Anh tự nhủ không được làm chuyện có lỗi với vợ, thế nhưng ở trong chính căn nhà của vợ chồng mình, anh lại nghĩ tới cô gái không phải vợ mình để thủ da^ʍ, lại còn có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn như vậy.
Ôn Diễn cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Trong đầu anh bây giờ chỉ nghĩ đến cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Kiều Nhu, mà sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này lại hoàn toàn nhấn chìm cảm giác tội lỗi.
Hoặc là nói, sự tội lỗi này lúc trước khiến anh cảm thấy hổ thẹn, nhưng hiện tại cảm giác tội lỗi này lại khiến anh cảm thấy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
_ _ _ _ _
Ôn Diễn tắm xong đi ra ngoài, liền nhìn thấy Kiều Nhu ngồi trên ghế ở bàn ăn, hai tay chống má, trò chuyện với Lê Lâm đang tất bật dọn món ăn ra bàn.
Nhìn thấy Ôn Diễn, Lê Lâm gọi anh:
"Bữa tối chuẩn bị xong rồi, mau tới ăn thôi chồng."
Nghe thấy Lê Lâm gọi anh, Kiều Nhu cũng quay sang nhìn anh.
"Được."
Vừa thấy Kiều Nhu nhìn mình, Ôn Diễn liền nghĩ tới vừa rồi mình còn vừa thủ da^ʍ vừa nghĩ đến cô nên có chút không được tự nhiên, dời mắt né tránh ánh mắt của cô rồi đi về phía bàn ăn.
Kiều Nhu nhướng mày, nhìn thấy phản ứng này của anh có chút thú vị, cứ như vừa mới vụиɠ ŧяộʍ làm việc gì đó không đứng đắn vậy.
Trên bàn ăn, chủ yếu vẫn là Lê Lâm vừa ăn vừa trò chuyện với Kiều Nhu:
"Mấy ngày này nghĩ lễ em có định làm gì không?"
Kiều Nhu thở dài, một bộ dạng bản thân bất lực:
"Vốn là muốn đến thư viện trường, tìm thêm tài liệu liên quan đến phần kiến thức mới trong giáo trình dạy học ấy ạ, nhưng mà chân em bây giờ đi lại bất tiện như thế này, chỉ còn cách đợi đến lúc khỏi vậy."
Lê Lâm nghe vậy thì nghiêm túc nói:
"Tuy em bị thương không quá nặng nhưng là vẫn nên ngoan ngoãn ở yên một chỗ đi. Dù sao kỳ nghỉ này chồng chị cũng ở nhà không có ý định ra ngoài, em muốn nghiên cứu cái gì cứ việc hỏi anh ấy là được. Còn có, bị thương thì đừng tự mình đi tới đi lui để nấu ăn, mấy ngày này cứ tới đây ăn cùng bọn chị, chị nấu thêm phần cho em."
Kiều Nhu mỉm cười vui vẻ với Lê Lâm, rồi nhìn sang Ôn Diễn:
"Chị Lâm thật tốt. Nhưng mà nếu em chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của anh rể thì không tốt lắm đâu."
Ôn Diễn đáp lời:
"Không sao, anh cũng không làm gì, em có vấn đề gì cứ việc hỏi, vừa hay anh cũng định xem xét phần giáo trình kia, nếu giảng bài cho em thì anh cũng có thể củng cố kiến thức của mình."
Những ngày sau đó, mỗi buổi sáng Lê Lâm đều tốt bụng sang nhà Kiều Nhu đỡ cô qua nhà mình.
Thật ra ngày thường một mình Lê Lâm vừa trông Ninh Ninh vừa làm việc nhà có chút vất vả.
Mặc dù thằng bé rất ngoan không quấy phá, nhưng mà từ trách nhiệm của một người mẹ nên Lê Lâm vẫn luôn để mắt đến thằng bé, dù sao cũng khá vất vả.
Nhưng mấy ngày này có Kiều Nhu chơi đùa cùng Ninh Ninh làm cho Lê Lâm đỡ vất vả hẳn.
Lê Lâm cảm thấy có Kiều Nhu ở đây thật là tốt, sau này mỗi khi cô bé rảnh rỗi nhất định phải bảo cô sang nhà mình chơi mới được, dù sao Ninh Ninh cũng rất thích Kiều Nhu, mà bản thân Lê Lâm cũng rất thích cô bé này.