin chào, Kỷ Hi Chi cũng 23 tuổi, nếu bây giờ không có cuộc gọi của Tề Chính, liệu cô ấy có còn được giải tỏa nghi ngờ không? Dẫu biết chúng tôi ý thức pháp luật rất cao, dẹp không được thì kiện, mấy người vừa mắng vừa chửi, dù sao tôi cũng chuẩn bị học luật năm nay nên tôi sẽ kiện giúp cô ấy nếu cô ấy không có thời gian để kiện! ]

Chung Ngữ Lộc không bao giờ ngờ rằng có người thứ ba trong phòng chờ này!

Nhưng nó không phải là một người nhỏ bé.

Đó là Tề Chính, biển hiệu di động nổi tiếng trong Công ty luật Thiên Chánh.

Cô ta đã muốn mời Tề Chính trước đó, nhưng cô ta thậm chí không thể thêm thông tin liên lạc của anh.

Đôi mắt của Chung Ngữ Lộc tối lại trong giây lát và cô ta gần như không thể đứng yên. Run rẩy, muốn ngất đi.

Nhưng khi nghĩ đến máy quay, cô tâ vẫn cố ý hỏi: "Đạo diễn Vương, vừa rồi tôi hơi sợ bóng tối nên la hét làm phiền mọi người, tôi thực sự không cố ý."

Vừa dứt lời, đạo diễn Vương còn chưa trả lời thì đã nghe thấy một giọng nói lười biếng trong video trên màn hình: "Ồ? Sự khác biệt giữa hành vi cố ý và hành vi vô ý trong pháp luật nằm ở ý định hành vi của người đó. Nếu cô hành động vô ý và phát hiện ra mình đang làm phiền người khác, thường sẽ lập tức quay đầu lại nói xin lỗi và rời đi nhưng tôi thấy cô không có như vậy."