Ôn Diễn còn định đuổi theo nhưng nghe thấy tiếng khóc của Kiều Nhu, anh vội vàng xoay người tiến tới chỗ cô gái.
Kiều Nhu ngã ngồi trên mặt đất, một bên vυ' to tròn lộ hẳn ra ngoài, mà trên bầu vυ' còn in rõ dấu bàn tay của người đàn ông kia, núʍ ѵú bị xoa đến sưng đỏ, cương cứng dựng thẳng.
Phía dưới, váy cô bị tốc lên đến eo lộ ra qυầи ɭóŧ ren màu trắng.
Phía đáy qυầи ɭóŧ bị vén qua một bên, do tư thế ngồi của cô nên Ôn Diễn chỉ có thể nhìn thấy một chút hoa môi màu hồng, còn có vài sợi lông xoăn xoăn.
Ép bản thân di chuyển tầm mắt, Ôn Diễn vội ngồi xuống trước mặt cô.
Anh còn chưa kịp mở miệng thì Kiều Nhu đã nhào vào trong ngực anh, khóc nấc lên:
"Hức… hức… em sợ lắm… suýt chút nữa… suýt chút nữa thì…."
Ôn Diễn vội vàng ôm cô, tay nhẹ vỗ về sau lưng cô, nhẹ giọng trấn an:
"Không sao rồi, đừng sợ, anh ở đây, em sẽ không xảy ra chuyện gì."
Ôn Diễn cố gắng trấn an cô, nhưng mà váy của cô gái là kiểu hở lưng, tay anh vỗ lưng cô cũng trực tiếp chạm vào da thịt cô, vô cùng mềm mại.
Mà Kiều Nhu ôm chặt lấy anh, cô vẫn còn sợ hãi nên vẫn run rẩy trong lòng anh, hai bầu vυ' không chỉ áp sát vào ngực anh mà còn theo sự run rẩy của cô cọ xát ngực anh.
Áo sơ mi căn bản rất mỏng, mà bầu vυ' của cô lại trần trụi cọ xát liên tục như vậy, cảm giác so với hai người da thịt trần trụi cọ xát cũng không khác biệt mấy.
Hình ảnh như vừa bị chà đạp của cô thực sự khiến cho người khác khó lòng kiềm được.
Cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mình có dấu hiệu cương lên, Ôn Diễn liền cắn răng đẩy Kiều Nhu ra, giúp cô sửa sang lại váy áo, nhặt áo khoác lên mặc lại cho cô rồi bế cô trở về phòng nghỉ.
Từ trong thang máy đi ra, hai người chạm mặt Hạ Tư Tư đang chuẩn bị bước vào thang máy.
Nhìn thấy Kiều Nhu khóc lóc thương tâm nằm trên tay Ôn Diễn, Hạ Tư Tư lo lắng hỏi hai người bọn họ:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Diễn trầm trọng nói:
"Vào phòng trước đã rồi nói."
Ba người cùng nhau đi vào phòng.
Ôn Diễn vừa đặt Kiều Nhu xuống giường vừa nói với Hạ Tư Tư:
"Vừa rồi ở trước nhà vệ sinh, suýt chút nữa Kiều Nhu bị một tên đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp."
Hạ Tư Tư khϊếp sợ nhìn anh, lòng cô tràn đầy tự trách vì lúc nãy đã để Kiều Nhu một mình ở đó.
Cô ôm lấy Kiều Nhu nức nở nói:
"Xin lỗi Nhu Nhu, lẽ ra lúc nãy tớ nên ở lại cùng cậu, xin lỗi."
Kiều Nhu cũng ôm chầm lấy Hạ Tư Tư, cô đã khóc đến mức giọng khản đặc:
"Là tớ nhờ cậu trở về lấy đồ, không phải lỗi của cậu, Tư Tư không cần tự trách."
Qua một lúc, sau khi đã ổn định lại cảm xúc, Kiều Nhu cất giọng, nói:
"Chuyện ngày hôm nay, hai người có thể giúp em giữ bí mật được hay không? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, em thực sự không dám nhìn mặt ai nữa."
Ôn Diễn vốn rất tức giận, muốn truy tìm tên đàn ông kia, còn muốn cho hắn một bài học, nhưng là Kiều Nhu lại không muốn chuyện này lộ ra ngoài, anh cũng chỉ đành bỏ qua.
Dù sao danh dự của cô gái nhỏ cũng quan trọng hơn.